Thiên Giáng Đại Vận

Chương 7: Đại náo Quốc Tử Giám (1)




Trong lòng Chu Thiên Giáng sửng sốt, vừa nghe ba chữ 'Thất Công chúa', trong lòng lập tức chợt lạnh băng. Mẹ nó, hóa ra cha của nha đầu này còn hoành tráng hơn cha của Ngọc Cách Cách. Lại nhìn người nói chuyện, tướng mạo giống như con bọ ngựa vậy, trong lòng Chu Thiên Giáng tự nhủ nếu trong tay bố có thiết côn, một gậy đánh chết ngươi.
Chu Thiên Giáng đang muốn chữa lời thì thấy trong học đường đang hỗn loạn, mọi người lần lượt tìm chỗ ngồi.
- Chủ bạc (chức quan chuyên quản lý công văn) đại nhân tới rồi, mau ngồi xuống. Ngọc Cách Cách nói xong, kéo tay thất công chúa kiếm nơi ngồi xuống. Sau khi Ngọc Cách Cách ngồi xuống, còn liếc xéo Chu Thiên Giáng một cái, ý là y mau tìm chỗ ngồi.
Chu Thiên Giáng nhìn thoáng qua, chỗ vừa rồi của mình đã có người ngồi, kiếm nửa ngày mới phát hiện kế bên một tên mập có một chỗ trống. Chu Thiên Giáng vội đến đó ngồi xuống.
Chủ bạc Vương thái phó chắp tay sau lưng, uy nghiêm đi đến. Quách Dĩnh cũng không ít lần đề cập qua vị Vương thái phó này, nghe nói là thiết diện vô tư, cổ hủ hơi có chút không biết nể mặt. Trong Quốc Tử Giám cũng có điểm tốt, bất luận là con của Hoàng thượng hay là đại thần thì đều đối xử bình đẳng, trong Quốc Tử Giám không có phân chia cao thấp sang hèn. Nhưng mà nói thì nói như vậy, con của những quan thần vẫn là cố gắng nịnh bợ Hoàng tử.
Vương thái phó quét mắt nhìn mọi người, gõ thước, làm giống như đang đọc sách vậy: - Xuân chi y thủy, đại địa phục tô, chính thị độc thư thì tiết! Bắt đầu của mùa xuân, trái đất như sống lại, đúng là lúc để đọc sách!
Nhìn Vương thái phó rung đùi đắc ý nói ở phía trên, Chu Thiên Giáng nghe xong vài câu đã không có hứng thú. Chu đại quan nhân bắt đầu nhìn chung quanh, phát hiện trên học đường có vài cô gái nhìn cũng không tệ.
Chu Thiên Giáng trong đầu nghĩ chuyện xấu xa, suy nghĩ có phải trong lúc học tập, tìm kiếm gì đó giải buồn hay không thì chợt nghe bên cạnh nói.
- Tiểu tử, cho dù muốn nhìn, đầu cũng không động đậy, con ngươi động là được rồi.
Chu Thiên Giáng nghiêng đầu nhìn, người mới nói chuyện là tên mập kế bên, mặt giống như là cái mông vậy. Nhưng mà cách y nói vô cùng kì lạ, từ kẽ răng phát ra âm thanh, ngoài mặt vẫn có vẻ như rất chăm chú nghe Vương thái phó diễn thuyết.
- Bạn hữu xin chào, sau này mọi người cùng trường, chiếu cố nhau chút nha. Ta tên là Chu Thiên Giáng, còn huynh.
- Huyền Châu. Tên mập nói từ trong kẽ răng.
Chu Thiên Giáng thiếu chút nữa cười ra tiếng."Heo tươi?" (). Ôi trời, cha y cũng biết đặt tên lắm.
() "Huyền Châu" đọc gần giống với "Heo tươi", vì vậy Thiên Giám đã nghe nhầm.
- Ta nói Heo tươi, chúng ta cũng coi như có duyên, tên ta cũng có chữ Chu đó. Giúp ta giới thiệu tình hình ở đây chút đi, ta nghe nói ở đây có vài vị Hoàng tử.
Con ngươi của Huyền Châu mập khẽ động, thân người vẫn rất thẳng, ánh mắt nhìn về phía trước.
