Thiên Hạ

Chương 243:




Thiên Hạ
Chương 243 : Sóng ngầm
gacsach.com

Dương Quốc Trung có nằm mơ cũng không ngờ Trần Hi Liệt lại đến thăm viếng hắn lúc này, Trần Hi Liệt là ai cơ chứ? Là một trong những tâm phúc mấu chốt nhất của Lý Lâm Phủ.

Từ năm thứ năm Thiên Bảo cho đến nay đã năm năm, hắn vẫn từng bước đi theo Lý Lâm Phủ, Đến nỗi Môn Hạ tinh (*Một cơ quan chính phủ, từ đời Tấn đến Tống, là cơ quan chính phủ trung ưng cao cấp nhất của Trung Hoa cổ đại.) cũng chỉ như một cơ quan bù nhìn.

Trong năm năm Trần Hi Liệt nắm chức Môn Hạ Thị, Môn Hạ tinh gần như chưa một lần cho trả về chính lệnh của Lý Lâm Phủ qua.

Đây chính là tâm phúc số một của Lý Lâm Phủ, thế mà giờ trong thời khắc nhạy cảm này lại đến viếng thăm Dương phủ, Dương Quốc Trung không giấu nổi đại hỉ, lập tức hạ lênh mở cửa lớn nghênh tiếp Trần tướng quốc đến.

Cũng như Dương Quốc Trung, Trần Hi Liệt quả thật là tâm phúc của Lý Lâm Phủ, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không đi đến nước cờ như tối nay, Từ mấy năm trước Lý Long Cơ bắt đè nén Lý Lâm Phủ, và dần dà cắt giảm thế lực của lão.

Chuyển dần quân lực cho Dương Quốc Trung mới phất dậy, Dưới một tín hiệu rõ ràng như vậy, Trần Hi Liệt vẫn chưa từng có ý nghĩ sẽ phản bội lại Lý Lâm Phủ đi xua nịnh Dương Quốc Trung.

Mãi đến sau này Lý Khánh An phản công, giáng cho Dương Quốc Trung một đòn nặng, thế lực của Lý Lâm Phủ mới lại khôi phục trở lại, Nhưng trong lúc thời khắc quan trọng này, Trần Hi Liệt lại đi bước biến tiết đầu tiên của mình.

Quả thật hắn đã cảm nhận đến hơi hóm cuối thu của cuộc đời Lý Lâm Phủ, Hôm qua Lý Lảm Phủ lại một lần nữa thổ máu ngất đi.

Đây đã là lần thứ ba trong tháng này, Lý Lâm Phủ vẫn giấu giếm tình hình này với bên ngoài chỉ nói mình không được khỏe vì thu hàn, cả Trần Hi Liệt lão cũng giấu.

Mãi đến hôm nay hắn ngẫu nhiên gặp thái y đã khám bệnh cho lão, mới biết được chân tướng, Trần Hi Liệt ý thức được, bệnh tình của Lý Lâm Phủ đã tương đối nghiêm trọng.

Tối nay mưa lất phất, hơi lạnh thoang thoảng, ngoài đường không một bóng người, Trần Hi Liệt đã thừa lúc trời mưa lén lút đến phủ Dương Quốc Trung.

Hắn muốn có thể lén đến thảo luật một cách thần bất tri quỹ bất giác, không ngờ Dương Quốc Trung lại rầm rang mở to cửa lớn đón tiếp, như thế sợ người thiên hạ không biết được, khiến Trần Hi Liệt hơi khó xử.

Ngay lập tức, hắn vội dặn dò thư đồng: “Ngươi đi nói với Dương Thượng thư, nói là ta sẽ vào phủ từ cửa bên hông.”

Thư đồng nghe lệnh lập tức nhảy xuống ngựa, Xe ngựa của Trần Hi Liệt cũng được lái đi biến mất trong mưa.

Dương Quốc Trung mừng rờ chạy ra ngoài cửa lớn, nhưng lại không thấy xe ngựa Trần Hi Liệt đâu, Hắn không khỏi ngỡ ngàng, chỉ thấy tiểu thư đồng Trần Hi Liệt đi lên bẩm báo: “Dương Thượng thư, tướng quân nhà cháu nói, rầm rang quá không tốt, hi vọng từ cửa bên vào nhà.”

