Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 54: Lần Đầu Đấu Pháp






Sát tâm Trần Vũ mỗi lúc một lớn, giờ phút này hắn đã quyết tâm phải tiêu diệt Tiêu Diệp cho bằng được.
Bằng không, tương lai sẽ vướng phải nhiều phiền toái khác.
"Giao ra sao? Ngươi quá tự tin vào mình rồi đấy!" Trần Vũ cười nhạt, bất ngờ lấy một tấm Hỏa Diễm Phù đánh về phía trước.
Trong nháy mắt, một luồng khí nóng như tát vào mặt, đánh thẳng tới chỗ Tiêu Diệp.
Sắc mặt của Tiêu Diệp trở nên âm trầm, hắn không ngờ người này lại hành sự quả quyết như vậy.
Tiêu Diệp nhanh chóng lách người sang một bên, dễ dàng tránh được đòn tấn công vừa rồi.
Ngay thời điểm đó, Trần Vũ lấy Hỏa Tinh Kiếm trong túi trữ vật ra.
Thanh kiếm này chỉ dài một thước, linh quang lập lòe, làm cho người ta vừa thấy đã cảm giác được sự sắc bén, đúng là một thanh lợi khí.
"Hôm nay ngươi không chết thì ta mất mạng, trong hai người chúng ta, chỉ một người có thể rời khỏi chỗ này.
" Lời nói Trần Vũ lạnh như băng, không lộ ra một chút biểu tình nào.
"Các hạ thật có đảm lượng!" Tiêu Diệp sững sờ, sau đó cười lớn một tiếng, không cho lời này là thật.
Bất quá, Tiêu Diệp thoáng kinh ngạc, hắn nhớ mình không có thù hận gì sâu đậm với người này, cùng lắm chỉ tham lam một chút.
Nhưng nhìn thái độ kia, rõ ràng không chết không thôi, khiến hắn có chút khó hiểu.
Có điều trung niên kia đã nói vậy, ánh mắt Tiêu Diệp cũng trở nên lạnh lẽo, lấy trong túi ra một thanh đao màu đen, nội tâm không một chút biến động.
Với kinh nghiệm giết người đoạt bảo, Tiêu Diệp có rất nhiều phương pháp đối phó với trung niên trước mặt.
Trần Vũ không để ý tới tâm tình đối phương, hắn quyết định ra tay trước để chiếm tiên cơ.
Khẽ đưa tay trái lấy ra một tấm Hỏa Diễm Phù đánh tới phía trước làm đối thủ mất chú ý, sau đó lập tức thi triển Lưu Tinh Bộ.
Thân pháp thế tục kết hợp với cảnh giới hiện tại, tốc độ của hắn cực nhanh đã đến trước mặt đối phương.

"Hừ, chút tài mọn cũng dám hý lộng trước mặt ta?" Tiêu Diệp hừ lạnh một tiếng, tay trái rút ra một tấm Băng Châm Phù đối kháng.
Chính lúc Tiêu Diệp còn đang cười lạnh, một luồng hàn quang xuất hiện, với khí thế không gì ngăn nổi, từ phía xa nhanh chóng hướng ngay bụng đánh tới.
Tốc độ cực nhanh ám sát đến, nhưng khi quang mang sắp chạm đến y phục, Tiêu Diệp lập tức kinh hãi.
Mặt mày đại kinh thất sắc, vội vàng dùng thanh đao chắn trước người, đồng thời ngã người về sau, gian nan tránh được một kiếm.
Kiếm của Trần Vũ lướt qua thân đao, vô tình đụng trúng y phục của đối phương, khoét đi một mảnh vải lớn.
Vừa tránh được một chiêu hung hiểm, Tiêu Diệp không dám khinh thường trung niên trước mặt, lập tức lui về sau mấy bước.
Thấy hành động của Tiêu Diệp, Trần Vũ cười lạnh một cái, hắn thôi động pháp lực thi triển Dẫn Lực Thuật, nhanh chóng chợp tới.
— QUẢNG CÁO —
Bàn tay khổng lồ nhanh như cắt đã giam Tiêu Diệp lại, khiến hắn không cách nào động đậy được.
Có điều, Dẫn Lực Thuật của Trần Vũ mới luyện tới tiểu thành, uy lực còn chưa mạnh lắm, chỉ có thể cầm chân trong giây lát.
Trần Vũ thấy Tiêu Diệp đang bị chế trụ, nụ cười càng lúc càng lạnh, trực tiếp truyền linh lực vào pháp khí, làm nó phát ra ánh sáng đỏ.
Sau đó dùng thân pháp Lưu Tinh Bộ, trực tiếp ám sát, hắn muốn một kích tiễn đối phương về với cát bụi.
Bỗng nhiên bị một bàn tay vô hình chụp lấy, Tiêu Diệp không khỏi đại biến, trong lòng nổi lên một trận hoảng sợ.
Tiêu Diệp cố trấn định tinh thần, chỉ trong sát na ngắn ngủi, hắn nhẹ ngoắc ngón tay, từ trong túi trữ vật bay ra một tấm linh phù màu vàng.
Mắt thấy kiếm quang sắp cắt ngang cổ, chú ngữ của Tiêu Diệp cũng đã hoàn thành, kim quang nhất thời đại thịnh.
"Ong! " Một tiếng kim loại va chạm vang vọng khắp nơi.
Trần Vũ cảm thấy cánh tay tê rần, pháp khí như sắp rời khỏi tay, mặc dù hai mắt không cách nào nhìn rõ, nhưng biết tình hình không ổn.
Hắn điểm mũi chân xuống đất, thân thể bay ra sau mấy trượng mới dừng lại.

