Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 4: Bạch Lão Bạch Thần Y






Chìm đắm trong suy nghĩ hồi lâu, lúc này cơn gió nhè nhẹ thổi qua, để Trần Vũ nhanh chóng trở lại thực tại.
Nhẹ thở dài một hơi, Trần Vũ bước vào trong kiểm tra số thảo dược, loại nào chưa khô, chưa đạt yêu cầu, hắn liền mang ra ngoài phơi.
Về phần mấy gốc thảo dược trồng xung quanh y quán, Trần Vũ xắn tay áo lên, gánh nước tưới bọn chúng.
Hắn cũng không quên kiểm tra từng gốc thảo dược, xem chúng có bị hư hại gì không, nếu có hắn phải kịp thời xử lý, bằng không toàn bộ dược tính sẽ bị mất hết.
Xử lý xong đám thảo dược bên ngoài, Trần Vũ vào trong y quán, lấy giấy gói thêm mấy thang thuốc thông dụng, đợi khi có người cần tới, hắn chỉ cần đưa ra là được.
Vừa gói xong mấy thang thuốc chưa được bao lâu, bên ngoài lại có nha hoàng mang thức ăn tới, đây là Hô đại nhân vì mọi người trong trấn mà làm.
Trần Vũ không từ chối, suốt nhiều năm đã thành thối quen, ăn xong hắn nghỉ ngơi một lúc, sau đó bắt đầu phối dược, luyện chế đan dược.
Ban đầu, khi mới học phối chế đan dược, Trần Vũ thấy đan dược chả có gì thần kỳ, lúc đó hắn còn có ý định không học.
Nhưng từ lúc nhìn thấy người bị thương sắp chết, ăn đan dược do đích thân Bạch Lão luyện chế lại giữ được mạng sống, hắn mới bắt đầu nghiêm túc nhìn nhận vấn đề.
Thuật luyện chế đan dược vô cùng phức tạp, ngoài việc phải biết rõ tỷ lệ phối trộn nhất định, bản thân còn phải có một chút thiên phú.
Trần Vũ học nghệ tới nay đã tròn mười năm, bản thân luyện chế qua không biết bao nhiêu loại đan dược.
Nhưng thuật luyện chế đan dược của hắn, tới nay vẫn thuộc dạng trung lưu, không có cách nào tiến thêm một bước.
Mấy loại đan dược thông thường còn đỡ, chứ đan dược cao cấp, hắn luyện chế mười lần mới được một lần thành công.
Tuy thành quả thảm hại, nhưng như vậy cũng rất đáng giá, còn mấy loại đan dược thông thường, tỷ lệ thành công cao hơn khá nhiều.
Nhất là Trù Hoàn Đan, đây là loại đan dược hắn cảm thấy thuận tay nhất, mười lần mới có một lần thất bại.
Hai canh giờ sau, khi giải quyết mọi thứ chu toàn, Trần Vũ đi tới góc phải của căn nhà.

Tại đây có bày một cái kệ sách, trên đó là mấy chục quyển sách cổ xưa do Bạch Lão sưu tầm được.
Nhìn tới nhìn lui một hồi, Trần Vũ chọn ra một quyển có tên "Tầm Tiên Ký" rồi tiến lại bàn gỗ.
Thực ra bản thân hắn đã đọc quyển sách này hơn trăm lần, đến chừng có thể nói là thuộc lòng từng câu từng chữ.
Bên trong chính là cuộc hành trình đi tìm Tiên Nhân của một người họ Lý.
Ban đầu, người này sống ở thôn Trường An, là một vị cao thủ có tiếng trong Trấn Nam Quốc, các tầng lớp cao tầng gặp được, cũng phải nể hắn hai ba phần.
Nhưng có một lần, trong lúc làm nhiệm vụ truy sát tên nghịch đồ gần Thất Phong Thành, y vô tình nhìn thấy tiên nhân cưỡi kiếm phi hành trên trời, từ đó không giờ khắc nào không nghĩ tới hai chữ tiên nhân.
Khi biết tiên nhân là có thật, bản thân y càng không muốn làm một tên phàm nhân ăn xong rồi chờ chết, liền một lòng đi tìm tiên duyên.
Sau nhiều năm gian nan đầy trắc trở, cuối cùng người họ Lý cũng gặp được một vị tiên nhân hàng thật giá thật.
Y thành khẩn cầu đạo với người kia, không ngờ thật sự đạt được tiên duyên, cuối cùng trở thành tiên nhân như truyền thuyết.
Tiên nhân! Cái danh hiệu này mọi người đã nghe tới từ lâu.
Theo truyền thuyết xa xưa kể lại, tiên nhân đều có thể đằng vân giá vũ, sống thọ ngàn năm, nắm trong tay ngũ hành thiên địa, khống chế tinh vân, điều khiển bốn mùa, không gì là không thể.
Đây toàn là những điều phàm nhân hằng mơ ước, Trần Vũ mong sẽ có một ngày, mình giống như vị họ Lý kia.
Trên thế gian này, liệu có được mấy người không muốn trường sinh bất lão? Không muốn bản thân có thần thông hơn người?
Người khác thì không biết thế nào, nhưng đó là ước mơ lớn nhất của Trần Vũ.
Từ nhỏ hắn đã hướng đến thế giới rộng lớn bên ngoài, mơ rằng có một ngày, bản thân có được thọ mệnh ngang trời, sau đó đằng vân giá vũ, du ngoạn khắp nơi.
Thế nhưng mơ tưởng xa vời, không cách nào xác định được nội dung trong sách là thật hay giả.

