Thiên Địa Chí Công

Chương 12: Mời quyết tử 1




“Bằng Cử, ngươi không cảm thấy hổ thẹn hay sao mà còn dám lên tiếng biện luận.” Khương Vọng ngăn đám người Triệu Nhữ Thành lại: “Nhưng ngươi có từng nghĩ tới, vì sao trước đó ta dù trọng thương bỏ chạy, cũng không âm thâm liên hệ Đại ca, Nhị ca, tiểu Ngũ, mà lựa chọn để đến hôm nay mới tới tìm ngươi?”
Hắn cụp mí mắt xuống: “Bởi vì tới bây giờ ta cũng không nguyện ý để bọn họ chọn lựa, không muốn để họ ngờ vực vô căn cứ, không muốn làm khó họ! Chuyện giữa ngươi và ta, thì ngươi và ta tự giải quyết. Nếu ta chết fôi, vậy liền thôi. Mà ta đã còn sống, vậy thì thứ nên trả, ngươi phải trả lại cho ta.”
Phương Bằng Cử lạnh nhạt nhìn hắn: “Ngươi bị tắt nghẽn phán đoán phải không? Ta cũng không nợ gì ngươi, ngươi kêu ta trả thế nào? Cớ sao cứ chấp mê bất ngộ?”
Nhưng Khương Vọng đã không tiếp tục nói chuyện với gã, mà là quay người quỳ gối với pho tượng Đạo Tôn cao lớn xa xa bên trong Đạo viện: “Đệ tử Khương Vọng, bị kẻ gian Phương Bằng Cử hãm hại suýt chết. Thù này không thế giải, hận này không thể tiêu. Thỉnh cùng nhau quyết tử!”
Toàn trường xồn xao.
Đạo Chứng Tử Đấu!!!
Đồng mồn tương sát là tội, nhưng nếu thật sự có sinh tử đại hận khó tiêu, Đạo môn cũng không cấm kỵ
loại việc quyết đấu này.

Mà trong rất nhiều loại quyết đấu, một trong những loại không thể vãn hồi là mời Đạo Tôn chứng kiến quyết đấu.
Đạo môn tương truyền rằng, Đạo Tôn ẩn trên chín tầng trời, nhìn rõ vũ trụ. Tụng niệm kỳ danh, tức vi sở tri. Bái phục kỳ hình, tức vi sở cảm (1). Tất cả lời thề một khi liên quan đến Đạo Tôn, thì liền không thể vãn hồi.
(1) Tụng niệm kỳ danh, tức vi sở tri. Bái phục kỳ hình, tức vi sở cảm: Gọi tên tức là biết, bái tức là nhận.
Đạo Chứng Tử Đấu, khồng chết khống thôi.
Khương Vọng vừa dứt lời thì liền có một đạo sĩ trung niên mặc hắc bào xuất hiện trước pho tượng Đạo Tôn.
Khuôn mặt ông kiên nghị, râu ngắn. Đạo bào màu đen, trên ngực phải có thêu một con rồng xanh nho nhỏ nhìn sinh động như thật. Đây là Đằng Long đạo bào, y phục chỉ có cường giả Tam phẩm mới có thể mặc.
Đối với tu giả thế tục, cảnh giới đại khái chia làm chín phẩm. Tuy các lưu phái có tên gọi khác biệt, cũng có sự thế hiện lực lượng siêu phàm khác nhau nhưng phẩm cấp đại khái cũng đều đối ứng với chín phẩm. Từ Cửu đến Thất là sơ giai, Lục đến Tứ phẩm là trung giai, Tam đến Nhất phẩm là cao giai. Điều thú vị là, cái này dong thời cũng đối ứng với quan phẩm
của các quốc gia.
Đương nhiên, dạng tiểu quốc như Trang quốc này, dù là Nhất phấm thừa tướng cũng chưa chắc thật sự có thực lực Nhất phẩm.
Vị đạo nhân râu ngắn mặc hắc bào vừa mới hiện thân, tất cả các đệ tử ở đay đều khom mình hành lễ: “Viện Trưởng!”
Toàn bộ thành Phong Lâm có rất ít đạo nhân có thể mặc Đằng Long hắc bào, một trong số đó có Viện trưởng Đạo viện thành Phong Lâm – Đổng A. Tương truyền ông từng tu hành tại thành Tân An – quốc đô của Trang quốc, bởi vì tính cách công bằng liêm chính nên đắc tội quyền quý, mới bị phái tới thành Phong Lâm của quận Thanh Hà.
Sắc mặt của Lăng Hà đầy bi ai, nhưng lại không nói một lời. Y biết rõ kiếm thuật của Khương Vọng, có thể nói, trong ngoại viện từ lúc chính thức bắt đầu tu hành đạo thuật không ai là đối thủ của Khương Vọng, Phương Bằng cử cũng không ngoại lệ.
Nhưng Khương Vọng đã đề ra Đạo Chứng Quyết Đấu, biểu thị có oan khuất khó giải. Lúc này Viện trưởng đích thân đến, Phương Bằng cử hoặc là liều mạng một lần, hoặc chỉ có thể bó tay chờ Đạo viện Phong Lâm tham gia điều tra việc Khương Vọng bị ám toán.