Ngay khoảnh khắc đó, Trần Vũ cùng Tiêp Diệp đồng loạt xuất ra ba tấm linh phù đánh về phía đối phương.
Trần Vũ gặp phải cảnh này vẫn bình tĩnh lạ thường, theo quán tính trong thế tục thi triển thân pháp tránh sang một bên.
Ầm ầm!
Hỏa Diễm Phù nổ tung, mặc dù hắn đã sớm né sang một bên nhưng vẫn bị đánh trúng, khóe miệng lộ ra một vệt máu tươi.
Mà Hỏa Diễm Phù của Trần Vũ đánh tới Tiêu Diệp, giống như ném đá xuống giếng sâu, rất nhanh đã biến mất vô ảnh vô tung.
Trần Vũ trấn tỉnh bản thân, ngẩn đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cách đó vài trượng, Tiêu Diệp vẫn đứng không nhúc nhích, nhưng cả người từ trên xuống dưới lại phát ra một tầng quang mang màu vàng.
Tầng quang mang này giống như cái chuông, đem Tiêu Diệp bao bọc vào trong, mưa gió cũng không lọt.
Xem ra một kiếm và một kích Hỏa Diễm Phù vừa rồi, chỉ là đánh vào kim tráo kia, cũng không thật sự chạm tới đối phương.
Cũng không biết kim tráo này là vật gì, lại chắc chắn như là sắt thép, làm cho mọi công kích đều không có tác dụng.
Mà pháp thuật Dẫn Lực Thuật của hắn cũng bị hủy đi.
"Thủ đoạn cũng không tệ!" Tiêu Diệp cười nhạt, vừa tránh được nguy cơ, nhẹ thở ra một hơi.
Trần Vũ không có trả lời, hắn thầm cười khổ, đây là lần đầu đấu pháp, nên vẫn còn bất cẩn là điều khó tránh.
— QUẢNG CÁO —
Event
Nếu lúc nãy lấy Hộ Thuẫn Phù ra thì đâu có bị thương, bất quá vết thương không nặng.
Lau đi vết máu trên khóe miệng, Trần Vũ vội lui về sau hai bước để giữ khoảng cách an toàn.
Thấy đòn tấn công không có hiệu quả, vẻ mặt Trần Vũ càng thêm ngưng trọng, hắn không vội xuất thủ tiếp vì nó không còn tác dụng.
"Nguyên lai là Kim Chung Phù!" Trần Vũ nhìn quang tráo hình cái chuông của Tiêu Diệp, một lúc mới gọi ra cái tên chính xác.

