Thiên Giáng Đại Vận

Chương 13: Ân sư lớn nhất




Chu Thiên Giáng cũng mặc kệ, tiếp tục nói. - Lão thái phó, ta còn chưa nói hết xin ngài nghe cẩn thận. Nếu hoàng thượng vi tôn, học trò cũng suy nghĩ vì giang sơn xã tắc, sao không thể chống đối ngài.
- Vớ vẩn, thật quá vớ vẩn. Vương thái phó tức giận lắc đầu.
Văn võ cả triều cũng thấy lời của Chu Thiên Giáng có phần không đúng. Quách Thiên Tín đen mặt, Lý Hồng nhìn hắn lắc đầu thở dài. Giang sơn xã tắc đâu phải chuyện một học trò như ngươi quản được. Đây không phải nói hươu nói vượn sao.
- Xin chư vị đại nhân yên lặng, nghe học trò giải thích. Chu Thiên Giáng chắp tay nói tiếp.
- Lúc lão Thái Phó làm nhục Quách tướng quân nhà học trò, nói ông ấy là kẻ vũ phu, không hiểu đạo trị quốc, học trò mới chống đối.
- Dù lão phu có nói gì, người làm học trò như ngươi cũng không nên chống đối, hơn nữa vật trong tay Thái phó còn là vật Tiên đế ngự tứ, chẳng lẽ nói bị Thượng Phương bảo kiếm chém, tội thần cũng có thể phản kháng sao? Vương thái phó cáo già, dùng một câu đã chụp một cái mũ.
- Lão Thái phó, ngài làm nhục võ tướng trước mặt chúng Hoàng tử, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Nói thẳng ra, ngài đang hại nước hại dân.
- Làm càn!
- Lớn mật!
Một đám quan văn không nghe nổi nữa, mở miệng chỉ trích.
- Được! Ai không phục thì đứng ra, học trò sẽ đối biện với người đó. Chu Thiên Giáng vung tay lên khiến toàn bộ quan văn nhìn về phía hắn.
Tĩnh Vương vuốt râu, tiểu tử này cũng không tệ, phần khí phách này, đám Hoàng tử còn kém xa hắn.
- Chu Thiên Giáng, vừa rồi Thái phó hỏi ngươi sao lại bắt lấy vật tiên đế ngự tử, ngươi hãy nói rõ chuyện này trước. Một tên học chính bắt được nhược điểm, lớn tiếng hô.
Chu Thiên Giáng vốn định dùng những lời kia dẫn sang đề tài khác, nhưng xem tình thế này thì không thể tránh được.
- Vị học chính đại nhân này, học trò ngăn cản vật tiên đế ngự tứ cũng có nguyên nhân của nó. Giống như ta vừa nói, Thái phó làm nhục võ quan, thiết nghĩ hậu quả sẽ không lường nổi. Chu Thiên Giáng rất thông minh, đem chuyện làm nhục Quách Thiên Tín đổi thành "võ quan" thì phạm vi đã mở rộng tới toàn bộ võ tướng.
- Chư vị đại nhân đừng vội, xin hãy nghe ta nói hết. Thử hỏi giang sơn các đời do ai đánh đổi? Là học chính Quốc Tử Giám sao? Không phải! Là một mình Thánh Quân khai quốc sao? Cũng không phải. Đó là dựa vào các tướng quân hăng hái, chiến đấu anh dũng, còn có các dũng sĩ hy sinh máu chảy đầu rơi. Bọn họ vì quốc gia mà quên cả sống chết, không biết bao người ngã xuống mới tạo ra tân vương triều. Thế mà trước mặt các hoàng tử, Vương thái phó lại nhục nhã võ quan. Thế này khác nào giáo dục họ vì văn quên võ. Tương lai có vị hoàng vị nào tiếp nhận đại vị, thử hỏi, Đại Phong triều ta sau này vứt võ theo quan, không nặng chuyện phòng ngự, khi đó có thể ngăn cản được địch quốc hung ác như lang sói sao? Chu Thiên Giáng miệng lưỡi lưu loát, vẻ mặt phong phú, cộng thêm ngôn ngữ tứ chi đưa tới sự đồng tình của võ quan.
- Nói rất đúng!
- Tiểu tử! Ta muốn mời ngươi uống rượu!
- Trời ơi, tiểu tử ngươi nói làm ta muốn khóc.