Nhưng mà làm sao Phương Bằng cử thông qua được (Tiều tra của đạo viện?
Cho nên thực tế gã cũng không có lựa chọn.
Dưới vô số ánh mắt ngờ vực, chê cười, tức giận, trên mặt Phương Bằng Cử vần không bối rối: ‘Tam ca, ngươi và ta thật phải rút kiếm đối đầu nhau?”
Khương Vọng thản nhiên nói: “Khiến chúng ta đi đến cảnh này, là ngươi, không phải là ta.”
“Phải làm sao ngươi mới chịu tin ta?”
“Ta đã vì phần tín nhiệm này mà phải trả giá bằng sinh mệnh mình một lần rồi. Bây giờ, nhiều lời vô ích, Phương Bằng cử trong ấn tượng của ta, không phải là kẻ hèn nhát không dám ứng chiến.”
Phương Bằng cử không hề bị lay động: “Ngươi cứ tự tin có thể giết ta?”
Khương Vọng bình tĩnh nhìn gã: “Không ngại thử một rân.”
Phương Bằng cử nhìn chăm chú hắn nửa ngày, bồng nhiên bật cười ha hả: “Đáng tiếc ngươi không giết được ta, quyết đấu của chúng ta không cách nào thành lập. Bởi vì ngày hôm trước, đạo mạch ta đã sơ hiển, có thế nói đã là đệ tử nội viện! Ngươi và ta khồng cùng tầng cấp, làm sao quyết đấu?”

Gã nói xong đứng thẳng thân thể, toàn lực kích phát đạo mạch, người ở đây đều có thế cảm thấy được, có một cồ khí thế dâng lên từ cột sống đại long, làm tinh thần gã mạnh mẽ mà lên. Điều này nói rõ gã đã hiển hiện đạo mạch, nhục thân có thể phản hồi đạo nguyên mà đạo mạch sinh ra, chính thức có được lực lượng siêu phàm.
Đạo viện quyết đấu đấu sớm đã có quy định
tương ứng, một điểm rất quan trọng trong đó là đối với lời mời quyết đấu đến từ tầng cấp khác, bất kỳ ai cũng đều có thế cự tuyệt vô điều kiện. Đây là vì bảo hộ tu giả phẩm cấp thấp, tránh cho tu giả phấm cấp cao lợi dụng nó khi nhục tu giả phẩm cấp thấp.
Nhưng lúc này, lại biến thành lý do Phương Bằng cử trốn tránh quyết da’u.
Mặc dù gã hiển hiện dạo mạch rồi, nhưng thời gian chưa lâu, cũng chưa bắt đầu tu tập đạo thuật, bởi vậy lực lượng bản chất cũng không có tăng lên, cho nên vẫn không nắm chắc khi giao chiến cùng Khương Vọng.
Khương Vọng yên lặng.
Hắn yên lặng nhìn Phương Bằng cử, cảm xúc phức tạp.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.