Lại nói, thân là người tu tiên, bản thân bọn họ luôn có sự thu hút đặc thù, thứ này không thể làm giả được.
Tuy nói Trần Vũ đã mất hết pháp lực, nhưng một thân khí chất vẫn còn đó, làm sao không thu hút người khác cho được?
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến lão rất thưởng thức vị thiếu niên trẻ tuổi trước mặt.
Mà trải qua khoảng thời gian này, Trần Vũ cũng có nhận thức về Trần Y Sư.
Trần Y Sư vốn không phải người Liễu gia, nhưng lại là một nhân vật không thể thiếu.
Tuy tu vi người này không cao, nhưng một thân Y Đạo lại làm người ta phải thán phục.
Trên đường đi, Trần Y Sư bắt đầu giới thiệu về lịch sử huy hoàng của Liễu gia.
Trần Vũ nghe lão đầu nói Liễu gia truyền thừa đến nay đã hơn ba trăm năm, đây cũng không tính là ngắn.
Nếu lấy Thanh Diễm Thành làm trung tâm, xung quanh ba trăm dặm được xem như một trong tam đại thế lực.
Hơn nữa, nghe nói năm xưa Liễu tiểu thư được một vị trưởng lão của Hồn Điện nhìn trúng, có điều đã bị nàng từ chối.
Tuy rằng ý tốt đã bị nàng khước từ, nhưng đây xác thực là vinh dự lớn lao, không phải gia tộc nào cũng được Hồn Điện đối đãi như thế.
Mà nghe Trần Y Sư nói, lão tổ của Liễu gia là một vị cường giả Hoàng Cảnh, đây xem như rất lợi hại rồi.
"Quy công tử, ngươi biết cường giả Hoàng Cảnh chứ?! Ha ha, coi như thành chủ Thanh Diễm Thành thấy lão tổ chúng ta cũng phải cung kính rất nhiều đấy. . ."
Trần Y Sư nước miếng tung tóe, vẻ mặt hết sức đắc ý, nhìn thần thái mười phần tôn kính.
Liễu gia có lão tổ là võ giả Hoàng Cảnh, dựa theo ánh mắt Trần Y Sư, đây xác thực là tồn tại vô cùng lợi hại.
Nghe nói tại Thanh Diễm Thành này, cường giả Hoàng Cảnh không tới hai người, cho nên lão tổ Liễu gia được tính là "lợi hại" rồi!
Hai người đang đi dạo, phía trước đột nhiên truyền đến một loạt tiếng quát, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng đao kiếm oanh kích.
Trần Y Sư ngừng lại, vuốt râu, mỉm cười nói: "Đây là tiếng tộc nhân đang luyện võ. Đi, ta dẫn ngươi đến Diễn Võ Trường."
Nói xong, Trần Y Sư liền mang theo Trần Vũ đi đến phía trước, lập tức thấy được một cái sân rộng lớn.
Tại nơi đó, hơn một trăm tên tộc nhân đang đánh ra từng quyền, mơ hồ như tiếng sấm truyền đến.
"Ha hả, thế nào? Đây là vũ kỹ gia truyền của Liễu gia, được gọi là Bôn Lôi Quyền, là hoàng cấp đỉnh gai vũ kỹ đấy." Trần Y Sư ra vẻ đắc ý, hướng Trần Vũ giới thiệu.
Hoàng cấp đỉnh giai vũ kỹ?
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Trần Y Sư, Trầm vũ mỉm cười chứ không nói gì.
Đừng nói là hoàng cấp đỉnh giai, dù là thần cấp đỉnh giai, Trần Vũ cũng không để thứ này vào mắt.
Thân là người tu tiên, Trần Vũ tự nhiên ý thức được sức mạnh của mình, cho nên không quá xem trọng vũ kỹ gì đó.
Vì trước kia hắn cũng từng là một tên võ giả, nhưng khác ở chỗ, nơi kia dùng võ mạch để quyết định, còn nơi này dùng võ hồn để cải biến.
Cộng thêm lần tranh đấu giữa tên Sở Thanh Vân với Tiêu trưởng lão, Trần Vũ cũng hiểu rõ phần nào.
Hai người đi được vài bước, Trần Y Sư chỉ tay về phía trước, hào khí mười phần nói: "Đó là Phách Thiên Đao! Đó là Liễu Phong Kiếm Pháp!"
Trần Vũ nhìn lại, chỉ thấy một ít tộc nhân Liễu gia đang tỷ thí kiếm kỹ cùng đao pháp với nhau.
Cảnh chiến đấu ở phía trước để lão đầu tử này được một phen tung tóe nước bọt.
Giữa lúc Trần Y Sư đang nói hăng say, một đạo nhân ảnh đột nhiên hướng về phía hắn mà đi tới.
Trần Vũ đưa mắt nhìn qua, nguyên lai đây là một thiếu niên chừng mười tám mười chín tuổi, dáng dấp khá cao, trên khuôn mặt hiện ra vẻ kiêu ngạo.
