Thiên Hạ

Chương 207:




Thiên Hạ
Chương 207 : Cả giận xông mũ quan
gacsach.com

Năm mới năm Thiên Bảo thứ chín. Lý Khánh an đã cùng ăn tết với binh sĩ tại thành Toái Diệp, Sau ba tháng bận bịu. cục diện thành Toái Diệp đã dần ổn định, mười bảy quan văn điều từ Bắc Đình đến đã kịp thích ứng với môi trường Toái Diệp, các việc chính sự quân vụ đều dần đi vào quỹ đạo.

Đầu tháng hai, cùng với phong thưởng và bổ nhiệm chính thức của triều đình, Binh bộ triệu Lý Khánh An đã thăng chức Quán quân Đại tướng quân hồi Kinh báo cáo tình hình, Hắn cũng giao toàn bộ viêc cho Đoàn Tú Thực đã chính thức được bổ nhiệm Toái Diệp đô đốc, và trở về Bắc Đình, Sau khi dừng chân Bắc Đình nghỉ ngơi thời gian ngắn, hắn sẽ trực tiếp đi vào Kinh.

Trong tuần tháng hai, Lý Khánh An soái lãnh một vạn quân khải hoàn đến Nguyệt Cung thành, Nguyệt Cung thành tháng hai vẫn tuyết phủ trắng xóa, những hơm hớp mùa xuân đã được truyền đến đây, Dưới băng tuyết, các dòng suối nhỏ đã róc rách chày xiết.

Trong rừng và thảo nguyên các chú linh dương cũng bắt đầu xuất hiện từng đoàn sau mùa đông, Bầu trời bất tận trên không, từng đàn chim ríu rít bay lượn vui đùa hân hoan khắp núi đồi.

Đến Nguyệt Cung thành, quân đường nghỉ chân chu chỉnh ba ngày tại đây, sau đó tiếp tục đi về hướng đông nam, Sáng hôm đó, vài đội lái buôn người Túc Đặc đông gần vài trăm người từ huyện Kim Mãn Bắc Đình trở về cũng thừa cơ hội tuyết bắt đầu tan mà đến Nguyệt Cung thành.

Từng đàn lạc đà và hàng hóa đến nơi, khiến Nguyệt Cung thành bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên, Lý Khánh An đang tuần tra ở trên thành, bỗng thấy một binh sĩ từ phó thành xa xa chạy đến. “Đại tướng quân!”

“Có việc gì?”

“Đại tướng quân.’ Binh sĩ từ dưới ngước đầu lên nhìn hắn nói: “Muội muội của người vừa đến, đang ở phó thành.”

“Muội muội?” Hắn ngỡ ngàng, là ai đây? Tiểu Liên? Hay Như Thi Như Họa, chưa kịp nghĩ ngợi, hắn đã chạy ngay xuống thành lâu đi vội theo binh sĩ đến phó thành.

Vượt qua một ngọn đèo, xa xa hắn đã thấy cô gái mặc váy đỏ đang chạy ùa về hướng này, Nữ từ thấy hắn, vừa huơ tay vừa kích động reo hò, phảng phất tựa con chim bé nhỏ lạc đàn vừa phát hiện rừng rậm.

“Minh Châu!”

Phen này hắn lại ngỡ ngàng, hắn thật không thể tin được, sao lại có thể là Minh Châu được, nha đầu này không phải ở Trường An sao? Sao lại có thể vượt vạn dặm đường đến tận Bắc Đình này, rốt cuộc đã xảy ra việc gì?

“Lý đại ca!”

Minh Châu nhảy ùa vào lòng hắn, kích động khóc òa, Sau hai tháng gian khổ dặm trường, sau hai tháng sương gió tập kích, khiến nàng cũng nếm đủ vị cam khổ, cuối cùng người nàng mong đợi đó đã ngay trước mặt mình, sao lại có thể không kích động.

“Minh Châu, muội bình tĩnh, hãy nói cho ta biết việc gì xảy ra đã?”

“Đại ca, hãy mau cứu tỷ tỷ!” Nàng chỉ thấy choáng, hai chân bủn rủn, đã không còn đủ sức chống chọi.

“Minh Nguyệt!” Khánh An giật mình, hắn nắm chật tay Minh Châu kích động hỏi: “Rốt cuộc Minh Nguyệt đã xảy ra việc gì?”

“Tướng quân, về thành hẳn nói!” Một binh sĩ nhỏ giọng nhắc nhờ.

Khánh An lúc này mới phát hiện mặt Minh Châu đỏ bừng một cách bất thường, Hắn đưa tay rờ rờ trán nàng mới phát hiện đầu nàng đang nóng ran: “Nhanh! Mau trở về thành!” Lý Khánh An dìu nàng chạy vội vào nội thành.

