Thiên Hạ

Chương 126:




Thiên Hạ
Chương 126 : Kiều Nương trong quân lữ
gacsach.com

Trời dần sáng, Thanh Hải cũng dần chuyển từ màu đen sang xanh lam. Một quầng dương sáng chói đang dần dần ló hiện, bỗng chốc trên mặt hồ vô tận này toàn một màu vàng óng ánh.

Trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn, vài chục chiếc thuyền to đang thuận theo chiều gió vượt sóng đi về hướng đông. Vào thời điểm tháng chín này, trên mặt hồ đã bắt đầu có gió tây, khiến hành trình của họ trở nên thuận lợi vô cùng.

Tác dụng khác của binh sĩ Giang Đô doanh lập tức được phát huy, rất nhiều người trong số họ đều biết lái thuyền. Nhờ thế giúp mọi người có thể kịp thời thuận lợi rời khỏi Hải Tây trước khi đại binh Thổ Phồn kịp đến chi viện.

Lý Khánh An lẳng lặng đứng đón trên mũi tàu chằm chằm nhìn mặt Thanh Hải. Chiến dịch Hà Hoàng năm Thiên Bảo thứ tám giờ được tiến hành sớm hơn cả năm trời, lịch sử đã bị thay đổi. Ca Thư Hàn còn có thể kết thúc với thắng lợi thảm khốc không? Trong lịch sử trận chiến Hà Hoàng, thuyền chả có tác dụng gì, nhưng hôm nay lại có thể thành công đưa hắn vượt Thanh Hải.

“Thất Lang, lại đứng ngẫm nghĩ điều chi thế?” Lệ Phi Thủ Du chậm rãi đi đến cười nói.

“Ta đang nghĩ, nếu chúng ta xây một đội chiến hạm mạnh mẽ tại Thanh Hải này, thì liệu trận chiến Hà Hoàng này, chúng ta sẽ thắng được bao nhiêu phần chủ động.”

“Thất Lang, suy nghĩ của ngươi quả thật ngoài tưởng tượng của mọi người, ta thì thấy khả thi,đến lúc ấy ngươi có thể đề xuất với tướng quân Ca Thư Hàn xem sao. Vừa trùng hợp chúng ta có những bốn trăm binh sĩ Giang Đô cơ mà.”

Nhắc đến bốn trăm Giang Đô binh sĩ, trong lòng hắn lại thắt lại. Hôm qua bọn họ giết vào thành Phục Sĩ giao chiến với quân Thổ Phồn. Tuy cuối cùng giết sạch quân địch,thiêu hủy lương thực, nhưng cũng phải trả một giá đắt, hơn ba trăm người thương vong, trong đó có hai trăm mấy người là nô lệ, lính già Xích Hầu doanh thương vong hai mươi mấy người, còn Giang Đô quân thương vong cũng gần một trăm, cả Nam Tề Vân cũng thọ thương trên người. Truyện "Thiên Hạ "

Hắn vội hỏi: “Bây giờ binh sĩ thọ thương thế nào rồi?”

“Ta đến tìm ngươi, chính là vì việc này, ngươi đi theo ta.”

Lệ Phi Thủ Du dẫn hắn vào khoang thuyền, hầu như trong mỗi thuyền đều có thương binh, mấy tên quân y liên tục qua lại khắp các thuyền để chữa trị. Trên con tàu của Lý Khánh An đang ở đã có hai mươi thương bình, đều là binh sĩ Giang Đô.

Thuyền này vốn được dùng để vận chuyền lương thực, là thuyền to cả ngàn thạch, là do nô lệ người Hán ở Lũng Hữu đóng, khoang thuyền rất rộng, và khô. Hai mươi thương binh nằm giữa thuyền, một tên quân y đang loắn thoắn qua lại nào thay thuốc, nào rửa vết thương.

Khánh An ngạc nhiên phát hiện, có hai nữ nô người Hán được giải cứu cũng vào giúp đỡ quân y, một trong số đó là Triệu Lô. Còn một người hắn nhớ hình như họ Thi. Cả hai nàng đều rất quen tay, vừa bao bọc vết thương vừa nhỏ nhẹ an ủi binh sĩ bị thương.