Chúng võ quan lên hò reo ủng hộ, ngay cả Tĩnh Vương và Thành Võ Hoàng ngồi tọa ở cửa cũng âm thầm gật đầu.
- Ha ha, cảm tạ, cảm tạ! Ta vẫn chưa nói xong. Kỳ thật, lúc đó ta đỡ giáo can tiên đế ngự ban chính là muốn nhắc nhở Thái phó. Đại Phong ta vốn gồm cả văn lẫn võ, không nên phân biệt rõ như vậy. Văn có thể an thiên hạ, cai trị triều chính. Võ có thể kinh sợ địch quốc, khiến dân an vừa làm ruộng vừa đi học. Tiên đế ngự tứ giáo can, hẳn là muốn Thái phó nghiêm túc nghiên cứu học vấn chứ không phải nghiêm túc vứt bỏ võ quan. Giang sơn xã tắc không thể thiếu văn nhân thì càng không thể thiếu võ tướng. Lão thái phó, ngài thấy học trò nói có đúng không?
Chu Thiên Giáng chuyển giọng sang khen ngợi văn nhân. Hắn cũng không ngốc, làm chuyện ồn ào đến như vậy, nếu chèn ép đám văn nhân kia, vị thiên tử trong cung kia sẽ giữ soái bỏ tốt, dùng cái mạng nhỏ của hắn để đổi lấy sự yên ổn của triều đình.
Tuy Vương thái phó cậy già lên mặt nhưng cũng là người ngay thẳng, những lời Chu Thiên Giáng nói mọi người đều hiểu. Nhưng hình như lạc đề rồi, Chu Thiên Giáng bắt đầu đưa Vương thái phó đi lòng vòng. Vương thái phó thở dài nửa ngày cũng không tìm được lời thích hợp phản kích.
Thành Võ Hoàng trong triều đường tươi cười, ông biết đã đến lúc mình ra lên sân khấu rồi.
- Người đâu! Mở cửa cung!
Thành Võ Hoàng đứng lên, hai gã thái giám khẩn trương tiến lên sửa sang long bào. Hai cánh cửa cung đỏ thẫm kẽo kẹt hướng ra hai bên!
Thành Võ hoàng đế uy nghiêm chắp hai tay nhìn về phía trước. Vừa định cất bước, Thành Võ hoàng đế đã dừng lại, cau mày.
- Tĩnh Vương, hoặc là đệ tránh ra, hoặc là để hoàng huynh đá đệ ra!
Trước Triều Đường, tinh thần các võ quan phấn chấn, no nê thỏa mãn. Còn lại các quan văn thì thầm với nhau, chuẩn bị từ ngữ chất vấn trong đầu. Chẳng ai ngờ rằng, đại hồng môn vừa mở, Thành Võ Hoàng đế lại đi ra.
Sự bực tức oan ức trong lòng Tĩnh Vương cũng lớn lên, cơ hội tốt như vậy y đang muốn mượn cớ xuống thang, lúc tuyên bố Chu Thiên Giáng thắng lợi, hoàng huynh không ngờ đến đoạt thành quả này. Chuyện này không phải cố ý đùa giỡn người khác sao. Đương nhiên, dù là đùa giỡn y cũng chịu, ai bảo người ta là Hoàng thượng, y chỉ là Vương gia chứ.
Tĩnh Vương ngoài cười nhưng trong lòng chẳng cười ha hả được hai tiếng, đứng lên nhường đường. Cung sai bên cạnh vội vàng đẩy ghế ra, cúi đầu đứng ở hai bên cửa.
Thành Võ Hoàng đế từng bước bước ra khỏi cửa triều đường, bên ngoài văn võ triều đình xôn xao một chút, toàn bộ quỳ rạp xuống đất.
- Ngô Hoàng thánh an! Quần thần đồng thanh hô lên.
Chu Thiên Giáng vừa nghe vậy, bị hù đến mức liền ngã quỵ xuống đất. Hoàng đế là ai? Ở thời đại này ông ta chính là ông trời, ông ta chính là pháp luật. Nói giết chết ai thì sẽ giết chết người đó. Chu Thiên Giáng có thể không chịu lép bất kỳ ai, nhưng đối với vị lão thiên gia này cũng không dám dính vào.
Thành Võ Hoàng đế đưa mắt nhìn mọi người, cũng chưa lập tức để mọi người đứng dậy.