- Ngồi bên trái người đầu tiên chính là Đại Hoàng tử, cùng hàng là Nhị Hoàng từ. Từ chỗ tôi đếm thẳng, người thứ năm chính là Tam Hoàng tử. Trên mặt tên mập không có chút biểu hiện gì, nhìn giống tên thiểu năng vậy.
- Cứt! Ba vị Hoàng từ ở đây, còn có công chúa, ở đây thật là đông vui. Chu Thiên Giáng cười trộm nói.
- Cứt? Nghĩa là gì?
- "Cứt" () nghĩa là, nghĩa là xin chào đó. Chu Thiên Giáng cười gian xảo.
() Nguyên văn là "Kháo", một từ chửi thịnh hành của dân mạng bên TQ.
Xem ra tên tiểu tử này nhất định là con trai của vị đại thần nào đó có thực quyền, cố nhét vào đây cho bằng được. Nếu không ngu đần như vậy làm sao có thể vào Quốc Tử Giám.
- Heo tươi, cha huynh đang làm gì? Chu Thiên Giáng tiếp tục hỏi.
- Anh nói trước.
- Móa, còn sợ thiệt thòi. Vậy được, ta là người của phủ Trấn Nam tướng quân.
- Huynh dám mắng ngạch nương ta, bà ấy cũng là quý phi, ta là Tứ Hoàng tử đó. Thân hình tên mập vẫn không nhúc nhích, lời nói từ trong kẽ răng thoát ra.
- Tứ... Hả... ! Chu Thiên Tứ chút xíu nữa giật mình té ngã: - Xin lỗi, lúc nãy chắc huynh nghe lầm đó, ta không có mắng ai cả, hihi. Chu Thiên Giáng cười xấu hổ, trong lòng tự nhủ bố đây không thừa nhận, ngươi có thể làm thế nào.
- Không sao, nói thật ra ta cũng muốn mắng, chỉ là không dám. Tên tiểu tử huynh nếu là người của phủ tướng quân, chắc là mấy vị ca ca cũng lôi kéo huynh dữ lắm.
- Heo... Tứ Hoàng tử, huynh không muốn lôi kéo ta sao? Chu Thiên Giáng kinh ngạc hỏi.
- Ta không giỡn, trong mắt họ ta là một tên ngốc. Đương nhiên, ta cũng nguyện ý làm một kẻ ngu, như vậy sống lâu hơn một ít. Tứ Hoàng tử bình tĩnh nói.
Chu Thiên Giáng sửng sốt. Má nó, tiểu tử này ngoài mặt nhìn cảm thấy rất trung hậu nhưng trong lòng cực kì gian xảo. Người như vậy, không phải là người mình muốn bồi dưỡng sao.
Chu Thiên Tướng nhìn trái nhìn phải Tứ hoàng tử Huyền Châu giống như đang xem tướng, thì nghe Tứ Hoàng tử nói nhỏ: - Chu Thiên Giáng, tiểu tử ngươi xui xẻo rồi.
Vừa dứt lời, chợt nghe Vương thái phó vỗ thước: - Người ngồi cuối cùng đứng lên cho ta, trong học đường mà không ngồi đàng hoàng, lắc đầu lắc trán giống bộ dạng gì chứ.
Mọi ánh mắt khẽ lướt rồi tập trung lên người Chu Thiên Giáng. Chu Thiên Giáng không biết chuyện gì, vội ngồi ngay ngắn, coi như không có gì xảy ra.
- Nói trò đó, đứng dậy cho lão phu! Vương thái phó nói xong, khẽ vươn tay nắm lấy cây gậy trúc trên tường, nổi giận đùng đùng đi tới Chu Thiên Giáng.
Trong mắt của nhiều người còn lộ ra vẻ đồng tình. Đặc biệt là Ngọc Cách Cách, lo lắng nhìn Chu Thiên Giáng. Thất công chúa bên cạnh thì cười lạnh, vô cùng sung sướng khi thấy người gặp họa.
- Chủ bạc đại nhân, thầy là... đang gọi con à? Chu Thiên Giáng xấu hổ đứng lên.
- Trò tên gì, con cháu nhà ai.? Vương thái phó lạnh lùng mà hỏi.
- Con là... người của phủ Trấn Nam tướng quân, con tên Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng nói vừa dứt, xung quanh phát ra tiếng xì xào bàn tán. Tên tuổi Chu đại thi nhân không nhỏ, không ít người chỉ nghe thôi chưa gặp người, hôm nay cuối cùng cũng được thấy mặt.