Lại không thể bỏ mặc Bạch Lão rời đi, Trần Vũ chỉ vuốt ve quyển sách rồi đặt qua một bên.
Hiện tại, hắn phải tìm đủ mọi cách để trở thành một tên võ giả chân chính.
Theo hắn thấy, võ giả cũng không tệ lắm, ít nhất vẫn có một thân công phu hơn người, khi đó bản thân sẽ có thêm cơ hội trả thù.
Tuy trở thành võ giả không khó lắm, nhưng muốn trở thành võ giả chân chính, lại giống như lên trời.
Như hắn bây giờ, chỉ được coi là đê cấp võ giả, là loại võ giả cấp thấp, thậm chí còn không được công nhận, đến nhập lưu cũng không bằng.
Nếu muốn trở thành võ giả chân chính, trước hết bản thân phải có cái gọi là võ mạch.
Võ mạch là thiên phú bẩm sinh của mỗi người, mười người mới tìm được một, cho nên không phải ai cũng có.
Trong võ mạch toàn thư có nói rõ, võ mạch chính là một đầu câu thông với thiên địa huyền khí, có nó bản thân mới chính thức trở thành võ giả.
Thông thường võ mạch được chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng, bốn đại đẳng cấp, mỗi cấp lại chia thành cửu phẩm.
Đẳng cấp võ mạch càng cao, đại biểu cho tốc độ tu luyện, năng lực cùng tiềm lực càng mạnh, thành tựu tương lai cũng theo đó mà càng lớn.
Từ đó võ giả được chia thành mười đại cảnh giới: Luyện Thể Cảnh, Khí Vũ Cảnh, Huyền Vũ Cảnh, Linh Vũ Cảnh, Thiên Vũ Cảnh, Hoàng Vũ Cảnh, Tôn Vũ Cảnh, Đế Vũ Cảnh và Thông Thiên Cảnh.
Về phần chưa từng xuất hiện qua trên toàn Trấn Nam Quốc, đó là Chi Thần Cảnh.
Nghe nói người đạt tới Chi Thần Cảnh có thể bay xuyên qua chín tầng mây, đi đến nơi khác, nhưng đó chỉ là truyền thuyết, chưa thấy ai chứng thực.
Bất quá, ngoài những điều căn bản trên, Trần Vũ còn loáng thoáng nghe được, khi luyện đến Huyền Vũ Cảnh, bản thân sẽ có thêm thọ nguyên.
Mặc dù không biết điều này là thật hay giả, nhưng Triệu bổ đầu đã gật đầu xác nhận, vậy hơn phân nửa là sự thật rồi.
Nghĩ tới cảnh có thể tăng thêm thọ nguyên, Trần Vũ cảm thấy đắng chát trong lòng.