Trong đầu hắn loáng thoanggl một cảnh tượng, hai nàng nên mặc chiếc áo blue màu trắng, đầu đội mũ y tá, dùng tiếng cười giòn giả của mình và động tác cẩn thận động viên tinh thần binh sĩ, và cứu chữa lấy sinh mạng họ.

“Y ta!” Hắn vỗ mạnh vào trán mình, sao có thể mà hắn lại không nghĩ ra cơ chứ? Thời kỳ trung cồ, phần lớn binh sĩ không phải chết trên chiến trường, mà chết trên giường bệnh, do mất máu quá nhiều, do vết thương nhiễm trùng. Đây là hai nhân tố chí mạng nhất thời kỳ này còn gì!

Nếu hắn có thể cải thiện điều kiện y tế, không biết sẽ có thể cứu được bao nhiêu sinh mạng đây, và y tá chính là một yếu tố quan trọng.

Truyện "Thiên Hạ "

Hai mươi mấy nữ tử bất hạnh này không biết có thể cứu bao nhiêu mạng người, sao hắn không giữ họ lại trong quân đội, đế trở thành trợ thủ cho quân y, cứu lấy sinh mạng của biết bao huynh đệ mình.

Một tiếng rên đau khổ cắt ngang dòng suy nghĩ hắn, đó là Nam Tề Vân. Triệu Lô đang băng bó vết thương trên bụng hắn. hắn bị một tên quân Thổ Phồn vờ chết một kiếm đâm vào bụng.

Khánh An nhỏ giọng hỏi: “Hắn sao thế?”

Mặt Triệu Lô hơi ửng đỏ trả lời: “Vết thương của Nam tướng quân bị mủ, tiểu nữ băng bó cho hắn, nhưng hình như không có hiệu quả gì.”

Mặt Nam Tề Vân trắng bệch cắt không ra hột máu, hắn nắm chặt tay Triệu Lô cắn răng nói: “Ngươi hãy cho ta chết quách cho nhẹ nhàng!”

“Nam tướng quân, chỉ là một vết thương nhỏ, tướng quân còn trè, còn phải giết giặt lập công, tương lai trở thành đại tướng nhà Đường, cưới vợ đẹp, chỉ cần ráng nhịn một chút, ta sắp lên thuốc xong cho tướng quân.”

Nàng vẫn nhỏ nhẹ an ủi, lại dùng khăn băng lạnh chà mồ hôi trên trán giúp hắn. Nàng nói với Lý Khánh An: “Toàn thân hắn nóng ran, ta phải lau mình giúp hắn để hạ nhiệt.”

“Chờ đã!”

Khánh An nhẹ nhẹ kéo miếng vải băng trên bụng Nam Tề Vân ra, vết thương không

to, nhưng xung quanh đều đỏ trng, bắt đầu có mủ. Đây chắc là do nhiễm trùng, hắn nhìn nhìn nước trong chiếc chậu đồng cạnh bên, nó đã vẫn đục hết. Hắn lập tức lắc đầu nói: “Thế không được, ngươi nghe lời ta, lập tức đem tất cả vải băng đi nấu khoản một khắc giờ.

Trên vải băng có độc, phải khử độc, sau đó mỗi miếng vải băng chỉ được dùng một lần. Và phải bảo đảm sạch sẽ. Ngoài ra, dùng nước muối rửa sạch vết thương cũng là để khử độc. Sau đó hẳn dùng thuốc và băng bó.”

Hắn nói liền một hơi. Biết hai nàng không thể làm hết bao nhiêu việc, liền cho thêm hai binh sĩ đến phụ nấu vải băng.

Hải Thanh sản muối, chiếc thuyền này đã chứa không ít muối ăn của người Thổ Phồn. Một lát sau, Triệu Lô bưng một chậu nước sạch lên. Đây là nước ngọt trong thuyền, sau khi đun sôi đế nguội, nàng bỏ một nhúm muối vào nước. Khánh An vội ngăn nàng lại nói: “Không được bỏ quá nhiều, chỉ cần bỏ hai muỗng nhỏ, sau khi hòa tan thì dùng để rửa vết thương cho hắn. Sau đó cho hắn uống thêm chút nước muối nhạt.”

Hắn truyền đạt một ít thường thức cấp cứu thời hậu thế cho Triệu Lô. Nàng rất thông minh, dạy một bước mười. Nàng cưới: “Bá phụ tiểu nữ từng nói, nếu bị thương thì dùng rượu trắng rửa vết thương, nếu thực sự không có điều kiện, đun đỏ sắt in lên vết thương cũng là một cách.”