Trong phòng, quân y đang chuẩn mạch cho Minh Châu, có vẻ nha đầu này vì quá mệt mỏi lại thêm gặp phong hàn nên mới thành ra thế, Minh Châu nằm cuộn mình trong chăn, vừa lau nước mắt vừa kể lại cho Lý Khánh An về mọi việc xảy ra trong thành Trường An.

“Hoàng đế phong cha muội làm Tướng quốc, lại hạ chie bắt tỷ tỷ ta hòa thân Các La Lộc, nghe cha kể lại rằng do vương từ Cát La Lộc đã nhắm trúng tỷ tỷ, Hoàng đế vì muốn xoa dịu người Các La Lộc nên đã nhận lời hôn sự này, tỷ tỷ vì sự tồn vong của gia tộc, bị ép phải nhân lời phụ thân.

Nhưng thật ra muội biết, tỷ tuyệt không muốn lấy người Hồ man, Lý đại ca, thế này sẽ bức ép tỷ tỷ chết mất! Xin đại ca hãy đế hoàng đế hủy hôn sự này đi, tỷ tỷ thật sự quá đáng thương!”

...

Chiều hôm đó, một vạn quân Đường lại xuất phát, mục tiêu của họ đã không còn là Bắc Đình, mà là Các La Lộc hướng đông bắc, Năm ngày sau, một vạn ky binh đã băng qua Đa Đàn lĩnh, cách nha chướng của Các La Lộc chưa đến hai trăm dặm, Do trường Cát La Lộc Mưu Thích Hắc Sơn nghe tin, vội phái sứ giả đến gặp Lý Khánh An.

Sứ giả bị quân Đường áp giải vào đại chướng, Vừa đi vào, sứ giả đã quỳ xuống lạy nói: “Tướng quân, Các La Lộc tuân thủ mệnh lệnh của tướng quân, chưa bao giờ dám vượt biên giới một bước, nhưng hôm nay tướng quân lại dẫn quân đến hỏi tội, không biết là vì sao?”

Lý Khánh an phẫn nộ đáp: “Các La Lộc định cướp vợ ta, vậy có thể vô tội ư?”

Sứ giả hoảng hốt: “Tướng quân, không biết viêc này nên nói từ đâu, Các La Lộc sao dám cướp vợ tướng quân?”

“Đi hỏi đô trưởng các ngươi, hắn hiểu rõ hơn ai hết!”

Lý Khánh An cắn răng trà lòi: “Ta cho các ngươi ba ngày thời gian, nếu không giải thích rõ ràng với ta, thì đừng trách ta phát động quân Bắc Đình đến thảo phạt Các La Lộc, giết sạch các ngươi!”

Sứ giả sợ quá vội ngay về nha chướng bẩm báo, Mưu Thích Hắc Sơn lòng như lửa đốt chờ đợi từng giờ từng khắc, thấy sứ giả chạy về liền vội hỏi: “Đã hỏi rõ chưa? Rốt cuộc cớ sao Lý Khánh An lại dẫn quân đến?”

“Bẩm đô trưởng, Lý tướng quân nói Các La Lộc chúng ta đã cướp vợ hắn, hắn đang phẫn nồ cực kỳ.”

Mưu Thích Hắc Sơn giật mình, cho lão gan to đằng trời cũng không dám cướp vợ của Tiết độ sứ Bắc Đình, không lẽ lại có người tự ý làm thế, Chỉ nghĩ thế thôi mà lão đã không kiềm nổi nổi cơn lôi đình, thét lên: “Là ai? Ai dám làm thế?”

“Phụ thân, hài nhi biết việc gì.”

Mưu Thích Tư Hàn đi bước đại vào trong đến thi lễ trước mặt cha: “Phụ thân, việc này con biết rất rõ.”

“Ngươi nói xem, rốt cuộc là thế nào?”

“Phụ thân vẫn nhớ lần trước hài nhi và đại ca đi Trường An chứ? Đại ca đã phải lòng một người con gái lúc ở Trường An, sau đó mới biết được người này chính là vợ chưa cưới của Lý Khánh An.

Con đã hết lời khuyên đại ca không được nhây vào Lý Khánh an, nhưng đại ca lại ức nói, vì là phụ nữ của Lý Khánh An nên huynh càng phải có cho kỳ được, Huynh ấy còn về trộm ấn chương của phụ thân ngụy tạo quốc thư gửi Đại Đường cầu thân.”

“Tên khốn.”

Mưu Thích Hắc Sơn nổi giận đùng đùng, lão điên cuồng thét lên: “Hãy bắt tên nghịch tử kia đến cho ta! Nhanh!”

