Thiên Địa Quyết

Chương 104:






Quyển 3 - Phi Long Tại Thiên
Chương 104
Bí ẩn Tâm Hỏa.
Dịch: A Phương
Biên: A Tút
Nguồn: Banlonghoi

Như một mũi tên rời khỏi dây cung, người áo xanh thân pháp tuyệt nhanh, kiên quyết tìm cách bỏ chạy. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Nguyệt Hiểu Nhã khẽ nhếch đôi mi thanh tú, hừ lạnh nói: “Còn muốn chạy sao, ngươi còn chưa hỏi qua ta có đồng ý hay không?”
Tay phải vừa di chuyển thì đoản kiếm trong tay nàng vùn vụt xoay tròn, phát ra một luồng kiếm quang đỏ ngầu.
Nguyệt Hiểu Nhã đánh mạnh một chưởng vào chuôi kiếm, đoản kiếm bắn nhanh ra giống như u linh quỷ tiễn, trong nháy mắt xuyên thủng thân thể người áo xanh làm cho hắn kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, thân thể đang ở trên cao liền rớt xuống.

Thân ảnh Nguyệt Hiểu Nhã nhoáng một cái đã xuất hiện bên cạnh người áo xanh, tay phải ấn một chưởng ngay trên lưng hắn, đương trường đánh bay tim của hắn ra ngoài.
Nguyệt Hiểu Nhã lấy ra một cái hộp ngọc, nhặt lấy trái tim của người nọ bỏ vào, lập tức mang theo thi thể của hắn, ngoắc tay gọi đoản kiếm quay ngược trở lại, một cước đạp lên chuôi kiếm, thi triển ra thuật ngự kiếm phi hành, trong nháy mắt đã về tới trong sân.
Vứt thi thể trong tay xuống, Nguyệt Hiểu Nhã liếc qua bên Thiên Vũ, hồi sau thu lại chiếc dù hoa treo lơ lững trên đầu gã rồi hờ hững bỏ đi.
Tần Lạc Xuyên và Ngô Thiên Hạo sững sờ nhìn Nguyệt Hiểu Nhã. Hai người đều bị thực lực của nàng làm cho sợ ngây người. Cho đến lúc Nguyệt Hiểu Nhã biến mất, hai người mới phục hồi tinh thần, bắt đầu dọn dẹp hiện trường.
Tần Lạc Xuyên một hồi sau mới lên tiếng: “Cứu người quan trọng hơn. Ta mang Thiên Vũ đi trị thương trước, nơi này giao lại cho ngươi. Thi thể người áo xanh phải gìn giữ cho ổn thỏa để còn truy xét thân phận của gã. Về phần Dạ Thánh Vũ, trước tiên ngươi hãy sắp đặt một chút, sau này chúng ta mới nghĩ cách làm sao thu xếp cho thỏa đáng.”
Ngô Thiên Hạo đáp một tiếng, liền bắt tay xử lý mọi việc.
Tần Lạc Xuyên thần sắc phức tạp, chậm rãi đi đến bên người Thiên Vũ, ôm lấy thân thể bị trọng thương của hắn, nhanh chóng trở lại bên cạnh cô gái che mặt, cười khổ nói: “Lúc này sợ phải làm phiền tiên tử rồi.”
Cô gái che mặt liếc mắt nhìn Thiên Vũ, nhẹ nhàng nói: “Không sao, ta với gã xem như cũng có duyên. Ngươi an bài cho gã ở một nơi yên tịnh, ta lập tức sẽ trị thương cho gã.”
Hoa Thanh nhìn Thiên Vũ, dịu dàng hỏi thăm: “Ngươi sao rồi, có nghiêm trọng không?
Thiên Vũ yếu ớt trả lời: “Không sao, ta đã giết Dạ Thánh Vũ. Từ nay về sau, nàng sẽ không bị hắn uy hiếp nữa.”
Hoa Thanh trong lòng rất cảm động, nắm lấy tay Thiên Vũ, nghiêm túc nói: “Cám ơn ngươi, Thiên Vũ.”
Thiên Vũ gượng cười, đáp: “Chờ ta bình phục lại rồi hãy cám ơn sau đi.”
Tầm Lạc Xuyên cắt ngang: “Hoa Thanh, ngươi cũng bị thương không nhẹ, về tịnh dưỡng trước đi. Còn Thiên Vũ để ta mang đi. Nhiệm vụ lúc trước của các ngươi tạm thời gác lại, đợi thương thế lành hẳn, ta sẽ có an bài khác.”