- Yên lặng! Ai còn dám ồn ào, coi chừng cây roi. Vương thái phó nổi giận nói.
Học đường lập tức yên tĩnh trở lại, Chu Thiên Giáng thật khâm phục lão già uy nghiêm này, nhiều con cháu quan đại thần như vậy, không ngờ lại có thể giữ được lớp.
- Quách Thiên Tín là một kẻ vũ phu, khó trách người trong phủ đều không biết quy củ như vậy. Đưa tay ra. Vương thái phó nói xong, giơ cao roi lên.
- Thầy... thầy muốn làm gì?
- Câm miệng! Giơ tay chịu phạt. Vương thái phó cả giận nói.
- Con... con nói thầy đừng như vậy được không, nếu không con động tay làm thầy bị thương thì cũng không đúng. Chu Thiên Giáng nghĩ bụng làm quái vì vậy, ai ngờ lại đánh lão tử.
- To gan, trò dám động tay với lão phu? Vương thái phó giật mình trợn to hai mắt, tức giận vung cán quất xuống.
Chu Thiên Giáng mấy tháng này cũng không uổng công luyện tập, động tác tay vô cùng nhanh nhẹn. "Phạch", Chu Thiên Giáng đã nắm lấy cán roi, tay trái theo thói quen đẩy một cái.
Vương thái phó chẳng qua là học giả già, nào chịu nổi cái đẩy này của Chu Thiên Giáng, cả người ngã về phía sau, đầu trùng hợp đập vào chân bàn phía sau.
- Ngươi... ngươi! Vương thái phó tức giận công tâm, hôn mê bất tỉnh.
Ầm... bên dưới học đường vô cùng ồn ào. Từ Thái tổ Hoàng đế đến giờ chưa có ai dám đánh qua Chủ bạc. Bây giờ thì hay quá, một người mới lại dám đánh hôn mê Chủ bạc đại nhân.
Bên trong hoàng thành, một gã học chính của Quốc Tử Giám liều mạng chạy vào, chuyện lớn như vậy, khẳng định phải bẩm báo lên.
- Ngụy công công... Ngụy công công...
Vị học chính kia thở hào hển chạy vào.
- Lý học chính, trong hoàng thành gọi to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì. Ngụy công công nghiêm mặt, uy nghiêm nói.
- Ngụy công công, việc lớn không hay rồi, học sinh nổi danh của Quốc Tử Giám, đánh Chủ bạc ngất xỉu rồi.
- A... ngươi nói cái gì? Là vị hoàng tử kia? Ngụy công công bị hù khẽ run rẩy.
- Không phải Hoàng tử, là... là Chu Thiên Giáng của Quách phủ!
Ngụy công công ngẩn ra, sửng sốt nửa ngày, bỗng nhiên phát ra một tiếng cười như sấm: - Ha ha ha ha, ông trời có mắt, chuyện vui... haha! Nói xong, Ngụy công công cong lưng chạy đến thư phòng.
Người học chính đó đứng ngây ra ở đó, không rõ hôm nay như thế nào, học sinh đánh ngất xỉu Chủ bạc, Ngụy công công lại hô lớn mừng rỡ?
Quốc Tử Giám không giống học đường bình thường, vào Quốc Tử Giám có nghĩa là đã có quan tịch. Quan trọng nhất là có thể vào học đường của Quốc Tử Giám, không phú thì quý, tuyệt đối không phải là người bình thường. Sau lưng họ đều đại diện cho thế lực nào đó.
Ngày nhập học đầu tiên của mùa xuân, không ngờ lại có học sinh đánh ngất cả Chủ bạc Vương thái phó, quả thật không phải là chuyện nhỏ. Không tôn sư trọng đạo liên quan đến mệnh mạch cả nước, Ngụy công công cảm thấy dựa vào điều này thì có thể đem tên không biết sống chết này nhốt vào đại lao rồi.
- Bệ hạ không xong rồi! Ngụy công công vội vội vàng vàng chạy vào thư phòng.
- Nô tài to gan, chuyện gì mà lật đật như vậy. Thành Võ Hoàng đế mặt rồng giận dữ, ném tấu chương trong tay xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.