Thiên Địa Chí Công

Chương 51: Chương 51




Giọng nói kia lại hỏi: “Tại sao là thành Phong Lâm?”
“Không gạt phụ thân.” Tống Thanh Ước nói: “Lần này, Bạch cốt Đạo dám bỏ ra cả Long châu, chắc chắn là vì có âm mưu rất lớn ở thành Phong Lâm, đủ đế chấn động Trang cảnh. Có điều, cũng chính vì như vậy nên sau này thành Phong Lâm chính là nơi an bình nhất, thích hợp đọc sách. Thứ yếu là, cũng có chút tâm tư nho nhỏ của nhi tử, Thanh chỉ đi thành Phong Lâm, chúng ta có thế quang minh chính đại phái người đi bảo hộ nàng, thành Phong Lâm nhỏ, không có cao nhân gì, cũng không thể quấy nhiễu chúng ta. Con sẽ thuận tiện lần tìm theo dấu vết Bạch cốt Đạo đế lại, thăm dò căn nguyên của bọn chúng. Lần này, Bạch Cốt Đạo tái sinh, con luôn có cảm giác có một bí mật lớn nào đó. Hơn nữa, dù sao Bạch cốt Đạo có lịch sử xa xưa, đồ tổt nhất định không ít. Tà ma ngoại đạo, người người muốn diệt, một viên Long châu chưa thế thỏa mãn được con.”
Đối với tâm tư tinh xảo đi một bước tính ba bước của Tống Thanh Ước, giọng nói uy nghiêm kia không bình luận nhiều, chỉ nói: “Sớm đã giao toàn quyền sự vụ của Thủy phủ cho con, con tự xem mà xử lý đi.”
“Vâng.” Tống Thanh Ước gật đầu nói: “Đúng rồi, con đã cho người đưa viên Long Châu kia đến
bên ngoài phòng bế quan của người, người nhớ luyện hóa.”
“Ta đã xem qua Long Châu, bên trong có chút thủ đoạn, đã bị ta xóa đi. Con yên tâm hóa dụng, có thể miễn ngàn năm công sức. về phần ta, sớm đã là thân già bệnh tật, vô vọng thành rồng. Cô cô con đã chết 217 năm ba tháng, Trang Thừa Càn cũng đã chết gần 200 năm. Người cũ năm xưa, chẳng còn mấy ai. Ta còn sống, cũng vẻn vẹn chỉ là còn sống thôi, bây giờ chỉ là che chở con tiếp tục đi một đoạn đường, Long Châu tuy tốt, nhưng đối với ta vô dụng.”
Giọng nói kia càng lúc càng thấp, rốt cục hóa thành một hơi thở dài, biến mất trong Thiên điện.

Mà Tống Thanh Ước nhẹ nhàng tựa ở trên ghế cao, đột nhiên cảm thấy hiu quạnh.
Sứ giả mặt nạ bạch cổt rời khỏi Thủy phủ, trực tiếp lên một chiếc thuyền nhỏ. Thuyền kia dường như được chế tạo từ xương trắng, lại không có đáy, nhưng đi ở trong nước cực nhanh, nếu như đụng phải cá cua né tránh không kịp, cũng chỉ nghiền một cái mà qua, đến một tia bọt máu cũng không có.
Thuyền bạch cốt không đáy nhanh chóng xuyên lên mặt nước, sứ giả bước lên bờ, nó liền
quay đầu tiến vào trong nước, cũng không biết đi nơi nào.
Sứ giả lặng lẽ đi nhanh, bước chân dù gấp, nhưng chân lại không dính bụi. Dường như gã nắm rất rõ lộ tuyến mà quân đội quận Thanh Hà đóng giữ, dễ dàng giữa khe hở đóng quân, nhanh chóng rời khỏi nơi này, đi vào trong một ngọn núi.
Nhìn từ xa, núi này tương tự như đầu trâu, nhìn gần cũng coi như đẹp đẽ. Sứ giả đi đến trước vách đá, không thèm dừng bước mà tiến thẳng vào.
Bên trong lại có hang động khác.
Những bích hoạ huyết tinh kh ủng bố phủ kín hai bên, hành lang trải gạch xanh rất dài.
Sứ giả vừa tiến vào, liền có người nghênh đón hỏi: “Thế nào rồi?”
Người đeo mặt nạ bạch cốt oán hận nói: “Tên khốn kiếp Tống Thanh Ước nuốt mồi rồi, mà lại chỉ nhẹ nhàng lướt qua lưỡi câu!”