Khánh An cười nói: “Dùng rượu có thể, nhưng dùng sắt đun đỏ thì không được, như thế bọn họ sẽ đau đớn chết mất. Điều quan trọng của vết thương là phải băng bó kịp thời, một là phải cầm máu ngay, hai là không được để bị nhiễm chất độc trong không khí. Chỉ cần làm tốt hai điều này, mạng của họ sẽ giữ được.”

Triệu Lô theo chỉ dạy của Khánh An mà bận ra bận vào, hắn thấy nàng lau mình cho Nam Tề Vân liền tự rút lui ra khỏi khoang.

Trên mặt hồ phong đã đổi hướng thành gió bắc. Cánh buồm phía trên đã dần dần nghiêng góc. Thuyền đi rất chậm, đây là một loại thuyền đi đường sông của Trung Nguyên, dài hơn hai mươi trượng một chút, có ba cột trụ, di chuyển nhờ gió. Nghế chế tạo thuyền của người Thổ Phồn không phát triển, nên chúng bèn bắt bọn thợ đóng thuyền ở Lũng Hữu đến chế tạo mấy chục chiếc thuyền này cho mình. Chủ yếu dùng để vận chuyến ven Thanh Hải, không ngờ lại bị bọn Lý Khánh An cướp mất.

Lý Khánh An dựa vào đầu thuyền nhìn từng làn sóng tan dần trên mặt hồ. Hắn có một cách nghĩ, nếu quân Đường tố chức một độ chiến hạm Thanh Hải, vậy dù là Xích Lĩnh hay Đại Phi Xuyên đều không ngăn cản được bước chân của quân Đường.

“Thất Lang, không ngờ những cô nương này lại rất hữu dụng, có các cô nương ấy, rất nhiều thương binh tinh thần ổn định hơn nhiều.”

Lệ Phi Thủ Du trong lòng đầy cảm xúc, hắn lắc đầu cười nói: “Trước khi đi còn có người cằn nhằn sợ những cô nương này sẽ là gánh nặng, nhưng hiện giờ họ lại quan trọng hơn ai hết.”

Khánh An mỉm mỉm cười: “Ta muốn giữ họ lại trong quân đội để thành nữ hộ binh, chuyên môn chăm sóc người bệnh, ngươi thấy thế nào?”

“Nữ hộ binh!”

Đây là từ mà Lệ Phi Thủ Du chưa từng nghe bao giờ, hắn ngẫm nghĩ một lúc nói: “Ta thấy đế họ ở lại cũng không tồi, chỉ lo là phía triều đình không đồng ý.”

“Điều này ngươi khỏi lo, bọn họ đều là phụ nữ, trong triều nhất định sẽ có người nghĩ theo một hướng khác, hơn nữa An Tây quân ta không giống quân đội trong nội địa kỵ húy phụ nữ. Ta sẽ nói với Cao soái, để người tận mắt nhìn thấy tác dụng của những cô nương này. Cao soái là người thực tế, người sẽ đồng ý.”

“Ta ủng hộ ngươi, dẫu sao Thất Lang đã là Bạt Hoán Binh mã sứ, độc lập thành quân, ngoài Cao soái ra, cũng chả còn ai có thể can thiệp vào việc của ngươi.”

Lúc này, sau lưng họ bỗng vọng lại tiếng bước chân nhỏ nhẹ: “Lý tướng quân, hắn đã ngủ say.”

Triệu Lô xuất hiện sau lưng họ nhỏ tiếng bẩm báo với Lý Khánh An: “Ta đã chà mình cho hắn xong, và cũng theo cách người chỉ dạy rửa vết thương cho hắn, và lên thuốc. Giờ hắn đã bình tĩnh trở lại, người cũng không nóng rang như vừa rồi.” Truyện "Thiên Hạ "

Lý Khánh An đại hỉ, Nam Tề Vân không sao, hắn lại bảo được một đại tướng của mình. Lệ Phi Thủ Du vội nói: “Ta đi xem xem Nam Bát!”