“Đi cửa bên vào phủ?” Dương Quốc Trung vừa vuốt bộ râu ngắn tũn của mình vừa cười, Tên lão đạo sĩ này đúng là cái phận cả đời làm thiếp.

Sau vài năm bươn trải trên quan trường. hôm này Dương Quốc Trung đã không phải là tên ngố làm càn như năm xưa, Sau khi được Lý Long Cơ bồi dưởng, hắn dằn hiểu ra chân lý của quan trường.

Đó là làm quan gì, thì có quyền đấy, Đấy là một nghệ thuật! Trước mặt quan trên thì phải biết hạ mình, trước mặt thuộc hạ thì phải biết làm cao, trước mặt thánh thượng thì phải biết làm nô tài.

Những chừng mực này đều phải chính xác, quá một phân quá nặng, hay nhẹ một phâ quá yếu, dù là nặng hay nhẹ đều sẽ làm quan trên bất mãn. thuộc hạ xem thường, và hoàng thượng không vui.

Chính vì hiểu đạo làm quan này mà hai năm nay Dương Quốc Trung đã dần khỏi sắc trên quan trường, không xem quá nặng việc được mất, Như năm ngoái, Thôi Kiều bị bãi miễn, hắn mất chức Binh bộ Thượng thư, Dương đảng của hắn bị đà kích trầm trọng, nhưng hắn đã thành công giữ lại chức Lại bộ Thượng thư.

Và nửa đầu năm nay, Cao Tiên Chi bị quân đến đánh Kiếm Nam gặp phải cản trở của quan địa phương Thái thú ích Châu Thôi Viên, Lúc Lý Lâm Phủ định làm to việc này.

Duơng Quốc Trung đã hành động nhanh như chớp, lập tức tấu với thánh thượng bài miễn Thái thú Gia Châu La Bổ Thanh, dùng thái độ rõ ràng của mình trấn áp lại quan trường Ba Thục, lập tức cải thiện tình hình bị chiến của Cao Tiên Chi, Việc làm này đã được Lý Long Cơ tán thưởng.

Thậm chí với lão đối thủ Lý Khánh An, Dương Quốc Trung cũng thay đổi thái độ đối địch, không còn kiếm cớ không phân trọng nhẹ.

Thậm chí sau khi Lý Khánh An đoạt được Thạch Quốc, hắn còn chủ động truy gia quân hộ An Tây, ủng hộ Lý Khánh An tác chiến với Đại Thực, biển hiện rõ thái độ khoan dung nên có của một tướng quốc.

Việc thay đổi thái độ này của Dương Quốc Trung rất được Lý Long Cơ tán thưởng, khiến hắn ngày càng được thánh ân trọng dụng, Hắn lại kiêm nhiệm them Thái Phủ tự khánh và Tiết chi sứ Người có mắt nhìn sẽ thấy, Dương Quốc Trung thay thế Lý Lâm Phủ chỉ là việc thời gian.

Dương Quốc Trung lệnh người mở cửa bên, chẳng bao lâu quản gialiền mặt mày khó xử dẫn Trần Hi Liệt vào thư phòng.

“Lão gia, tướng quốc đã đến!”

“Trần Tướng quốc, quả thật là khách quý!”

Dương Quốc Trung ra khỏi phòng, mặt mày hớn hở nhiệt tình, đã thế hắn còn vỗ mạnh và vai Trần Hi Liệt trách: “Ta mở cửa lớn nghênh tiếp sao tướng quốc lại không nể mật ta?”

Trần Hi Liệt cười mếu máo nói: “Ta nếu từ cửa lớn Dương Thượng thư phủ, e rằng ngài mai ngoài một người ra,trên dưới triều đình đều biết việc này.”

“Ơ? Ngoài ai ra?” Dương Quốc Trung hiếu kỳ hỏi.

“Lý Tướng quốc, nghe nói hắn tối qua vừa thổ máu ngất đi,e rằng ngày mai không thể lên triều.”