Người kia nói: “Lão già Tống Hoành Giang kia còn chưa chết, lão sẽ không để cho Tống Thanh Ước làm loạn. Chúng ta vốn cũng không trông cậy bọn họ thật sự có thế trở mặt đánh nhau với Trang đình.”
“Tuy nói thế, nhưng vẫn cảm thấy đáng ghét. Đó là Long châu! Là thứ đã tuyệt tích từ thời
Trung cổ đến nay, mỗi một viên đều là thứ vô cùng quý hiếm.” Người đeo mặt nạ bạch cốt thở dài.
“Nếu chuyện ở trấn Tiểu Lâm thành, mục đích của chúng ta đã đạt được. Những việc nhỏ không đáng kể này không cần để ý. Hơn nữa, Long Châu của chúng ta, e rằng tiếu súc sinh kia ăn vào cũng sẽ không dễ chịu đâu…”
“Tên đó cho rằng có thể trêu đùa Bạch cốt Đạo ta, lại không biết…” Người đeo mặt nạ bạch cốt nói đến đây, liền hung ác nói: “chờ Đạo Tử hiện thế, điều đầu tiên làm sẽ là đồ sát Thủy phủ Thanh giang! Khiến cho cả bảy trăm dặm Thanh giang trở thành bạch cốt!”
Trấn Tiểu Lâm.
Triệu Nhữ Thành, Đỗ Dã Hố mất đi sức chiến đấu. Lăng Hà đang cõng Triệu Nhữ Thành cho nên trên đường trở về Trung Cung vị chỉ Khương Vọng có thế chiến đấu. Cũng may lúc này hắn đã nắm chắc cách đối phó với những du hồn kia, Tử Khí Đông Lai Kiếm càng chiến đấu không ngừng lại càng thêm thuần thục.
Vấn đề thể lực cũng không có gì phải lo lắng. Từ sau khi trở về từ trấn Đường Xá, xung mạch tu hành đến nay, hắn đã đế dành được hơn bảy mươi viên đạo nguyên. Tuy trước khi sinh ra đạo toàn, dùng một viên là mất một viên, nhưng đến thời khắc thật sự quan trọng, mỗi một viên đạo

nguyên đều có thể giúp đỡ hắn, giảm bớt áp lực từ cường độ chấn động khi chiến đấu này. Thật ra những viên đạo nguyên này mới là vốn liếng để đó hắn quyết ý mang bốn người phá đến bên trong Tốn Cung, không ngờ Triệu Nhữ Thành đột nhiên gặp nạn, mà Đỗ Dã Hố lại quả quyết như vậy.
“Đệ nói này, mấy người các huynh đừng có bày ra vẻ mặt khóc tang đó nữa.” Đi một hồi, Triệu Nhữ Thành nhịn không được lại mở miệng nói: “Không phải chỉ là khí huyết hao tổn quá độ thôi sao, cũng đâu phải không có cách nào cứu chữa.”
“Cách gì?” Đỗ Dã Hổ còn chưa lên tiếng, ngược lại Lăng Hà kích động trước, hung hăng nâng tay Triệu Nhữ Thành mà lắc: “Đệ mau nói đi.”
Sau khi Khương Vọng dọn dẹp du hồn, nhịn không được liếc nhìn, thật muốn chém hắn ta hai kiếm. Tên nhóc này, có biện pháp còn không nói sớm, một mực kìm nén như vậy.
“Này, huynh lắc cái đầu anh tuấn của đệ choáng hết cả rồi.” vất vả lắm Triệu Nhữ Thành mới an ủi được “tọa kỵ lâm thời”, tiếp tục nói: “Đệ vừa biết, mấy ngày trước có người dùng giá cao mua được một viên cố Nguyên Đan từ Vân Quốc, đang muốn bán trao tay. Đan có hiệu quả rất tốt trên phương diện uẩn dưỡng khí huyết, ốn định căn cơ. Trước khi khai mạch, một số con cháu quý tộc đều đặc biệt phục dùng một viên cố Nguyên Đan, như vậy sau khi khai mạch thì đạo
mạch chân linh sẽ càng thêm linh động! Vậy nên tình huống tổn hại khí huyết nhỏ xíu này của Đỗ lão cũng không phải là vấn đề gì.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.