Thấy thần sắc của Trần Vũ tự tin như vậy, Lâm Thiên đột nhiên lộp bộp trong lòng, thấp giọng hỏi:
"Quy Y Sư! Chẳng lẽ chất độc trong người ta thật sự có cách chữa trị trong thời gian ngắn?"
"Đúng vậy, không cần quá nhiều thời gian, nửa tháng là đủ để khu trừ chất độc trong người rồi!"
Trần Vũ gật đầu, chậm rãi giải thích, làm đối phương nhịn không được mà mỉm cười đầy mặt.
Tiếp đó, Trần Vũ tìm một chỗ cho Lâm Thiên nằm xuống, sau đó bắt đầu thi triển thuật châm cứu.
Thời gian ước chừng một khắc sau, Trần Vũ lại dùng kim châm đâm vào đầu ngón tay Lâm Thiên, từ đó chảy ra một dòng máu đen.
Nhìn thấy tràn cảnh này, cộng thêm cảm giác thoải mái đến từ cơ thể, Lâm Thiên càng khẳng định về độ cao minh của Trần Vũ.
Bất quá Trần Vũ không có biến hóa gì, đối với hắn, chữa được cho Lâm Thiên chỉ là thuận tay mà thôi.
Huống hồ kịch độc cũng không có ăn sâu vào xương cốt, nên không cần quá nhiều thời gian để chữa trị.
Sau khi châm cứu, Trần Vũ tiến đến sạp thuốc, thuận tay bốc cho hắn bảy thang thuốc.
Bảy thang thuốc này không có gì đặc biệt, chỉ là có trộn thêm một ít thảo dược trung tính dùng để giải độc mà thôi.
Tin rằng không lâu sau đó, Lâm Thiên sẽ có thể tu luyện như bình thường, không còn bị kịch độc hành hạ nữa.
Nhận được thang thuốc từ tay hắn, Lâm Thiên liên tục ôm quyền cảm tạ, đồng thời đặt lên bàn một lượng bạc.
Trần Vũ chỉ nhẹ gật đầu một cái, sau đó nằm xuống ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lâm Thiên cũng không làm phiền hắn, sau khi nhận được thuốc liền rời khỏi.
Có điều, trước khi rời khỏi, Lâm Thiên quay đầu nhìn lại tấm biển sau lưng mình, thầm ghi nhớ nơi này.
Sau lần đó, danh tiếng của Trần Vũ bắt đầu truyền xa, dần dần có nhiều người biết tới y thuật cao minh của hắn.
Thời gian trôi qua vô cùng nhanh chóng, chớp mắt cái đã qua nửa tháng.
Trong nửa tháng này, đã có không ít người vì danh tiếng của hắn mà đến.
Nhưng phần lớn trong đó đều là những người nghèo khó, căn bản không có tiền để chi trả.
Bất quá, hắn không quan tâm đến chuyện này, dù sao ngân lượng đối với hắn cũng không có tác dụng gì.
Vì vậy, chỉ cần có người đến khám bệnh, lập tức được hắn chữa trị vô cùng ổn thỏa.
Hơn nữa, cho tới giờ, Trần Vũ chưa từng thu lấy của người khác một xu nào.
Dần già, danh tiếng về y thuật cao siêu của hắn đã được một bộ phận người biết tới.
Với tài nghệ hốt thuốc chữa bệnh của mình, Trần Vũ dần dần có chỗ đứng trong giới y sư.
Chuyện này rất nhanh đã rơi vào tai Trần Y Sư, người nọ cũng mang theo tò mò mà tìm đến.
Trần Vũ không có ý định giấu diếm chuyện này, liền dùng bảy phần thật, ba phần giả để nói sơ qua về y thuật của mình.
Khi nghe xong về lai lịch, cũng như vị trí của hắn trong tông môn, Trần Y Sư nhất thời nói không nên lời.
Thông qua trao đổi kinh nghiệm lẫn nhau, Trần Y Sư phát hiện y thuật của vị công tử này không hề thua kém chính mình.
Thậm chí có thể nói y thuật của vị công tử này cao minh hơn lão một bậc, làm lão nhất thời chấn kinh.
Trần Y Sư không nghĩ người xuất sơn sớm như Trần Vũ lại có tài nghệ cao siêu như vậy.
Ở cùng độ tuổi đó, Trần Y Sư nhớ mình vẫn còn theo sư phụ học y thuật.
Khi đó lão chỉ là một y đồng nhỏ bé, nào có tài đức như vị công tử này?
Nói như vậy, lão cũng hiểu tại sao Trần Vũ lại đến từ ẩn thế tông môn.
Khẽ thở dài cảm khái, Trần Y Sư đưa tay vuốt lấy chòm râu, mỉm cười nói:
"Quy công tử học rộng tài cao, so với người thiển cận như lão phu, ta tự nhận mình không bằng người! Sau này mong công tử chỉ điểm nhiều hơn, cho dù bắt ta bái sư, ta cũng nguyện ý!"