Trần Hi Liệt hàm xúc tiết lộ tình hình trọng bệnh của Lý Lâm Phủ, Dương Quốc Trung nghe mà bỡ ngỡ, mắt hắn lộ vẻ vui mừng quá rõ, nhưng ngay lập tức được ẩn đi, miệng hắn thương cảm nói: “Lý Tướng quốc bệnh nặng đúng là bất hạnh cho triều đình, Haiz! Ngày mai ta nhất định phải đi thăm viếng người.”

“Vốn có nghe tiếng Dương Thượng thư lòng dạ rộng rãi, hôm nay được gặp quả nhiên là khí khái của người Tể tướng, Tại hạ vừa bái phục lại vừa hổ thẹn, So với thượng thự, ta thực không xứng với hai chữ tướng quốc!”

Việc tự hạ mình của Trần Hi Liệt khiến Dương Quốc Trung vui vẻ trong lòng, Hắn cười ha hả khoát tay nói: “Trần Tướng quốc quá khiêm tốn, mau vào nhà ngồi!”

Hai người vào nhà, ái thiếp của Dương Quốc Trước bèn lên dâng trà, Hắn cầm chén lên hớp một hơi trà nóng, cười nói: “Trần Tướng quốc lần này mà đến, ngày mai các đại thần trong triều nghe tiếng đều sẽ truyền tướng quốc muốn vào Dương đảng cho xem.

Ta lại phải ra mặt để giải trình, Có thể thấy tướng quốc thân phận cao quý, chỉ đến qua nhà ngồi chơi thôi cũng có ảnh hưởng, Ha ha!”

Trần Hi Liệt ngại ngùng cười: “Không nghiêm trọng đến thế, ta đến thăm Dương Thượng thư chẳng qua là muốn thắt chặt thêm tình đồng liêu, cùng thảo luận một số đại sự trong triều, không liên can đến việc tranh giành bè phái, Miệng lưỡi tiểu nhân kia, quản làm chi?”

“Hay! Lòng Trần Tướng quốc quả nhiên thẳng thắng.”

Dương Quốc Trung vỗ tay cảm thán nói: “Trong triều xẻ phái chia cánh, chính xuất vô môn, đây không phải hiện tượng nên có của thời thịnh thế, Ai cũng bảo Dương Quốc Trung ta chia bè xẻ cánh mưu tư lợi, nhưng không phải thế, ta chỉ là có lòng muốn thay đổi thời thế loạn lạc này, Thánh thượng ủng hộ cách nghĩ của ta, không biết Trần Tướng quốc...”

Nói đến đây, hắn giả đò thăm dò liếc sang Trần Hi Liệt, Ý của hắn chính là để Dương Quốc Trung hắn nắm mọi quyền triều chính, tiêu diệt cục diện ba đảng tranh đấu, chỉ là xem Trần Hi Liệt có ý theo hắn không thôi.

Trần Hi Liệt đương nhiên hiểu ý Dương Quốc Trung, có điều bây giờ bàn việc này hinh như còn hơi sớm, Hôm nay hắn đến chỉ để đường, cho Dương Quốc Trung biết ý mình, Cái gì cũng phải từng bước một, đâu thế cứ đến là vào món chính liền!

Hắn hớp một ngụm trà cười nói: “Hôm nay ta đến là có hai việc muốn thỉnh giáo Dương Thượng thư.”

Dương Quốc Chung thấy hắn không chịu trả lời theo câu hỏi của mình có phần hơi thất vọng, Có điều, hắn cũng hiểu việc này không thể nóng vội, liền tạm thời dẹp ý nghĩ câu kéo Trần Hi Liệt, nhàn nhạt nói: “Trần Tướng quốc cứ nói, là hai việc gì?”

Trần Hi Liệt hơi hơi cúi người nói: “Một việc là em trai Kinh Triệu doãn Vương Củng, cuồng ngông hoành hành, câu kết giết người, Ta từng có lời khuyến cáo Vương Củng, nhưng hắn nói việc này cần phải tránh đi, Ta cũng bị hắn làm cho hồ đồ, hắn là Kinh Triệu doãn, hắn tránh, vậy còn ai đến quản việc này? Dương Thượng thư là tiền nhiệm Kinh Triệu doãn, việc này nên xử lý thế nào đây?”