Đây là một trong những linh phù phòng hộ nổi tiếng trong giới tán tu.
Một tấm như vậy có thể ngăn được công kích toàn lực của tu sĩ tầng bốn, thường được tu sĩ cấp thấp sử dụng.
Nhìn thấy thủ đoạn của Tiêu Diệp, Trần Vũ biết, nếu kéo dài trận chiến sẽ không có lợi cho bản thân.
Hắn muốn dùng một kích đánh chết tên họ Diệp kia, nhưng phải có cách tiếp cận mới được.
Rất nhanh, trong đầu Trần Vũ lóe lên một tia linh quang.
Hắn lặng lẽ lấy ra hai tấm Lưu Sa Phù, sau đó miệng lẩm bẩm, tấm phù lục liền biến thành một làn khói xám chui vào mặt đất.
Đồng thời Trần Vũ lấy ra ba tấm Hỏa Diễm Phù đánh về phía trước.
Tiêu Diệp nhìn thấy cảnh này không để mắt tới, thôi động Kim Chung Phù quanh người sau đó né sang một bên.
Nhưng hắn vốn không biết, Lưu Sa Phù chính là cái bẫy chí mạng với hắn.
Lúc này, hai chân Tiêu Diệp bị dính vào một vũng đất lầy.
Mới vừa tránh được ba tấm Hỏa Diễm Phù, bây giờ lại có thêm hai tấm khác đang bay tới trước mặt.
Trong tình cảnh nguy hiểm, Tiêu Diệp lập tức móc ra hai tấm Băng Châm Phù, nhằm chóng lại Hỏa Diễm Phù.
Tránh cho Kim Chung Phù bị tiêu hao ngoài ý muốn, sau đó chuẩn bị dùng cách khác thoát khỏi vũng lầy dưới chân.
Mắt thấy thời cơ đã tới, Trần Vũ lấy ra một viên châu màu đỏ, trong mắt hiện một tia tiếc nuối, nhưng lập tức trở nên kiên quyết, ném lên không trung.
Tử Lôi Châu lập tức phát ra lôi quang chói lọi, sau đó bằng tốc độ kinh người, bay về phía Tiêu Diệp đang bị vướng trong Lưu Sa Phù.
"Tử Lôi Châu, ngươi! "
Tiêu Diệp trợn mắt há mồn, lời nói còn chưa dứt, tiếng nổ lớn kịch liệt vang lên, mặt đất dưới chân cũng rung động theo.
Chỉ thấy bốn phía đều chìm trong cát bụi mù mịt, trên mặt đất đã xuất hiện một cái hố sâu đến hai trượng.
Nằm dưới đó là Tiêu Diệp quần áo tả tơi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, khóe miệng đang rỉ ra một dòng máu tươi, khắp người tràn đầy vết thương.
Nếu không có Kim Chung Phù chóng đỡ, thì hắn đã sớm về với tổ tiên rồi, Tiêu Diệp sợ hãi lắp bắp:
— QUẢNG CÁO —
"Đừng… đừng giết ta!"

Trần Vũ nhìn Tiêu Diệp chằm chằm, cánh tay nhẹ nhấc lên, Dịch Dung Đan lập tức được giải trừ, để lộ ra khuôn mặt thật của mình.
"Cái gì, không thể nào! sao có thể là ngươi được?!" Tiêu Diệp nhìn thấy Trần Vũ giống như gặp ma, vẻ mặt sợ hãi đến cực điểm.
Tới khi chết, Tiêu Diệp vẫn không biết tại sao Trần Vũ lại có thể sống, một kiếm kia rõ ràng đã đâm xuyên tim.
Cho dù tu sĩ tầng năm cũng khó có thể sống, nhưng tại sao tiểu tử này lại vượt qua được, hơn nữa còn tu luyện tới mức độ này.
Hắn trải qua lừa lọc và chém giết, cướp đoạt không biết bao nhiêu đồ của người khác mới có được ngày hôm nay.
Tiêu Diệp tràn đầy vẻ không cam lòng, ngũ quan vặn vẹo, sau đó cười một tiếng bi phẫn, hết thẩy mọi chuyện đã trở thành mây khói.
Trần Vũ không có trả lời, mà nhìn Tiêu Diệp cười lạnh, y đã giết nhiều người, gây ra không biết bao nhiêu thù hận.
Hôm nay xem như đền tội thích đáng, nghĩ vậy Trần Vũ dùng một tấm Hỏa Diễm Phù biến Tiêu Diệp thành tro bụi.
Hành sự phải tâm ngoan thủ lạt là điều Trần Vũ học được khi bước chân vào con đường tu tiên.
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nhân từ với địch chính là tàn nhẫn với bản thân.
Hôm nay, hai bên đã kết xuống đại thù, ngươi không chết thì ta chết, nên không thể buông tha được.
Tuổi nhỏ từng lăn lộn trong giang hồ thế tục, Trần Vũ đã chứng kiến không ít máu tanh.
Nhưng đây là lần đầu giết người, bất quá một khi đã động thủ, hắn sẽ không nương tay.
Nếu thực lực kém một chút thì người nằm xuống chính là hắn.
Sau khi giải quyết Tiêu Diệp, Trần Vũ dò xét xung quanh xem xem còn thứ gì sử dụng được không.
Nhưng đáng tiếc, với uy lực của Tử Lôi Châu, mọi thứ đều hỏng hết.
Tuy nhiên có một vật khiến hắn chú ý tới, chiếc hộp này không hề bắt mắt, rộng bằng lòng bàn tay, dài không quá một tấc.
Nó vậy mà không bị hư hại, mặc dù không biết bên trong chứa thứ gì, nhưng trước mắt hắn cứ thu nó vào túi trữ vật.
"Không tệ, không tệ! "
Ngay thời điểm Trần Vũ định quay người rời đi, phía sau rừng cây lại vang lên tiếng cười quỷ dị, nhanh chóng phá hỏng bầu không khí yên tĩnh nơi đây.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.