"Trần Lão quá lời rồi!" Trần Vũ lắc đầu, không chút ngạo mạn, khiêm tốn trả lời: "Ta chỉ am hiểu một chút về y thuật mà thôi! So với Trần Lão còn thua kém rất xa!"
Thấy thái độ không tự cao tự đại của hắn, Trần Y Sư không khỏi than thở.
Nếu năm xưa lão được phân nửa như vị công tử này, nói không chừng y thuật còn tiến xa một bước.
Bất quá trên đời này không có thuốc hối hận, chuyện gì qua thì cho qua, quá khứ chỉ là cái để mọi người nhìn nhận lại chính mình mà thôi!
Huống hồ, tuổi tác của lão cũng đã cao, muốn sống thọ hơn chỉ có cách đột phá đến cảnh giới tiếp theo.
Có điều, đó là chuyện rất khó, vì đến độ tuổi này, lão đã không còn quá nhiều hi vọng.
Nhưng như nghĩ đến chuyện gì đó, Trần Y Sư đột nhiên hào hứng, mỉm cười nói:
"Quy công tử, ngươi có muốn làm khách khanh của Liễu gia không? Với y thuật của ngươi, Liễu gia chắc chắn sẽ thu nhận, về sau cũng không cần lo cái ăn cái mặc."
"Làm khách khanh? Không lo cái ăn cái mặc?"
Trần Vũ nghe Trần Y Sư nói như vậy thì khẽ lắc đầu, thái độ bình thản, nói:
"Đa tạ Trần Lão đã cân nhắc, nhưng ta là người thích tự do tự tại, không muốn bị ràng buộc bởi người khác, nên chuyện này không cần nhắc lại nữa."
Nói đến đây, Trần Vũ đưa tay rót cho Trần Y Sư một tách trà, rồi chậm rãi nói tiếp:
"Về chuyện kia, Liễu gia có ơn với ta, ta sẽ không quên chuyện này. Sau này có việc khó khăn cứ việc đến tìm ta, nếu trong khả năng, ta sẽ giúp mọi người một chút."
Trần Y Sư nghe hắn nói đến đây thì không miễn cưỡng nữa, nếu người ta đã không thích làm khách khanh thì có ép cũng vô dụng mà thôi.
Thế là hai người lại nói đến một số sự tình gần đây của đám võ giả, làm Trần Vũ mở mang thêm không ít kiến thức.
Nghe nói gần đây, ma đạo đã bắt đầu rục rịch, trong thời gian ngắn sẽ khiến khắp nơi lâm vào nguy cơ.
Có điều ở trong thành vẫn an toàn hơn bên ngoài rất nhiều, dù sao trong đây cũng có quan phủ quản lý.
Nếu đám ma đạo dám tiến vào, bọn hắn dám giết, tuyệt nhiên sẽ không chút nương tay.
Trần Vũ nghe sắp tới sẽ có biến động thì không khỏi thở dài, cũng không muốn dính dáng gì tới chuyện này.
Hai người nói chuyện đến lúc mặt trời xuống núi, lúc này Trần Y Sư mới miễn cưỡng đứng dậy chào từ biệt.
Nếu không phải trời tối nhanh quá, lão đã ngồi ở đây thêm một hai canh giờ nữa.
Đối với lão, được nói chuyện với vị Quy công tử này vô cùng thú vị, thậm chí làm người ta vô cùng thích thú.
Không lâu sau đó, tin tức Liễu Huyên Huyên đột phá thành công rốt cuộc cũng truyền đến tai hắn.
Trần Vũ nghe xong cũng không có biểu hiện khác thường, đối với hắn, nữ tử kia chỉ là người có ơn cần trả mà thôi.
Dù sao, kể từ lúc gặp Tử Vân, lòng hắn đã hướng về nàng, nên không có hứng thú gì với những nữ tử khác.
Dẫu sao, so về dung mạo, Liễu Huyên Huyên cũng kém rất xa, so về thân phận thì càng cách biệt nhau rất nhiều.
Huống hồ, hai người đã quen biết lâu như vậy, hắn cũng có nhận thức nhất định về Tử Vân.
Đây có lẽ là nữ tử mà hắn yêu thích nhất, đồng thời cũng là người duy nhất mà hắn còn lưu luyến ngoài Bạch Lão.
Thời điểm rời khỏi mật thất, Liễu Huyên Huyên lập tức đi tìm Trần Vũ.
Có điều, khi cô nàng đi tìm hắn thì được Tiểu Nhã cho hay, nói rằng hắn đã rời khỏi gần nửa tháng rồi!
Nghe nói hắn đã rời khỏi Liễu gia, Liễu Huyên Huyên vô cùng ngạc nhiên.
Đang yên đang lành, tại sao lại Quy công tử lại rời khỏi Liễu gia?
Mạt thế còn chưa hàng lâm, thế nhưng "Mạt Thế Cầu Sinh Hệ Thống" lại trước giờ kích hoạt, Thú Vương còn là một chỉ tiểu nãi miêu, Lĩnh Chủ cấp Bạo Quân Zombie còn đang đi học, Nvc dựa vào xoát tích phân hệ thống, trước giờ bố cục tương lai, mời đọc