Nói xong hắn nhanh chân đi vào khoang, còn lại Khánh An lòng đầy cảm kích. Hắn nhìn cô nương bản lãnh đang đứng trước mặt mình này như thề mới quen biết nàng. Nàng không xinh đẹp, một chiếc áo khoát dài giản dị bao phủ lấy thân thể mười sáu tuổi đã chịu nhiều dày vò của cô thiếu nữ này. Tóc nàng đã cắt ngắn đi búi lại thành một búi sau đầu. Trên đấy là một đóa hoa cúc dại màu vàng. Đế chăm sóc cho người bệnh, nàng cũng cắt phăng tay áo đi, để lộ đôi tay vừa đen vừa thô ráp. Có lẽ do trường niên sống tại nơi cao nguyên và làm đủ việc nặng nhọc khiến da nàng rất đen, nhưng so với lúc thất thần ảm đảm lúc mới được cứu, giờ da dẻ nàng trong toát lên một vẻ đẹp khỏe mạnh. Ánh mắt nàng rất bình yên, và tràn đầy hi vọng về một cuộc sống mới.

Triệu Lô thấy hắn đang nhìn mình chằm chằm, trong mắt nàng không giấu nổi ngượng ngùng, cúi vội đầu xuống:

“Tướng quân, ta đi chăm sóc người thương khác đây.”

“Chờ đã, ta có một câu muốn hỏi nàng.”

Hắn trầm ngâm một lúc, liền nói: “Lô nương, nàng có nguyện ý ở lại trong quân đội không?”

Nàng ngớ người, có phần kinh hãi lùi liền ra sau một bước. Khánh An biết nàng đã hiểu lầm, vội giải thích: “Ý ta là, quân ta cần có nữ quân y, và có hộ lý thương binh để cứu lấy sinh mạng của họ. Ta phát hiện nữ nhân các nàng chăm sóc cho người bệnh sẽ có tác dụng nam nhân không tài nào làm được. Có các nàng, huynh đệ ta phần lớn đều có thể sống sót. Lô nương, ta muốn các nàng ở lại để trở thành độ hộ binh đầu tiên của Đại Đường.”

“Tướng quân, người chỉ muốn chúng ta tòng quân thôi, đứng không?” Triệu Lộ thận trọng xác định lại.

Khánh An cười gật đầu nói: “Chỉ là tòng quân, tất nhiên, nếu nàng nguyện ý, sau này nàng có thể lấy quân sĩ nào mình thích.”

Mặt nàng đỏ bừng lên, e thẹn nắm chặt tay, nhỏ giọng nói: “Kỳ thực bọn ta cũng không biết sau này nên thế nào? Đã nhà tan cửa nát, lại từng bị người Thổ Phồn...”

Nàng bỗng ngẩng cao đầu, mắt sáng long lanh. Một tia sáng mừng rỡ với hàm răng trắng đều, khiến mặt nàng sáng bừng. Nàng gật đầu rất mạnh nói: “Tướng quân, ta nguyện ý lưu lại, ta nghĩ các tỷ muội khác cũng nguyện ý.”

Một canh giờ sau, Triệu Lô xong việc, nàng tìm đến Lý Khánh An. Nàng vuốt vuốt bộ tóc mướt của mình vừa cười nói: “Tướng quân, các tỷ muội khác đều bận chăm sóc người bị thương trên tau, ta muốn dùng cách tướng quân đã dạy để thông báo với mọi người.”

“Được!”

Lý Khánh An lập tức truyền lệnh với binh sĩ: “Truyền lệnh của ta, hãy để tất cả nữ từ tập trung trên một thuyền.”

Ngôn ngữ cờ vừa được ra, các thuyền dần cặp nhau, và được nối bằng miếng ván. Triệu Lô và một nữ tử khác nghiêng nghiêng ngã ngã đi lên chiếc thuyền to chính giữa. Rất nhanh sau đó, tất cả nữ tử từ các thuyền khác đều tập trung lại một chỗ. Triệu Lô bắt đầu giảng giải các thường thức cấp cứu mà Lý Khánh An đã dạy nàng, và nói với họ, Lý Khánh An muốn họ ở lại làm nữ hộ binh, chăm sóc cho các binh sĩ bị thương. Những người con gái không nhà neo đơn này đều biểu thị, mạng mình là do quân Đường cứu lấy, nên nguyện ý ở lại để trở thành một thành viên của quân Đường.

Đội y tá quân đội đầu tiên của Đại Đường đã được thành lập ở giữa hồ Thanh Hải


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.