Thiên Đế Trọng Sinh Đô Thị

Chương 10: Phản dame




Liếc mắt nhìn lại bức tường một lúc Thiên Đế mới quay sang ghế chỗ Băng Băng ngủ nói:
"Băng Băng dậy đi giờ chúng ta lập tức đi mua nhà "
Băng Băng đang ngái ngủ nghe Thiên Đế gọi cũng tỉnh lại mơ màng trả lời:
"Thiên Đế.... Cho ta ngủ thêm tí nữa đi 15 phút nữa thôi, do tối qua vận động nhiều quá ta mệt à"
Nghe Băng Băng giọng nũng nịu Thiên Đế một mặt đầy hắc tuyền trong lòng thầm nói:
"Cái gì vận động mạnh quá, ta chỉ kêu ngươi lấy một chút đồ thôi có được không, ngươi không nên nói những lời gây hiểu lầm như thế á"
Suy nghĩ như thế Thiên Đế cũng không nói ra mà tiếp tục giục:
"Băng Băng ngươi là tiên đi cần gì phải ngủ, giờ dậy chúng ta còn đi mua nhà "
Băng Băng ngái ngủ mơ màng trả lời:
"Ta không phải thần tiên mà là pháp bảo,ta ngủ để hồi phục lại năng lượng"
Trả lời xong Băng Băng lại nhắm tịt mắt vào ngủ thấy vậy Thiên Đế khẽ thở dài trong lòng trách trời:
"Hazzz...ông trời ơi ngươi làm gì để cho ta chế tạo ra một cái pháp bảo như này "
Lúc này trên Thiên Đình Ngọc Hoàng đang ngồi duyệt tấu chương.
"Ắt xì"
Lau lau mũi Ngọc Hoàng khẽ nói thầm:
"Mẹ nó hay ta giờ bị bệnh rồi, không được ta duyệt tấu chương 7 ngày 7 đêm rồi giờ cần đi ngủ, hazzz...mà chẳng biết Thiên Đế dưới Nhân Gian lại chuẩn bị náo ra trò gì đây "
Nhắc Đến Thiên Đế, Ngọc Hoàng lại một trận đau đầu, mới tối qua hắn đọc tấu chương Diêm Vương gửi xin cấp một cái máy điện thoại mới nhằm phục vụ cho công việc. Đọc kỹ tấu chương dài gần 5 trang, cuối cùng lý do bị hỏng là do Thiên Đế đập,trong lòng hắn lại đau xót đành duyệt á nếu không duyệt Diêm Vương lại uy hiếp hắn không làm việc nữa.
Lúc này ở nhân giới Thiên Đế vẫn đang dụ dỗ Băng Băng tỉnh ngủ không biết trên Thiên Đình một người đang đau đầu vì hắn.
"Băng Băng dậy đi ta mua nhà về dành riêng cho ngươi một cái giường em hơn, ngươi không thấy nằm trên ghế như này dễ đau lưng lắm hả"
"Không dậy đâu,Băng Băng nằm trên ghế cũng được dù sao Băng Băng chỉ là một khí linh thôi"
Thiên Đế tìm bao nhiêu cách dụ dỗ vẫn không lôi kéo Băng Băng ra khỏi cái ghế đau đầu suy nghĩ. Suy nghĩ một hồi Thiên Đế tìm ra được cách gọi Băng Băng dậy nhe răng mỉm cười người dần dần tiến về phía Băng Băng tay chộp vào 2 ngọn núi trước ngực không ngừng bóp.
"Ưm..."
Băng Băng ngủ bị tấn công bất ngờ khẽ rên lên,mở mắt ra tay bắt lấy Thiên Đế lôi lên ghế ôm tiếp tục ngủ.
Thiên Đế bị kéo nằm lên ghế lúc này trong bụng hắn một ngọn lửa không ngừng nổi lên. Phải biết hắn giờ cũng phải hơn 9000 tuổi nhưng vẫn còn zin, nếu như trên Thiên Đình biết được truyện này còn không cười chết hắn đâu, đường đường là người mạnh nhất tam giới giờ vẫn còn zin ai mà biết chắc cũng không nhịn được cười.
Lúc này Thiên Đế không khống chế được tà hỏa nữa tay không ngừng mò loạn,dần dần tiến vào chỗ kín của Băng Băng.
"Ưm...ưm.."
Băng Băng lúc này bị tấn công như vậy sớm đã tỉnh ngủ không ngừng kêu lên. Băng Băng lúc này xấu hổ nói:
"Chủ...Chủ Nhân Băng Băng dậy rồi ngài không cần làm như vậy nữa, nếu ngài muốn tối chúng ta làm tiếp á"
Vừa nói Băng Băng vừa đẩy Thiên Đế ra,lúc này Thiên Đế nghe vậy người cũng lấy lại được tỉnh táo bắt đầu ép ngọn tà hỏa kia xuống ngại ngùng nói:
"Khù....khụ dậy rồi là tốt, giờ chúng ta đi mua căn nhà mới "
Băng Băng nghe vậy mặt đỏ bừng cũng không dám nằm tiếp nói:
"Vâng "
Thiên Đế thấy vậy nhớ lại sự việc lúc nãy cười trêu nghẹo nói:
"Mua về tối chúng ta tiếp tục "
Băng Băng lúc này bị trêu nghẹo như vậy đầu sắp chôn vào hai ngọn núi kia giọng như muỗi nói:
"Ukm"
Thấy Băng Băng như vậy Thiên Đế trong lòng lại một trận đắc ý:
"Ha...ha..Chơi với ta "
Băng Băng lúc này ngẩng đầu lên thấy Thiên Đế cười mặt giờ đã đỏ như trái táo. Thiên Đế thấy vậy cũng không tiếp tục trêu nghẹo nhìn Băng Băng đang mặc bộ quần áo Tiên Nữ nói nhằm chuyển đề tài:
"Băng Băng ngươi bây giờ thay quần áo đi chúng ta còn đi xem nhà "
Băng Băng nghe vậy mới từ trong xấu hổ biến cho mình một bộ y phục trông giống với bộ váy áo công sở, Thiên Đế thấy vậy tặc lưỡi khen:
"Băng Băng ngươi mặc bộ quần áo này rất đẹp,ta nghĩ lại rồi giờ chúng ta tiếp tục làm việc đi mai đi mua nhà sau "
Vừa nói Thiên Đế vừa liếc 2 ngọn núi miệng nước dãi không ngừng chảy ra mắt si mê nhìn, lúc này trong lòng hắn chỉ có 2 từ:
"Thật đẹp "
Băng Băng nhìn thấy ánh mắt Thiên Đế xấu hổ biến lại một bộ váy dạo phố khác nói:
"Được rồi giờ chúng ta đi xem nhà đi "
Thiên Đế nhìn thấy Băng Băng biến bộ quần áo khác trong lòng nuối tiếc,nhưng nhìn kỹ lại bộ váy mới nhất là hai cặp núi kia lại lạc vào ảo tưởng.
Nhìn thấy Thiên Đế như vậy Băng Băng quay về phía Thiên Đế tay đặt trên chán sờ nghi hoặc nói:
"Đầu không nóng chắc không phải do bệnh,đợi tí hay là bị chó dại cắn rồi"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.