Hắn là Luyện Thể tầng chín, chỉ cách một bước đã trở thành Khí Vũ Cảnh cường giả.
Bất quá, số mệnh của hắn không được tốt như người khác.
Sau khi dùng Võ Thạch kiểm tra, Trần Vũ mới biết mình là người không có võ mạch, cả đời chỉ có thể làm một gã phàm phu tục tử.
Nhưng không vì thế mà hắn bỏ cuộc, hằng ngày vẫn chăm chỉ rèn luyện, khiến cho Triệu bổ đầu tán thưởng không ngớt.
Tuy bề ngoài nhìn hắn như đang cười, nhưng nội tâm lại đau khổ không thôi.
Trần Vũ thấy mình quá vô dụng, cuối cùng con đường võ giả cũng không thể đi, chỉ có thể trách bản thân vô phước hơn người khác.
Còn chuyện trả thù cho người thân, hắn sẽ để qua một bên, bởi vì không có thực lực, không khác nào lấy trứng chọi đá.
Dám chừng còn chưa tìm được hung thủ, đã bị đối phương trừ khử rồi, hắn sẽ không làm ra loại chuyện ngu ngốc này.
"Xào xạc, xào xạc! "
Mãi mê chạy theo suy nghĩ, bên ngoài chợt có tiếng bước chân truyền đến.
Người này râu tóc bạc trắng, tuổi tác đoán chừng đã ngoài chín mươi, trên khuôn mặt già nua, hiện lên một nụ cười hiền hậu khi thấy thiếu niên đang ngồi ngơ ngẩn.
Nhìn bộ dáng, đây quả thật là Bạch Lão, Bạch Thần Y mà Vương đại thẩm đã nhắc tới lúc sáng.
Bạch Lão mang gùi thuốc bước tới, giọng nói già nua chậm rãi vang lên: "Tiểu Vũ, ngươi lại nghĩ về sự tình năm đó hay sao?"
"Sư phụ, người đã trở về! Sao người không nói sớm để ta ra ngoài mang vào, đâu cần phải cực khổ như vậy, sư phụ cũng thật là! " Trần Vũ giật mình đứng dậy, trong lòng chỉ biết cười khổ.
Vị sư phụ này quả thật thâm bất khả trắc, suốt mười năm qua, hắn chưa từng giấu giếm được chuyện gì, làm hắn vô cùng kính phục.
Thấy biểu hiện của thiếu niên trước mặt, lão nhân đành thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Có một số chuyện không phải muốn làm liền làm được, chi bằng đừng nghĩ về nó nữa, như vậy bản thân sẽ không thấy phiền muộn.
"
Trần Vũ bước tới gỡ gùi thuốc sau lưng Bạch Lão xuống, ánh mắt nhìn ra ngoài sân, trong lòng trầm tư suy nghĩ, một lúc lâu mới lên tiếng:
"Sư phụ, người nghĩ tiên nhân trong truyền thuyết kia, có thật sự tồn tại trên đời không? Liệu tiên nhân có thể trường sinh bất lão thật sao?"
Tiên nhân? Trường sinh? Đây là hai câu hỏi lớn nhất trong đời hắn.
Trần Vũ chỉ biết thông qua điển tịch xa xưa, còn là thật hay giả, lại không cách nào rõ ràng.

Nhưng theo lịch duyệt cả đời của Bạch Lão, hắn tin chắc sư phụ của mình sẽ biết một số chuyện, trong lòng có chút chờ mong.
"Ha ha, Tiên nhân sao? Thật ra nói có cũng đúng, mà nói không có cũng đúng.
Còn trường sinh, sao ngươi lại hỏi vấn đề này?"
Nói tới đây Bạch Lão dừng lại, ánh mắt đánh giá đệ tử của mình một lúc, sau đó mỉm cười: "Thật ra, tất cả những điều đó, chỉ là chấp niệm của ngươi mà thôi!"
"Tất cả chỉ là chấp niệm của ta?" Trần Vũ đặt gùi thuốc qua một bên, trong đầu không ngừng vang vọng câu nói vừa rồi.
Trần Vũ có chút không thông, nếu đơn giản như vậy, hắn cần gì phải hỏi, hắn thực sự không hiểu dụng ý bên trong.
Thấy bộ dáng suy tư của hắn, Bạch Lão ngồi xuống rót một chén trà, nhâm nhi một chút, rồi hạ giọng nói: "Thế gian này có rất nhiều chuyện kỳ lạ, đợi khi ngươi ra ngoài trải nghiệm, sẽ tự có câu trả lời của mình.
"
"Ra ngoài trải nghiệm sao?" Trần Vũ đứng một bên chỉ biết im lặng.
Tiên nhân hắn quả thực muốn làm, nhưng bỏ Bạch Lão rời đi, chuyện này hắn không làm được.
"Sư phụ, ta! " Trần Vũ vội vàng mở miệng.
"Được rồi, Tiểu Vũ, ngươi đem mấy cây thảo dược này rửa sạch một lần, sau đó đem ra ngoài phơi, nói không chừng ngày sau lại có lúc dùng tới.
" Bạch Lão biết đệ tử mình định nói gì, bất quá đã bị lão ngăn lại.
"Vâng, sư phụ!" Trần Vũ biết không thể hỏi thêm được gì, đành gật đầu mang đám thảo dược ra phía sau nhà.
Nhìn bóng lưng Trần Vũ khuất dần, Bạch Lão thoáng nhìn lại quyển sách trên bàn, nhẹ lắc đầu một cái.
Quyển sách Tầm Tiên Ký này lão tìm được từ rất lâu về trước, nhưng nội dung bên trong có thật hay không, lão cũng không rõ lắm, nhưng chuyện tiên nhân thì lại rõ trong lòng.
Có điều, lão không muốn nhắc đến, mà muốn để đệ tử của mình tự thân đi tìm hiểu.
Bạch Lão chậm rãi bước ra ngoài sân, ánh mắt nhìn lên bầu trời xa xăm, nhất thời trong mắt hiện lên một tia tinh quang, chỉ là nó rất nhanh đã biến mất.
"Đạo trời có được tất có mất! Vũ Nhi à, có một số thứ vi sư phải để ngươi tự mình ngộ lấy, cho dù ta có nói cũng chẳng giúp ích được gì! "



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.