Hoa Thanh chần chờ một lát, sau đó gật đầu, vẫy tay chào từ biệt với Thiên Vũ, sau đó thì rời khỏi.
Đưa mắt nhìn Hoa Thanh đi xa, Tần Lạc Xuyên quay sang cô gái che mặt nói: “Tiên tử, mời.” truyện copy từ
Ôm Thiên Vũ, Tần Lạc Thiên đi thẳng về hướng khu chữ Thiên, dẫn theo cô gái che mặt đi đến gian phòng của Thiên Vũ.
Tần Lạc Xuyên đặt Thiên Vũ ở trên giường, hỏi: “Tiên tử có cần gì không?”
Cô gái che mặt nhã nhặn nói: “Chỉ cần không ai quấy rầy là đủ rồi.”
Tần Lạc Xuyên liếc nhìn Thiên Vũ, nhẹ giọng nói: “Xin tiên tử yên tâm. Ta đây phải đi gọi người giúp việc, sẽ không có người nào tới quấy rầỵ đâu.”
Tần Lạc Xuyên xoay người rời khỏi phòng của Thiên Vũ, thuận tay khép cánh cửa phòng lại.
Cô gái che mặt ngồi bên cạnh giường Dương Vũ, vươn cánh tay nhỏ bé trắng nõn như ngọc, ngón trỏ để trên mạch Thiên Vũ lẳng lặng xem xét thương thế của gã.
Thiên Vũ nằm ở trên giường, ánh mắt nghi hoặc nhìn cô gái che mặt, yếu ớt hỏi: “Cô là ai, sao lại nói có duyên với ta?”
Cô gái che mặt nhìn Thiên Vũ, giọng nói mềm mại như nước, thanh nhã trả lời: “Ta đã từng cứu ngươi một mạng, hiển nhiên là có duyên với ngươi.”
Thiên Vũ nghe vậy sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư. Một lát sau, hắn như đã nghĩ ra được điều gì, thần sắc kích động nói: “Cô là Nhược Thủy tiên tử?”
Cô gái che mặt gật đầu: “Không sai, ta đúng là Nhược Thủy. Ngươi lúc này nội thương nghiêm trọng, không nên quá kích động, đợi thương thế chuyển biến tốt hơn rồi chúng ta mới nói chuyện.”
Thiên Vũ nghe vậy khẽ nhếch miệng cười, không nói thêm nữa.
Nhược Thủy cẩn thận xem xét thương thế của Thiên Vũ, sau đó lập tức đưa vào một cỗ thực khí êm dịu, đả thông kinh mạch bế tắc của gã.
Thiên Vũ có chút bất ngờ, không nghĩ tới Nhược Thủy tiên tử lại tinh thông vũ kỹ. Lúc trước gã chưa từng nghĩ đến bao giờ.
Cẩn thận lĩnh hội luồng chân khí Nhược Thủy đưa vào trong thân thể, Thiên vũ cảm giác cả người khoan khoái dễ chịu, một cỗ khí mát lạnh trải khắp toàn thân, tạo ra một cảm giác thoải mái không nên lời.
Thiên Vũ phân tích thấy luồng chân khí mà Nhược Thủy vận chuyển là Thủy thuộc tính, có thể làm dịu kinh mạch, lưu thông máu ứ, dẫn đến hiệu quả trị thương.
Sau khi đưa chân khí di chuyển một vòng trong cơ thể Thiên Vũ, Nhược Thủy thu hồi cánh tay phải, cười nói: “Tình trạng thân thể ngươi so với lần trước tốt hơn rất nhiều, chỉ là kinh mạch còn quá nhỏ.”
Thiên Vũ lúc này đã hồi phục một ít sinh lực, cảm kích nói: “Đa tạ tiên tử hai lần cứu mạng, đại ân đại đức này Thiên Vũ suốt đời không quên.” Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc () Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Nhược Thủy lắc đầu nói: “Thầy thuốc không cầu hồi báo, ngươi không cần để ở trong lòng. Đương nhiên, lòng biết ơn không thể thiếu, chỉ cần còn sống, đó coi như là hồi báo tốt nhất.”