- Các khanh, lời Chu Thiên Giáng vừa rồi, mọi người nghe được chứ. Đạo lý nông cạn như vậy, thật ra trẫm tin trong lòng các khanh đều hiểu được. Nhưng vì chút mặt mũi đó trên khuôn mặt mình, muốn phân ra sự cao thấp của văn võ. Trẫm ở trong triều đường, nghe thấy vô cùng đau lòng, chẳng nhẽ quần thần văn võ Đại Phong ta, còn không bằng lòng dạ rộng lớn của một học trò còn trẻ tuổi sao? Nếu chỉ biết tranh danh đoạt lợi, trẫm cần dùng gì đến những người như các khanh! Lời nói của Thành Võ Hoàng đế hùng hồn đanh thép, biểu hiện ra sự uy nghiêm không thể chống lại.
- Chúng thần có tội! Quần thần tự động bắt kịp theo trình tự, cùng hô lên trả lời.
- Có tội? Hừ, nói thì đơn giản dễ dàng, các ngươi đều có tội, vậy tội trẫm càng lớn hơn. Đường đường là Hoàng đế Đại Phong, vậy mà dùng một đám tội thần, có phải muốn trẫm viết phần tội tự chiếu thoái vị phải không. Trong ánh mắt của Thành Võ Hoàng lộ ra sự sắc lạnh, quần thần bị hù không một ai dám lên tiếng.
- Hôm nay học trò Chu Thiên Giáng cho các ngươi một bài học, trẫm hy vọng các ngươi có thể hiểu được trách nhiệm của mình, văn võ chỉ có phân chức trách khác nhau, chứ không có sự phân chia cao thấp.
Thành Võ Hoàng nói xong, đi đến trước mặt Chu Thiên Giáng: - Các vị ái khanh, tất cả bình thân.
- Tạ ơn bệ hạ! Đám văn võ đại thần bò dậy ào ào, nghe ra sự lạnh nhạt trong lời nói vừa rồi của Hoàng thượng, ai cũng không dám chen vào.
Nhưng Chu Thiên Giáng chưa đứng dậy. Chân của Hoàng thượng cách hắn chưa đến hai thước, hắn đang nghiên cứu Hoàng đế đi hài cỡ bao nhiêu, có phải thường xuyên mát xa chân không.
- Chu Thiên Giáng, ngươi cũng bình thân đi. Thành Võ Hoàng nhìn Chu Thiên Giáng, trong giọng nói tràn đầy sự hòa nhã.
- Tạ ơn bệ hạ thánh ân. Chu Thiên Giáng miệng hô, từ từ bò dậy.
Hắn cũng không dám nhìn lung tung, chỉ có thể cúi đầu, giả vờ trong bộ dạng kinh sợ. Trong đầu Chu Đại quan nhân còn đang suy nghĩ, đợi lát nữa dùng lời nói hoa lệ gì, để nịnh bợ Thành Võ Hoàng.
- Chu Thiên Giáng, ngươi ngẩng đầu lên. Thành Võ Hoàng đế lại nói. Ấn tượng mà lần trước Chu Thiên Giáng để lại cho Thành Võ Hoàng, chỉ là một người trẻ tuổi có chút tài hoa. Nếu người này hợp mắt Lâm Phong, Thành Võ Hoàng cảm thấy mình nên xem xét kỹ một chút.
Chu Thiên Giáng hít một hơi sâu, từ từ ngẩng đầu, đáng muốn ca ngợi Hoàng thượng vài câu về sự uy nghiêm cao thượng biết bao, quả thực là vầng trăng sáng trên cao, là thần tiên chuyển thế. Bỗng trong giây lát, Chu Thiên Giáng ngây ngẩn cả người.
- A Ngài không phải là người đó sao? Trời ạ, hóa ra ngài chính là Hoàng thượng? Xem làm ta bị hù vã cả mồ hôi. Ôi!... Thật không nghĩ ra là ngài, thật tốt quá. Vậy chào ngài! Lão nhân hiền từ kia mà Chu Thiên Giáng vừa thấy đúng là người hái hoa lần trước, tâm trạng lập tức thả lỏng, kích động đưa tay ra.
Thành Võ Hoàng sửng sốt, chẳng lẽ người này bị mình làm cho sợ hãi choáng váng? Sao có thể hành động quái dị thế này.
Tĩnh Vương đứng không xa phía sau Thành Võ Hoàng, lại bị dọa thiếu chút nữa đặt mông ngồi xuống đất. Quần thần lại càng mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn miệng nguyên một đám giống như bị nhiễm trùng a-mi-đan.