Dương Quốc Trung bỗng chốc đại hi, Trần Hi Liệt này có phải đến thỉnh giáo hắn đâu, rõ ràng là đến dâng bằng chứng của Vương Củng cho mình ấy chứ.

Vương Củng là đại tướng số một của Lý Lâm Phủ, đã được thăng làm Ngự sứ đại nhân, Kinh Triệu doãn, trường kỳ nắm chủ Ngự Sứ đài, Hắn không những là thanh đao sắc bén nhất của Lý Lâm Phủ, đồng thời còn là tấm khiêng kiên cố nhất.

Nếu có thể trừ khử người này, cũng như là chặt đứt một cánh tay của Lý Lâm Phủ, Đấy là quả gặp mặt mà Trần Hi Liệt tặng mình!

Dù cho Trần Hi Liệt nói rất qua quít, nhưng cũng đã chỉ hướng cho hắn, công việc phía dưới chỉ cần hắn đi điều tra. Vương Củng chắc chắn không thoát khỏi tay hắn được, Dương Quốc Trung chỉ nghĩ thôi đã thấy kích động, lại nói:

“Xin Trần Tướng quốc nói tiếp việc thứ hai là gì?”

Trần Hi Liệt thấy Dương Quốc Trung hiểu ý, bèn vuốt vuốt râu từ tốn nói: “Còn việc thứ hai liên quan đến An Tây Lý Khánh An.”

Mất Dương Quốc Trung không khỏi nheo lại, Vương Củng là cánh tay trai của Lý Lâm Phủ, Lý Khánh An chính là cánh tay phải, đứt đi hai cánh tay này, đời Lý Lâm Phủ coi như thế là xong, Trần Hi Liệt này quả thật lợi hại.

“Trần Tướng quốc xin cứ nói, An Tây Lý Khánh An thế nào?”

“Hôm qua ta nghe nói Dương Thượng thư đề ra việc dời ba vạn quân hộ vào An Tây, Kiến nghị này ta thấy có phần không ổn.”

“Không ổn thế nào?”

“Không biết Dương Thượng thư đã có nghĩ qua, binh lực của An Tây và Bắc Đình cộng lại đã bốn vạn hai ngàn người rồi, năm thứ tám Thiên Bảo đã chuẩn cho mỗi nơi chiêu thêm binh một vạn.

Vậy đã là sáu vạn bốn ngàn người, năm ngoái lại điều thêm ba vạn quân Thiên Uy đi Toái Hiệp, vậy là chính vạn bốn ngàn người, Bây giờ Dương Thượng thư lại đề nghị thêm ba vạn quân hộ, Vây mỗi quân hộ cứ xem như là một người rưỡi, tính ra được bốn vạn năm ngàn người.

Và còn chưa kế quân Hồ binh Phồn, và quân hộ dư thừa, Tổng binh lực An Tây đã không dưới mười năm sáu vạn, Nếu Lý Khánh An gan to một chút, tự tiện mộ binh tại Hà Trung, ta xem rất có khả năng lên đến hai mươi vạn, Hai mươi vạn binh lực! Điều này khiến ta nghĩ đến Đổng Trác Tây Lương.”

Dương Quốc Trung giật mình, hắn còn chưa nghĩ sâu xa đến thế, Hắn phản ứng cực nhanh, lập tức hiểu ra ý của Trần Hi Liệt, vội thăm dò hỏi: “Ý của Trần tướng quốc là, Lý Khánh An sẽ có lòng bất thần?”

Trần Hi Liệt thấy Dương Quốc Trung còn chưa hiểu thấu ý mình, liền mỉm cười từng bước ngợi ý: “Lý Khánh An liệu có lòng bất thần hay không ta không rõ, nhưng chúng ta là thần tử, giúp thánh thượng giải ưu là bồn phận của chúng ta.”