Thiên Vũ nói: “Tiên tử yên tâm, ta sẽ không dễ dàng chết đi, ta còn phải báo thù rửa hận cho những vong hồn của Vân Ảnh Môn.”
Nhược Thủy lưu ý thần thái của Thiên Vũ, nhẹ giọng khuyên: “Báo thù là đúng nhưng ngươi phải nhớ giữ lấy một trái tim bình thản lương thiện, đừng bị hận thù che mất tâm hồn. Theo ta biết, Vân Ảnh Môn từng làm rất nhiều việc thiện cho dân chúng tại địa phương. Sở dĩ lần đó ta cứu ngươi cũng vì từng nhìn thấy Vân Ảnh Môn làm việc thiện ở một địa phương, nếu không với tình huống của ta lúc đó chắc chắn sẽ không ghé qua trấn Tân Dân.”
Thiên Vũ nghiêm nghị nói: “Tiên tử yên tâm, ta từng hứa với môn chủ là sẽ làm một người lương thiện.”
Nhược Thủy nghe vậy khẽ gật đầu, điềm đạm nói: “Chỉ cần ngươi luôn giữ một tấm lòng lương thiện thì đã không uổng công ta hao tổn tâm lực cứu ngươi rồi. Thiên Vũ, ngươi cũng đã biết thân thể ngươi khác với người bình thường?”
Thiên Vũ thần sắc khẽ biến, chần chờ một chút rồi trả lời: “Tình trạng thể chất của ta quả thật có chút khác thường, không biết tiên tử muốn hỏi về phương diện nào?”
Nhược Thủy nhìn kỹ Thiên Vũ, nhẹ giọng nói: “Nhìn thẳng vào mắt ta, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.”
Thiên Vũ thần sắc phức tạp, khẽ gật đầu, sau đó nhìn vào đôi mắt trong như nước của Nhược Thủy.
Bốn mắt nhìn nhau, Nhược Thủy tiên tử dùng đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh và giọng nói êm dịu rung động lòng người, nhẹ nhàng hỏi Thiên Vũ: “Ngươi có tin ta không?”
Thiên Vũ tâm hồn chấn động, gật đầu trả lời: “Thiên Vũ dĩ nhiên tín nhiệm tiên tử.”
Nhược Thủy hỏi lại: “Hoàn toàn tín nhiệm, tuyệt đối tín nhiệm?”
Thiên Vũ nghiêm nghị trả lời: “Tuyệt đối, hoàn toàn tín nhiệm.”
Nhược Thủy hỏi thêm: “Không hối hận?”

Thiên Vũ lắc đầu: “Tiên tử đã hai lần cứu ta. Không có cô sẽ không có Thiên Vũ, dù cô muốn ta chết, ta cũng tình nguyện giao cái mạng này ra.”
Nhược Thủy gật đầu nói: “Như vậy cũng không uổng công ta cứu ngươi. Lần này ta đến đây thật ra cũng muốn gặp ngươi.”
Thiên Vũ hiếu kỳ hỏi: “Tiên tử lần này đến phân đường là vì chữa trị cho Trịnh Vân sư phụ?”
Nhược Thủy gật đầu: “Đúng vậy. Thiện Vũ Minh và Thanh Hiên Môn có quan hệ mật thiết. Đúng lúc ta làm việc ở thành Phù Cừ nên liền chạy tới đây. Sau khi ta biết được ngươi trở thành đệ tử Phân Đường Thiết Thạch trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Từ miệng Tần Lạc Xuyên biết được tất cả tao ngộ của ngươi gặp phải tại phân đường, nên có chút lo lắng cho ngươi. Cũng may ngươi về kịp, nếu không ta cũng không gặp được ngươi rồi.
Thiên Vũ cảm kích nói: “Tạ ơn tiên tử quan tâm.”
Nhược Thủy đi vào vấn đề: “Trước hết chúng ta hãy nói qua về vấn đề thân thể của ngươi. Ngươi có biết chuyện bản thân mình có hai khỏa mầm móng Tâm Hỏa?”
Thiên Vũ nghe vậy giật mình, sau khi trầm tư một lúc thì gật đầu nói: “Trước kia không biết nhưng bây giờ đã hiểu rõ.”
Nhược Thủy nãy giờ vẫn để ý phản ứng của Thiên Vũ, thấy hắn thản nhiên trả lời, trong lòng liền có cảm giác vui mừng, nói: “Ngươi có biết là lúc đầu ta hao tốn nhiều tâm huyết, trợ giúp ngươi dung hợp hai khỏa mầm móng Tâm Hỏa thành một thể không?”
