Thiên Đế Bất Tử

Chương 53:




Mọi người thầm nghĩ, lại là trận chiến chèn ép toàn diện về sức mạnh!  
Đường Vô Kỷ lúc này như gã làm trò trong vở hài kịch, tiếng hắn ta quát vừa rồi to bao nhiêu thì hiện tại càng buồn cười bấy nhiêu.  
“Cùng lên đi!”  
Chu Đồng đang bóp chặt vết thương của mình, thấy tình hình trước mắt thì trên gương mặt xuất hiện nét hung ác, hắn ta vừa quát đứt câu, chuông Đông Hoàng đã bay lên trấn áp Cổ Trình Thành, muốn nhốt hắn lại.  
Ngay lúc này, có hai gã thiên kiêu khác cũng nhào đến, đánh thẳng vào Cổ Trình Thành.  
“Thế mới thú vị chứ!”  
Cổ Trình Thành đảo mắt qua ba người, ngang tàn nói.  
Hắn thả lỏng hai ngón tay, sau đó ngón giữa búng vào phía trên mũi thương  của Tử Cực Bá Vương.  
Thương Tử Cực Bá Vương mất kiểm soát bay lên, đâm thẳng vào chuông Đông Hoàng.  
Cùng lúc đó, Cổ Trình Thành cũng nghiêng người né tránh kiếm khí đâm tới từ sau lưng, phất trường thương đang cầm một vòng bán nguyệt, thoắt cái đánh thẳng vào yêu nghiệt ở bên tay phải của mình.  
Người này là kẻ giúp đỡ Đường Vô Kỷ.  
Keng!  
Yêu nghiệt kia lập tức dựng thẳng đứng trường kiếm lên chặn chiêu tấn công của trường thương, nhưng ngay khi nhận đòn tấn công, thân trường kiếm lập tức mềm đi rồi cong lại.  
Một thành trường kiếm là linh khí cực phẩm bị đánh cong rồi?  
“Sức mạnh này thật sự đã khiến ta nể phục!”  
Mọi người xem đến đây mà tấm tắc, tặc lưỡi.  
Ầm!  
Yêu nghiệt kia phun ra một ngụm máu tươi, trong khi cả cơ thể bị quăng ngược ra sau rồi nện mạnh lên thang trời. Sau đó, gã ta lại phun ra ba ngụm máu, hơi thở bắt đầu yếu ớt dần đi.  
Gã ta không còn sức đánh nữa.  
Gã này chưa kịp dùng đến võ hồn là đã bị Cổ Trình Thành đánh sắp nghẻo luôn rồi.  
Tên còn lại thấy thế càng sợ hãi hơn, nhưng hắn ta chưa kịp phản ứng là đã cảm nhận được một sức mạnh to lớn ảnh hưởng đến trường đao mà mình cầm. Ngay sau đó, cả cơ thể của hắn ta cũng mất đà, bay thẳng ra sau.  
“Ít nhất cũng là sức mạnh 50 hổ, tương đương với Cương Thể trung kỳ!”  
Người kia nói ra suy đoán của mình trước.  
Cổ Trình Thành kéo trường đao của hắn ta ra, tiện chân đạp vào lồ ng ngực đối phương.  
Bốp!  
Cơ thể của tên này theo quán tính bay lên rồi rơi xuống bên cạnh người đầu tiên. Cả hai tên này đều bị hãm vào thang trời.  
Hai yêu nghiệt này đều đã đạt đến cấp Trúc Thể viên mãn, thế mà ở trước mặt Cổ Trình Thành, họ cũng không chịu nổi được một hiệp. Chẳng những thế, đến cơ hội mở võ hồn cũng mất luôn.  
Mọi người thấy mà rợn cả người.  
“Kỹ năng võ hồn, Tử Cực Phá Thiên!”  
“Kỹ năng võ hồn, Điệp  m Bách Phá…!”  
Chu Đồng với Đường Vô Kỷ tranh thủ thời gian, cùng nhau ra đòn mạnh nhất đánh về phía Cổ Trình Thành.  
Trực giác chiến đấu của hai đại yêu nghiệt này rất mạnh, vậy nên võ hồn kỹ của cả hai vừa xuất hiện là đã có sự liên kết, hỗ trợ cho nhau trong vô hình.  
Cổ Trình Thành quét ngang trường thương đang cầm, ngay sau đó võ hồn Cực Phách Lôi Long đã xuất hiện sau lưng hắn. Tiếng gầm của rồng làm rung chuyển cả trời đất, râu rồng nhẹ nhàng bay theo gió. Sau đó, bóng rồng lập tức nhào đến chiến đấu với với chiếc chuông khổng lồ và một cây thương to tướng màu tím.  
“Cửu Trọng Lôi Thương!”  
Thương theo rồng, mang theo sấm và gió rít gào, một thương vừa hạ xuống làm non sông chấn động!  
Rầm!  
Thương tảng ra ánh sáng lấp lánh, chiếc chuông khổng lồ bị nứt toác. Thương tím đã bị gãy nát, hai thiên kiêu toàn thân đẫm máu.  
Ầm ầm!  
Hai tiếng nổ liên tiếp vang lên, Chu Đồng với Đường Vô Kỷ đồng phun máu rồi rơi xuống đất.  
Cả Đạp Vân Tông lập tức lặng ngắt, đám đệ tử siết chặt hai đấm của mình mà nhìn cảnh trước mắt. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.