Dương Quốc Trung bỗng chốc hiểu ra, dùng việc này đề lật đồ Lý Khánh An, thật là thượng mưu!

Hắn trầm tư một lúc, bỗng cười nói: “Nói như thế này, ta sẽ khuyên thánh thượng cho chuyển ba vạn quân hộ vào An Tây, không ngờ lại chó ngáp phải ruồi.”

“Không dám! Dương Thượng thư có tấm lòng thừa tướng, khiến lão phu bái phục vạn phần.”

Hai người nhìn nhau cười hà hà.

...

Tây Tào quốc, Lý Khánh An soái lĩnh một vạn hậu quân cũng đã vượt qua sông Syr Darya (* Dược Sát Thủy) từ từ tiến gần đô thành Tây Tào.

Lúc cách thành chưa đến năm mươi dặm, hắn bèn cho dừng lại, Lý Quan Bật và đại quân Đại Thực đã đối nhau năm ngày, hai bên đều không giao chiến, Lý Quang Bật cũng không vây thành, chỉ đóng trại ngay ngoài thành mười dặm, kiên nhẫn đợi quân Đại Thực ra giao chiến.

Lý Khánh An cũng không can thiệp việc dùng binh của Lý Quang Bật, lúc đầu hắn còn lo lắng Lý Quang Bật chưa đủ chín chắn, nhưng biểu hiện xuất sắc của hắn tại trận chiến Bạch Thủy đã dẹp bỏ ý nghĩ này của Khánh An, Lý Quang Bật này vẫn là Lý Quang Bật trong lịch sử, cho nên trận chiến Tây Tào này hắn quyết định buông tay cho Lý Quang Bật tự phát huy.

Trong đại chướng, Khánh An đang ngồi trước sa bàn nghị sự cùng mấy viên đại tướng của mình về những gì sắp xảy ra trong trận chiến Tây Tào quốc.

Nên nói rồi trận chiến này do họ phát động đi đánh, vượt qua sông Syr Darya đến đây, kéo chiến tuyến đến địa bàn không chế của đối phương,tính chủ động của chiến cục trong tay họ.

Nhưng cũng vì thế mà bọn họ lại phải đối diện với một vấn đề, đó là an nguy hậu phương, Liệu quân Đại Thực có rút về hậu phương của họ tập kích lương thảo, và thành trì?

Câu trả lời là chắc chắn rồi! Từ cách tác chiến giữa quân Đại Thực và Cao Tiên Chi, tập kích Toái Hiệp thành liền có thể thấy được kỹ xảo dùng binh của chúng.

Vì thế việc bào vệ lương thảo quân Đường là việc rất quan trọng, Trước mắt nơi để lương thảo của quân Đường là Cự Chiến Đề, Nơi đấy có đủ lượng lương thức tác chiến trong ba tháng cho quân Đường, có tất cả sáu ngàn quân trú thủ.

Nhưng bản thân Đại Thực cũng gặp phải, chiến tuyến của chúng cũng kéo đi rất dài, phòng vệ chư quốc Túc Đặc, an nguy mỏ bạc Ba Tất, Những điều này đều đủ quân Đại Thực đau đầu, có điều bọn chúng còn có sau vạn quân Syrian mà Tô Mạn Nhĩ dẫn đến nên đỡ đau đầu hơn quân Đường.

Lý Khánh An dùng gậy gỗ chi thành vào Ngân Thanh nói với mọi người: “Các vị, căn cứ theo tình báo của ta, do quân Đại Thực nội chiến, Tất Mã Nhĩ Hẳn đã ba năm nay không nhận được bạc từ Ngân Thành vận chuyển đến.

Cũng có nghĩa là, trong Ngân Thành cực có khả năng đang chứa bạc tàng trữ của ba năm nay, Nếu chúng ta có được số bạc này, chắc chắn sẽ có thể đề cao vị trí của An Tây trong Đại Đường, hiệu quả khó lường được.

Ý ta là chúng ta chia quân đi đánh Ngân Thành, đoạn số bạc tồn ba năm này, Ta đã phái Xích hầu đội đến đấy thám thình tình hình, nhưng thời cơ chớp nhoáng, nếu đợi có tình báo đến mới ra tay e rằng đã muộn, Các vị thấy thế nào?”