Thiên Vũ nghe vậy sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: “Là cô làm? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhược Thủy nhẹ giọng kể lại: “Một lần nọ ta đến thành Phù Cừ làm việc. Đêm đó vừa đặt chân đến thì Tằng đại phu tìm tới khẩn cầu ta đi cứu ngươi. Lúc ấy ta có chuyện quan trọng cần phải xử lý, căn bản không thể đi được. Nhưng sau khi biết tao ngộ của Vân Ảnh Môn, nhớ Vân Ảnh Môn đã từng làm nhiều việc thiện ở một phương, nay chỉ còn lại một mình ngươi duy nhất sống sót, vì vậy ta tạm thời thay đổi chủ ý, đi đến trấn Tân Dân.”
Thiên Vũ cảm khái: “Xem ra ta có thể sống sót cũng là nhờ ơn môn chủ tích thiện bốn phương, nếu không tiên tử cũng sẽ không xuất hiện để cứu ta một mạng rồi.”
Nhược Thủy nói: “Đây là thiện hữu thiện báo. Ngươi thật sự phải cảm tạ Vân Báo môn chủ. Do hắn tích thiện lâu ngày, công đức vô lượng mới làm cho ta cảm động. Tuy nói thầy thuốc có lòng nhân từ, nhưng quả thật lúc đó ta có chuyện hết sức quan trọng, căn bản không thể bỏ đi. Ngươi có thể sống sót cũng là vận mệnh.”
Thiên Vũ hỏi thêm: “Sau đó thì sao?”
Nhược Thủy nói: “Sau khi nhìn thấy ngươi, ta thông cảm với tình cảnh của ngươi, tứ chi bị đánh gãy, hơn nữa ở vị trí trái tim lại có một vết thương trí mạng. Song sau khi kiểm tra cẩn thận, ta bất ngờ phát hiện Tâm Hỏa của ngươi khác người bình thường, mầm móng Tâm Hỏa còn chưa có nảy mầm nhưng trong trái tim lại có một ngọn lửa đang bốc cháy. Trải qua phân tích kỹ lưỡng, ta cuối cùng mới xác nhận trong thân ngươi đã nảy mầm một mầm móng Tâm Hỏa khác. Điều này làm cho ta vô cùng kinh ngạc. Bởi theo ta biết, người bình thường chỉ có một khỏa mầm móng Tâm Hỏa, trừ phi tu vi ở một trình độ nhất định mới có thể cắn nuốt được Tâm Hỏa của người khác, nhưng ngươi chưa có loại thực lực này.”
Thiên Vũ kinh ngạc hỏi lại: “Thực lực sau khi cường đại tới một trình độ nhất định là có thể cắn nuốt mầm móng Tâm Hỏa của người khác?”
Nhược Thủy gật đầu: “Võ học bác đại tinh thâm, ẩn tàng vô số bí mật. Cắn nuốt Tâm Hỏa chỉ là một loại trong số đó mà thôi. Lúc ấy, sau khi ta biết được tình trạng của ngươi, một mặt bắt tay vào chữa thương cho ngươi, mặt khác suy nghĩ làm sao xử lý mầm móng Tâm Hỏa của ngươi. Trải qua ba ngày suy nghĩ và phân tích cẩn thận, ta cuối cùng đã quyết định dung hợp khỏa Tâm Hỏa kia cùng với Tâm Hỏa của bản thân ngươi thành một thể. Đây là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, cũng may vận khí ngươi rất tốt, ta cuối cùng miễn cưỡng thuận lợi hòa hợp cả hai khỏa mầm móng Tâm Hỏa thành một thể.”
Thiên Vũ cảm kích nói: “Tạ ơn tiên tử. Nếu không có cô lúc đầu giúp ta dung hợp mầm móng Tâm Hỏa thành một thể, ta cũng không có được thực lực như hôm nay, muốn báo thù ôn chủ không biết phải chờ tới năm nào tháng nào mới được nữa.”
Nhược Thủy lạnh nhạt nói tiếp: “Ta làm như vậy thật ra chỉ vì muốn biết một người có được hai khỏa mầm móng Tâm Hỏa sẽ phát sinh ra chuyện gì, đối với việc tu luyện sẽ có tác dụng ra sao mà thôi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.