Mưu Thích Tư Hàn thấy thời cơ đã đến, lại lần nữa đổ thêm dầu vào lửa: “Phụ thân, đại ca lần trước vì Lý Khánh An bất phụ nữ của huynh, nên đã cố tình báo thù.

Để trả thù riêng, huynh ấy lại đẩy người Các La Lộc ta vào vực thẳm, Nếu muốn giải quyết việc này ổn thõa, chắc chắn phải buộc đại ca thỉnh tội với Lý Khánh an.”

Lúc này, đám binh sĩ đã áp giải Mưu Thích La Đa đi vào, Vừa vào đại chướng, hắn đã la hét: “Phụ thân, sao phụ thân lại bắt hài nhi, hài nhi đã phạm phải tội gì?”

“Ngươi còn dám hói ư?”

Mưu Thích Hắc Sơn xông lên bạt liền vào mặt hắn hai cái, chỉ thẳng vào mật quát: “Tên chó này, ai cho ngươi đi cướp người của Lý Khánh An, Ngươi chán sống rồi thì đi chết quách cho xong, đừng hại người toàn tộc ta!”

Mưu Thích Hắc Sơn mắt đườm toét lửa lườn hắn, trưởng tử háo sắc và ngu xuẩn đã mang lại tai họa khôn lường cho người Các La Lộc, Lão chi hận một đao giết quách thằng con trai này.

Mưu Thích La Đa bị đánh cho thú tính đại phát, hắn nhìn Mưu Thích Tư Hàn đang cười lạnh một bên, bỗng hiểu ra, Hắn quát lên: “Cái tên tạp chủng kia, ngươi dám bán đứng ta!”

Hắn thoát khỏi tay binh sĩ, rút đoản kiếm trong hia định đâm thẳng vào lồng ngực em mình, Không đợi hắn đến gần, binh sĩ ở tứ phía đã ùa lên đè chặt hắn dưới đất, và dùng dây thừng trói lại.

Chính ngay lúc này, ngoài chướng một binh sĩ chạy đến bầm báo: “Đại đô trưởng, kỵ binh quân Đường khoảng một ngàn người đã đến ngoài ba mươi dặm, Lý Khánh An hạ lệnh giao đại vương tử ra, nếu không sẽ cho nhuộm máu Các La Lộc.

“Phụ thân không phải sợ hắn!”

Mưu Thích La Đa như con sói hoang rú lên: “Hắn chi dẫn một ngàn người đến, hãy để ta dẫn quân đi giết hắn, giết sạch bọn chúng để rửa mối nhục lần trước.”

Mưu Thích Hắc Sơn giận quá gần ngất đi, Lão chỉ vào Mưu Thích La Đa rung giọng nói: “Ta làm sao mà có đứa con ngu như lợn giống ngươi thế này? Thôi! Thôi! Để bảo toàn tộc Các La Lộc ta, ta chi có thể giao ngươi ra, Đấy là do ngươi cả thôi, đừng trách ta! ”

Nói xong. lão quay đầu lại khoát tay hạ lệnh: “Hãy áp giải hắn đến Đường doanh, mặc Lý Khánh An xử lý thế nào thì xử lý.”

Mấy mươi binh sĩ liền đẳy Mưu Thích La Đa ra ngoài đại chướng, Lúc này Mưu Thích Tư Hàn sợ sẽ có sự cố gì xảy ra, hắn liền nói với cha: “Hài nhi nguyện thay phụ thân đi tạ tội với Lý Khánh An.”

Mưu Thích Hắc Sơn thở dài: “Ngươi đi đi! Hắn còn đưa ra điều kiện gì, con điều có thể nhận lời.”

Mưu Thích La Đa đầu tóc rối bù, vừa đi vừa gào toáng lên, hòng mong bộ tộc của mình đến cứu, Nhưng mãi đến khi ra đến đại doanh, vẫn không một ai dám đến giải cứu, Rốt cuộc Mưu Thích La Đa cũng thấy sợ hãi, hắn quay đầu lại nhìn Mưu Thích Tư Hàn hét lên: “Nhị đệ. chúng ta là huynh đệ, sao ngươi nỡ đưa ta đi chết như thế?”

Mưu Thích Tư Hàn cười nham hiểm, trong lòng nghĩ thầm: “Huynh đệ? Hừ! Nếu ngươi không chết, vị trí đại đô trưởng Các La Lộc lúc nào mới đến lượt ta?”

“Nhị đệ, hãy tha cho ta, phụ nữ và tiền tài của ta tất cả đều thuộc về ngươi.”

“Nhị đệ, đại ca xin đệ, hãy tha cho ta!”

Mưu Thích La Đa giọng khan khàn như sắp khóc, Hắn gần như tuyệt vọng, Mưu Thích Tư Hàn lạnh lùng nhìn hắn, hạ lệnh: “Hãy bịt mồm hắn lại!”