Lúc này, Lý Tự Nghiệp đi lên nói: “Cách nghĩ của Đại tướng quân cố nhiên là tốt, nhưng có mấy điểm chưa xác mình rõ ràng, thứ nhất, chúng ta sẽ phái bao nhiêu quân đi đoạt Ngân Thành?

Nếu ít thì liệu có làm được gì? Nhưng phái nhiều quá sẽ làm yếu đi binh lực hậu quân, tăng áp lực cho Lý Quang Bật, Hơn nữa, ngân thành trú quân bao nhiêu?

Nếu đánh trận, nô lệ Ngân Thành có ảnh hưởng mạnh không? Có lợi hay bất lợi cho chúng ta? Đại tướng quân, những vấn đề này phải làm rõ đã, Thuộc hạ vẫn nghĩ tạm thời không nên xuất binh sẽ tốt hơn.”

Kỳ thực với vấn đề này Lý Khánh An đã ngẫm nghĩ rất lâu, nếu đợi hắn đánh bại quân Đại Thực và bắt nô lệ khai thác mỏ, vậy chí ít cũng phải đợi hai ba năm sau mới dần dà có chút đinh tài của.

Nhưng trong thời gian này sẽ có rất nhiều việc hắn không thể làm, Nếu có được số bạc này của người Đại Thực, hắn có thể phát triển vượt bậc, trong vòng hai ba năm ngắn ngủi đã có thể đặt một căn cứ vững chắc.

Dù không biết bốn năm sau An sứ chi loạn có nổ ra như đúng trong lịch sử, nhưng chi ít An Lộc Sơn vẫn tại vị, Hắn tại Phạm Dương đã mười mấy năm nay, muốn điều hắn đi tuyệt không phải việc đơn giản, Dự định xấu nhất mà hắn có thể nghĩ ra là An sứ chi loạn vẫn bùng nô như lịch sử, thậm chí có khả năng sớm hơn.

Việc này không thể nói rõ với các đại tướng, nên bọn Lý Tự Nghiệp không thể hiểu được tính cấp bách của hắn với số bạc này cũng dễ hiểu thôi.

Nghĩ đến đây, Lý Khánh An gật gật đầu nói: “Tự Nghiệp lo lắng là có lý, ta định để Lệ Phi Nguyên Lễ ở Cự Chiến Đề đi tiến công Ngân Thành, nhưng phải thăm dò tình hình trước đã, Nếu tiến công bất lợi thì rút về lại, còn phòng ngự ở Cự Chiến Đề, ta có thể để Thạch Quốc đến tiếp quản.”

Nói xong, hắn đảo mắt nhìn quanh mọi người, thấy mọi người không có ý kiến gì khác, hắn bèn quả quyết hạ lệnh: “Truyền lệnh của ta, mệnh cho Lệ Phi Nguyên Lễ soái lĩnh bôn bộ năm ngàn người lập tức đến Ngân Thành, phòng ngự của Cự Chiến Đề sẽ do Thạch Quốc hỏa tốc tiếp quản.”

Lệnh vừa ban, bỗng chốc ở ngoài vang đến tiếng bước chân vội vã, có binh sĩ lớn tiếng bẩm báo: “Đại tướng quân, quân đội Đại Thực đã ròi thành nghênh chiến.”

...

Cửa thành Tây Tào đang mở to tiếng trống kinh thiên động địa đùng đùng vang dội, Tề Nhã Đức cho lưu ba ngàn quân thủ thành, đích thân hắn soái lĩnh hai vạn bảy ngàn quân hỗn hợp rời thành.

Cái gọi là quân hỗn hợp là chi ngoài binh sĩ Hô La San, ngoài ra còn có quân đội chư quốc Túc Đặc.Lần này hắn dẫn ba vạn quân đến, hai vạn binh sĩ Hô La San, một vạn của Tát Mã Nhĩ Hẳn, nhưng không có quân trường thương của Mã Kỳ Đốn, Đội quân tinh duệ ấy vẫn còn ở Tát Mã Nhĩ Hẳn. do chũ soái A Bố Mộc Tư Lâm đích thân soái lành.