Thành Võ Hoàng cười ha hả: - Trẫm rất khỏe, xem ra trong lòng ngươi còn có trẫm.
Chu Thiên Giáng cũng nhận ra cách làm của mình có chút vượt qua mức quy định, vội vàng thu tay trở về: - Bệ hạ, từ lần trước sau khi gặp người, mỗi ngày thần đều nhớ người. 
- Hả? Khi đó ngươi biết thân phận của trẫm không? Thành Võ Hoàng nói xong, ánh mắt đảo ra nơi xa nhìn Quách Thiên Tín một cái. 
- Không, lúc đó thần nào biết được người là Hoàng thượng. Biết sớm, thần sẽ cùng người đánh cuộc năm trăm lượng vàng. Chu Thiên Giáng cười nói. Hắn phát hiện lão nhân này khá hiền từ, không đáng sợ như trong truyền thuyết. 
Thành Võ Hoàng ngẩn ra. Lúc này mới nhớ ra mình nợ người ta một trăm lượng vàng. - Ha ha, chẳng lẽ trẫm để ngươi vào Quốc Tử Giám, trở thành môn sinh với Thiên Tử. Chuyện này còn không hơn một trăm lượng vàng sao? 
Thành Võ Hoàng vừa nói như vậy, Chu Thiên Giáng mới hiểu, hóa ra không phải Quách Thiên Tín bị thần kinh mà đưa hắn vào Quốc Tử Giám. Nguyên nhân là lão nhân trước mặt này. Quốc Tử Giám và một đám văn thần liên quan, lúc này cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ, cảm tình bệ hạ đưa người ta vào, trách sao lại che chở hắn như vậy. 
- Tạ ơn bệ hạ đã để mắt đến học trò. Nếu là môn sinh của Thiên tử, nói như vậy sau này người là ân sư của học trò rồi hả? Chu Thiên Giáng nắm theo đầu đề câu chuyện, truy hỏi một câu.
Văn võ cả triều đình đều ngạc nhiên, Thiên tử môn sinh chẳng qua là cái tên không hơn không kém, các thời kỳ các triều đại đều nói như vậy. Nhưng, chưa có ai dám giáp mặt chất vấn Hoàng đế, càng không ai dám nói mình là môn sinh của Hoàng thượng. Vì Hoàng thượng là trời, ngay cả thầy cũng phải cúi đầu trước ông ta. 
Thành Võ Hoàng nhướn mày, ông ta đúng là không thể trả lời được vấn đề này. Bản thân vừa nói hắn là Thiên tử môn sinh xong, cũng không thể tự đánh miệng mình nói là không phải. Nhưng phải nói là, vậy cũng quá lắm rồi. Từ xưa thầy trò như cha con, thân phận lập tức đã trở nên hoành tráng rồi. 
- Chuyện này uhm! Thành Võ Hoàng cũng không nói rõ ràng, chỉ có thể uhm một tiếng muốn đổi đề tài.
Ai biết Chu đại quan nhân nào sẽ không bỏ qua cơ hội này, liền quỳ rạp xuống đất: - Học trò Chu Thiên Giáng, sau này nhất định nhớ kỹ lời dạy bảo của ân sư, học tập tốt, ngày ngày tiến thủ. 
Thành Võ Hoàng sửng sốt hồi lâu, trong lòng thì tức giận mà ngoài miệng nói không nên lời, còn nói mình dạy bảo cái gì, hắn sẽ học tốt. Học thì học đi, rảnh rỗi không có việc gì ngày ngày tiến thủ làm gì? Chẳng lẽ là ngày ngày muốn lên lớp trẫm? 
- Ngươi đứng lên đi. Thành Võ Hoàng nói lúng túng. 
- Tạ ơn ân sư!
Chu đại quan nhân vội vã đứng dậy, khuôn mặt vui mừng, 
Một đám học chính đã tròn mắt choáng váng, Chu Thiên Giáng trở thành đệ tử của Hoàng thượng, vậy sau này chẳng phải là ngồi lên đầu họ mà ị sao. Các quan văn đưa ánh mắt nhìn về phía Vương thái phó, kết quả Vương thái phó cầm giáo cán trong tay, đứng ở chỗ đó vẻ mặt chẳng một chút biểu hiện, vô cùng bình tĩnh. Đám quan văn này nào có biết, Vương thái phó không phải bình tĩnh, mà đã bị làm cho tức đến mơ hồ rồi. 