Ngay lúc này, tiếng vó ngựa như tiếng sấm nổ từ xa xa vọng đến, Kỵ binh quân Đường hùng hồn xuất hiện, Bọn họ chia làm hai đội, đang phóng đến như sấm như chớp, chỉ một chốc lát đã xông đến hàng ngũ của bọn Mưu Thích Tư Hàn.

Hai quân gặp nhau, Kỵ binh quân Đường lúc đầu vây họ lại thành một vòng tròn lớn, sau thu nhỏ vòng lại dần tạo bức tường mình đồng da sắt vây chặt chục người Các La Lộc ở giữa, Ánh đao óng ánh, sát khí đằng đằng.

Lý Khánh An phóng ngựa ra, trường cung chỉ thẳng: “Người ta muốn đâu?”

Hai binh sĩ Các La Lộc dắt Mưu Thích La Đa bị trói trên ngựa ra, Mưu Thích Tư Hàn đi lên thi lễ: “Lý Tướng quân, phụ thân ta đã điều tra rõ chân tướng, đây là hành động tự tiện của Mưu Thích La Đa, không liên quan đến người Các La Lộc ta.”

Lý Khánh An hừ lạnh một tiếng: “Không liên quan! Vậy quốc thư cầu thân là thế nào?

“Quốc thư cũng là do hắn lén lấy ấn chương của phụ vương tự ngụy tạo, Lý tướng quân, trước cửa Từ Ân tự Trường An, hắn thấy nhan sắc của Minh Nguyệt cô nương mà sinh tật xấu, định đi lên giở trò Sở Khanh, bị ta ngăn lại.

Hắn lại nghe nói Minh Nguyệt cô nương là vợ chưa cưới của Lý Tướng quân, liền nảy ý trả thù người, Đấy là suy nghĩ của bản thân hắn, không liên can người Các La Lộc, Phụ thân giao hắn lại cho tướng quân được xử trí hắn.”

Tình hình Mưu Thích Tư Hàn cũng giống Minh Châu, mắt Lý Khánh An bỗng nổi sát cơ, Hắn lạnh lùng nhìn Mưu Thích La Đa, từ từ rút cây tiễn từ sau lưng.

“Ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi có thề thoát được tiễn của ta, ta sẽ tha ngươi một mạng, Còn nếu không qua khỏi, thì đấy là ý trời!”

Hắn huơ tay, binh sĩ quân Đường vội tránh ra, vài người đi lên dùng đao cắt đứt dây thừng trên người Mưu Thích La Đa, Mưu Thích La Đa vừa thoát khỏi đã vội rút mảnh vải bịt miệng mình, chỉ vào Mưu Thích Tư Hàn oang oang mắng nhiếc:

“Ngươi cử chờ đấy, ta sẽ cho ngươi trăm ngàn nhác đao!”

Nói xong, hắn liện quay đầu ngựa bỏ chạy, Từ nhỏ hắn đã lớn lên trên lưng ngựa, thân thủ vô cùng nhạy bén, Hắn vừa đánh mạnh vào mông chiến mã, chiến mã lập tức vút bay đi như tiễn, chi một chốc đã ra khỏi ngoài hai mươi bước.

Lý Khánh An từ từ kéo cung ra, cung đầy mãn nguyện, mắt lại nheo lên, Lúc này Mưu Thích La Đa đã xông ra ngoài bảy mươi bước, Hắn không ngừng nhào lộn trên lưng ngựa, tránh trái né phải, Đến cự ly tám mươi bước, Lý Khánh An thả cung.

Một cây tiễn dài bắn ra như sấm chớp, Chỉ trong chớp mắt đã đến sau lưng Mưu Thích La Đa,Lúc này Mưu Thích La Đa đang làm một động tác trở mình, toàn thân đang luồng lên từ bụng ngựa, Bỗng dưng, hắn nghe tiếng gió ngay sau gáy, đang định tránh đi, nhưng đã không còn khống chế được quán tính. “Phập!” một tiếng, trường tiễn từ sau gáy xuyên thẳng ra trán, Hai mắt hắn lồi ra, rơi từ lưng ngựa xuống.

Lý Khánh An thu hồi cung, hắn nhìn Mưu Thích Tư Hàn lạnh lùng nói: “Hãy nói với phụ thân của ngươi, người muốn cầu thân đã chết, người có thể đi thối hôn với Đại Đường.”

Nói xong. hắn liền quay đầu ngựa, giơ cao trường cung. “Chúng ta đi!”

Một ngàn kỵ binh vù vù phóng đi, trên thảo nguyên chỉ còn chiếc xác lạnh dần của Mưu Thích La Đa nằm lại, cùng vài con quạ đang không ngần “Quạ! Quạ!” lượn lờ trên không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.