Kỳ thực hôm nay rời thành ửng chiến không phải bổn ý của Tề Nhã Đức, Ý hắn vốn là kéo dài thời gian, để làm hao mào ý chí và sĩ khí quân Đường, cứ câu kéo vài tháng thế này, vấn đề cung ửng vật tư của chúng sẽ xuất hiện vấn đề, nhưng có điều đã bị chũ soái Mộc Tư Lâm của chúng phản đối.

Sự tranh giành quyền lực của lành đạo cấp cao Đại Thực cuối cùng đã ảnh hưởng đến trận chiến tranh này, Mạn Tô Nhĩ lợi dụng cơ hội trấn áp người Túc Đặc đã phái quân đội của mình đến các thành, và thông qua việc chiếm lĩnh các thành này đã nắm chặt các nước Hà Trung trong tay.

Chư quốc Túc Đặc chí ít có một nửa đã không là địa bàn của A Bố Mộc Tư Lâm, Điều này khiến Mộc Tư Lâm rất ư là bị động, Để cứu vãn cục diện, chỉ có càng sớm kết thúc chiến tranh càng tốt, thế mới có thể khiến Mạn Tô Nhĩ có thể rút về Damascus (*Đại Mã Sĩ Cách).

Cho nên bất luận thế nào hắn cũng không thể đồng ý việc Tề Nhã Đức thũ thành ba tháng, giữ chân quân Đườngư, Ba tháng không đánh trận, chỉ sợ việc ấy không làm quân Đường suy sụp mà là làm hắn bị suy sụp, Không những không thể chờ ba tháng, mà phải càng nhanh khai chiến càng tốt, Hắn liền cho Tề Nhã Đức kỳ hạn, trong vòng mười ngày đuôi quân Đường qua khỏi sông Syr Darya.

Từng đội quân Đại Thự từ Tây Tạo xuất thành, bọn chúng lưng đeo trường kiếm, tay cằm trường mâu và thiết đôn, chân mang hia da, thân mặc giáp da, và khoat chiếc áo choàng màu trắng của quân đội, cùng đầu quấn khãn trắng, Trong đó có kỵ binh, cũng có bộ binh, đội ngũ chỉnh tề, đạp từng bước mạnh mẽ thăng tiến.

Quân đội của A Bạch Tư thừa kế được thành quả cải cách quân đội của Mạch Nhĩ Vương vương triều Oa Mã Á; bỏ cách đánh hỗn hợp chia làm tiền phong, hậu phong, trung quân, cánh phải, cánh trái của Bái Chiêm Đình, mà dùng chế độ đại độ mà người Đại Thực gọi là Khố Nhĩ Đô Tư, Kỳ thực đây cũng là chế độ quân đoàn độc lập, một vạn người làm một quân đoàn, và phân làm năm cấp, mỗi quân đoàn đều độc lập tác chiến.

Đương nhiên, mục đích làm như thế không phải vì có thể tác chiến hữu hiệu cùng quân địch, mà chỉ vì có thể khống chế biên cương rộng lớn hữu hiệu hơn.

Cùng với tiếng trống ngày càng dồn dập, chủ tướng Tề Nhã Đức đã xuất thành, Hắn chinh lại mũ giáp, ánh mắt lạnh lùng nhìn về đại doanh thấp thoáng phía xa của quân Đường, Trận chiến này chỉ để thăm dò, thực lực so sánh giừa quân Đường và Đại Thực sẽ được lộ rõ trong trận này.

Hắn từ từ rút kiếm ra chỉ thẳng vào doanh trại quân Đường nghiêm giọng nói: “Xuất chiến!”

Hai vạn bảy ngàn người chia làm năm phương trận đồng đều phóng thẳng tiến quân về doanh quân Đường cách đây mười dặm, Mặt đất bỗng chốc dần bị phủ lên một tấm thảm đen.

“Tù ùuuuuuuuuu... Tiếng tù và trầm cắt qua mặt đất u ám.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.