Suy nghĩ của Thành Võ Hoàng cũng bị Chu Thiên Giáng làm xáo trộn. Vốn đang có rất nhiều lời muốn nói, cũng lập tức không nghĩ ra được nên nói cái gì. 
Nhìn văn võ triều đình, Thành Võ Hoàng chỉ có thể trút lửa giận lên đầu họ: - Còn đứng đấy làm gì, còn không lui xuống!
Nghe thấy giọng gầm lên của Thành Võ Hoàng, văn võ bá quan vội vàng lui ra bên ngoài cung môn. Lễ Bộ Thượng thư vừa thấy lão Ân sư Vương thái phó của y còn bình tĩnh đứng ở đó, khẩn trương cùng Hộ Bộ Thượng Thư qua lôi lão Thái Phó đi. Thành Võ Hoàng thật sự sắp nổi đóa rồi. 
Nhìn văn võ triều đình chạy không còn một mống, Tĩnh Vương trợn tròn mắt: - Hoàng huynh, vị học trò này của người xử lý thế nào? 
Thành Võ Hoàng trừng mắt, còn chưa đợi nói, Tĩnh Vương vội vã nói: - Thần đệ biết rồi, lại là chuyện của đệ. 
- Hừ ! Chờ mấy ngày rồi tính tiếp. Thành Võ Hoàng đế hừ một tiếng, cất bước đi vào triều đường. Hai cánh đại hồng môn kêu c-k-í-t..tt một lần nữa, rồi đóng lại.
Tĩnh Vương đi đến bên Chu Thiên Giáng, nhìn kỹ từ trên xuống dưới từ trái sang phải, không hiểu tên này có phải giẫm phải phân chó không, sao lại gặp may mắn như vậy. 
- Tiểu tử, còn đứng ngây ra đó làm gì, đi cùng bổn vương thôi. Tĩnh Vương nói xong, chắp tay sau lưng đi ra bên ngoài cung môn. 
- Tĩnh Vương gia à, ngài vẫn muốn quan tâm học trò ư? Chu Thiên Giáng vẻ mặt đau khổ nói. 
- Quan tâm cái rắm, giờ ngươi đã là môn sinh của Thiên tử Àh, không đúng, là học trò của hoàng huynh ta, ai còn dám quan tâm ngươi. Bà nội, nếu Quách Thiên Tín không lấy rượu quý chôn trong nhà ra, bổn vương sẽ đập nát nhà y. Tĩnh Vương nói xong, đưa Chu Thiên Giáng rời khỏi hoàng cung.
Việc làm to lớn của Chu Thiên Giáng trước triều đường, lập tức lan truyền khắp kinh thành. Quan văn đau buồn, tướng võ vui mừng, những người quan võ đưa sự tích của Chu đại kỳ nhân này trở thành câu chuyện được truyền tụng trong các đại doanh. Nhất thời, các binh trạm đóng ở kinh thành đều tôn sùng Chu Thiên Giáng làm thần tượng. Nếu ai trên đường lớn dám nói Chu Thiên Giáng một chữ không biết, đám kiêu binh đó có thể đánh tên đó ngay đến cả thân nương cũng không nhận ra. 
Quách phủ tức khắc náo nhiệt, đông như trẩy hội. Từng đám võ quan lần lượt chúc mừng, Quách Thiên Tín sắp xếp yến tiệc, phấn khởi giống như cưới vợ vậy. Quách Thiên Tín uống rượu ở trước sân, nhưng Chu Thiên Giáng chạy ra sân sau dẫn dụ con gái ông ta. Nghe Chu Thiên Giáng diễn thuyết thao thao bất tuyệt xong, Quách Dĩnh vừa xúc động vừa thích thú. 
- Thiên Giáng ca, muội cảm thấy chúng ta phải cảm ơn Ngọc Cách Cách và Tứ Thái Tử. Nếu không phải là họ giúp huynh, huynh cũng sẽ không thuận lợi như vậy. Quách Dĩnh nhắc nhở cặn kẽ Chu Thiên Giáng. 