Người này bước tới, liếc mắt nhìn Trần Vũ, đưa tay chỉ thẳng vào mặt hắn, khinh thường hỏi:
"Trần Lão, đây là tên phế vật mà Huyên Huyên mang về từ Thanh Diễm Sâm Lâm có đúng không?"
Một màn này để Trần Vũ thoáng trầm tư, nhưng khuôn mặt vẫn không có biểu hiện ra chút tức giận nào.
Hiện tại mình đang nương nhờ nhà người ta, hắn sẽ không làm ra loại chuyện khiến đôi bên cùng bất lợi.
Huống hồ, hắn đã là người trưởng thành, tuổi tác cũng lớn hơn đối phương rất nhiều, hơi đâu đi so đo cùng tên tiểu tử miệng còn hôi sữa?
Mặc dù hắn không có thái độ gì, nhưng Trần Y Sư nghe xong lại nhướng mày, thần sắc khó chịu, nghiêm giọng nói:
"Liễu Đại Bác, ngươi đang làm gì đấy? Vị này là bằng hữu của tiểu thư, chứ không phải phế vật này phế vật nọ."
"Bằng hữu? Hắn cũng xứng sao?!" Mộ Dung Bác nhìn Trần Vũ, cười lạnh nói:
"Kinh mạch toàn thân đã bị đứt đoạn, đây không phải phế vật thì là cái gì? Dù là nô tài thấp kém nhất của chúng ta, so với hắn cũng mạnh hơn gấp trăm lần!"
"Liễu Đại Bác, ngươi mau rời khỏi cho ta." Trần Y Sư nộ khí công tâm, tức giận quát mắng.
Hai bên đang yên ổn, tự nhiên tên Liễu Đại Bác này xen vào, phá hỏng hết tình cảnh tốt đẹp, biểu sao lão không giận cho được?
Bất quá, dưới sự trách mắng của Trần Y Sư, Liễu Đại Bác vẫn hơi ngập ngừng.
Giẫu sao Trần Y Sư cũng là khách khanh trưởng lão của Liễu gia, nếu đắc tội với người này, quả thật không đáng.
Nhưng nghĩ tới tình cảnh mấy tháng gần đây, Liễu Đại Bác lại cười nhạt, nhìn Trần Vũ, hừ lạnh, nói:
"Tiểu tử, ngươi nên cách xa Huyên Huyên ra một chút, tốt nhất là cút ra khỏi Liễu gia cho ta, đừng có ở đây mà ăn bám chúng ta nữa."
Nói xong, Liễu Đại Bác xoay người rời khỏi, để lại một mớ hỗn loạn cho Trần Y Sư.
"Chuyện này. . . Quy công tử chớ để ý, tên Đại Bác kia còn nhỏ, không hiểu chuyện cho lắm." Trần Y Sư giận thì giận, nhưng vẫn nói đỡ cho người Liễu gia.
Trần Vũ nhìn theo bóng lưng đối phương rời đi, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười chua xót.
Lại nói, mấy tháng gần đây, ngày nào Liễu Huyên Huyên cũng đến tiểu viện của hắn, thiếu niên kia không sinh ra đố kỵ mới là chuyện lạ.
Không cần hỏi Trần Vũ cũng biết nguyên nhân, đây là do khí chất của người tu tiên gây nên.
Thật ra không chỉ có hắn mới tạo ra loại cảm giác này, mà bất kỳ người tu tiên nào cũng như vậy.
Một khi trở thành tu tiên giả, bản thân sẽ có một loại khí chất gọi là tiên phong đạo cốt, đối với phàm nhân rất có sức hấp dẫn.
Đó cũng là nguyên nhân Liễu Huyên Huyên thấy hắn thú vị hơn những người khác rất nhiều.
Nhưng hắn cũng biết ơn loại khí chất này, vì nhờ nó, Liễu Huyên Huyên mới ra tay cứu giúp.
Bằng không, hắn đã sớm trở thành thức ăn cho dã thú hoặc yêu thú đi ngang rồi!
Chính vì lẽ đó, Trần Vũ sẽ không so đo với người Liễu gia.
Họ muốn chửi thì cứ để bọn họ chửi, muốn mắng cứ để bọn họ mắng, dù sao cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
Bất quá, Trần Vũ cũng không định ở lại Liễu gia lâu dài, trải qua mấy tháng dưỡng thương, hiện tại hắn thấy mình nên chuẩn bị rời đi thì hơn.
Thấy thần sắc của Trần Vũ không có chút biến hóa nào, nội tâm của Trần Y Sư cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Bất quá, còn chưa để Trần Y Sư thở phào một hơi, Trần Vũ nhẹ lắc đầu, thở dài nói:
"Trần Lão, có lẽ hôm nay ta sẽ rời khỏi Liễu gia."
"Rời khỏi? Sao lại rời khỏi? Thương thế của ngươi còn chưa lành hẳn cơ mà?"
Trần Y Sư ngẩn người, không nghĩ chỉ vì mấy câu nói của tiểu bối mà Trần Vũ lại xúc động như thế.
Truyện hay không thể bỏ lỡ . Mọi người đọc thì biết chứ ta chả biết giới thiệu thế nào cả :3