- Chuyện đó là đương nhiên, nhưng hiện thì chưa được, qua vài ngày nữa. Giờ Tĩnh Vương còn chưa nói ta làm thế nào mời Ngọc Cách Cách ăn cơm, chỉ sợ có người lời ong tiếng ve. Đợi đến khi chuyện êm xuống, ta sẽ mời long trọng. Chu Thiên Giáng nói xong, ôm Quách Dĩnh vào lòng. 
Chu Thiên Giáng biết mình dựa vào mối quan hệ chắc chắn với Hoàng thượng, đã không còn là người thường nữa. Trong đầu Chu Thiên Giáng dần tạo một mục tiêu rõ rệt, hắn phải lợi dụng thân phận của mình, bắt đầu lập mạng lưới quan hệ bước đầu. Tối thiểu ở giữa tầng lớp xã hội, gây dựng vị trí nhất định. 
Đợi một mạch sáu bảy ngày, Tĩnh Vương cũng không đợi thánh dụ của hoàng huynh. Dù sao Hoàng thượng không lên tiếng, ông ta cứ dựa như vậy thôi. Người muốn biết Chu Thiên Giáng nhận hậu quả gì cũng không ít, quan lại dòng dõi trong kinh thành đều suy đoán Hoàng đế ân sư đó sẽ ban cho hắn chức quan gì. 
Trong thượng thư phòng hoàng cung, Thành Võ Hoàng rốt cục đã đợi được tin tức của Niêm Can Xử. Nhìn mật tấu trên ngự án, Thành Võ Hoàng khẽ hắng giọng. Suy nghĩ nửa ngày, bản thân không ngờ thu một quân nô làm đệ tử, còn là một tội phạm giết người bị truy nã. 
- Vệ Triển, sao nhiều như vậy? Thành Võ Hoàng nghi ngờ hỏi Vệ Triển. 
- Bệ hạ, thần cảm thấy, chuyện này rất có thể là Lâm đại nhân có ý bố trí mê cục, thủ đoạn nhỏ này trong tay gã không thành vấn đề. Những chuyện của Chu Thiên Giáng một năm trước, không ngờ là một lỗ hổng. Điều này chứng minh, rất có thể là dưới sự giám sát của chính Lâm đại nhân, chăm chỉ khổ luyện. 
- Uhm, nói cũng đúng. Trẫm tuyệt đối không tin, một quân nô thậm chí trình độ như thế, ngay cả Thái phó cũng bại trong tay hắn. Nếu triều Đại Phong ta có quân nô bản lĩnh này, vậy trẫm sẽ sửa Quốc Tử Giám thành thanh lâu. Thành Võ Hoàng cũng hiểu rằng đúng là có chuyện như vậy. 
- Bệ hạ, còn có một điểm đáng ngờ có thể chứng minh. Thanh lâu đó, tháng trước bỗng nhiên bị người khác tập kích, trong một đêm hộ viện trong lâu toàn bộ bỏ mạng. Việc này bị Trung Đô phủ âm thầm cho lắng xuống, cũng không có báo cáo. Thần phỏng đoán, rất có thể là Lâm đại nhân gây nên. 
Thành Võ Hoàng hạ mật tấu:
- Vệ Triển, nếu Lâm Phong một lòng muốn cất nhắc hắn, trẫm cũng tin sự trung thành của Lâm Phong. Ta coi như vậy đi, cho hắn thân phận bí mật của Niêm Can Xử, âm thầm dốc sức vì hoàng thất. Các hoàng tử của trẫm dần dần trưởng thành, trẫm không muốn ở một vị trí ngu xuẩn, mất đi giang sơn Đại Phong của ta. Cho nên, trẫm còn phải để tiểu tử này vào Quốc Tử Giám, xem xem hoàng nhi nào, có thể có bản lĩnh lập nên từ nền tảng của mình. 
Trong lòng Vệ Triển khẽ động, xem ra Thành Võ Hoàng bắt đầu muốn chọn Thái Tử rồi. Nếu sắp đặt như vậy, thì phải nói rằng ai được sự ủng hộ của Chu Thiên Giáng, chẳng khác nào chiếm được lực lượng của Niêm Can Xử.
Vệ Triển không nói gì, lặng lẽ rời khỏi thượng thư phòng. Khuôn mặt Thành Võ Hoàng trang nghiêm, ngón tay gõ trên ngự án, lẩm bẩm một mình. 
- Nếu trở thành môn sinh của trẫm, vậy thì đừng làm lão sư này thất vọng. Hy vọng tiểu từ này có thể chọn ra Thái Tử khiến trẫm hài lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.