Lùi một bước mà nói, có lẽ hắn phải cảm tạ cái tên Sở Thanh Vân kia, vì tên này đã giúp hắn một chuyện khá quan trọng.
Huống chi, nếu giờ khắc này lại hỏi đến chuyện tu luyện của võ giả ở đây, chẳng phải hắn đã lộ tẩy, càng bị nghi ngờ nhiều hơn?
Nhưng chuyện trước kia của Sở Thanh Vân thì không ít người biết đến, nên xuất thân của hắn không lấy làm lạ.
Nói chuyện một lúc, Liễu Huyên Huyên cùng Trần Y Sư mới rời khỏi tiểu viện.
Trước lúc rời khỏi, Liễu Huyên Huyên nói hắn cứ yên tâm ở lại tịnh dưỡng, không nên đi lại, tránh động đến thương thế.
Trần Vũ nghe vậy thì không chút do dự mà gật đầu đồng ý, hiện tại hắn đã yếu đến mức này, không dựa vào người khác là không được.
Nhìn theo bóng lưng của Liễu Huyên Huyên, Trần Vũ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Với tình huống hiện tại, có lẽ hắn phải ở lại Liễu gia dưỡng thương một đoạn thời gian.
Chuyện về sau, để khi thương thế tạm ổn, hắn sẽ rời khỏi Liễu gia, tìm một địa phương khác an ổn mà sinh sống.
Lại nói, những lời của hắn không phải không có dụng ý, mục đích là khiến đối phương thấy mình thần bí mà không làm ra loại chuyện ngu ngốc.
Trước mắt thân thế của hắn vẫn là dấu chấm hỏi, cho nên những người kia sẽ không dám hành sự thiếu chuẩn mực.
Có điều, trải qua chuyện này, hắn thấy người ở đại lục Cửu Tiêu cũng không cuồng vọng như mình tưởng tượng.
Thông qua cách nói chuyện vừa rồi, hắn đánh giá Liễu Huyên Huyên không phải người ngu ngốc, mà hết sức thông minh là đằng khác.
Trái ngược hoàn toàn với tên đầu óc ngu si, tứ chi phát triển như Sở Thanh Vân.
Cùng lúc này, vừa rời khỏi tiểu viện được một đoạn, Liễu Huyên Huyên bỗng dừng bước, thấp giọng hỏi:
"Trần Lão, người nghĩ lời của Quy công tử có mấy phần là thật?"
"Bảy phần là thật, ba phần là giấu giếm không muốn chúng ta biết, nhưng như vậy cũng tốt, ít ra chúng ta không cứu phải người bị quốc gia truy nã."
Trần Y Sư vuốt vuốt chòm râu, nhẹ gật đầu, hơi do dự một lúc mới nói ra nhận xét của mình.
Liễu Huyên Huyên nhẹ gật đầu, cùng Trần Y Sư lặng lẽ rời khỏi, sau đó đem chuyện này nói với gia chủ.
Dù sao, cho người lạ ở lại Liễu gia cũng không phải chuyện nhỏ, ít nhất phải thông báo một tiếng mới được.
Sự tình này Trần Vũ đã sớm tính tới, cũng dùng lý do hết sức chính đáng, nên chuyện này không gặp phải chút phiền toái nào.
Nằm được một lúc, Trần Vũ thử câu thông với Địa Ma, nhưng hiện tại tên này vẫn còn ngủ say, có lẽ không thể tỉnh lại trong thời gian ngắn.
Trần Vũ cố nén cơn đau, dùng tay chống cơ thể ngồi dậy, tựa lưng vào cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài.
Bên ngoài là hoa viên nhỏ, khắp nơi đều trồng hoa thơm cỏ dại, khiến tâm tình người ta dễ chịu mười phần.
Tuy bản thân đã mất sạch pháp lực, không thể tu luyện được nữa, nhưng khả năng cảm nhận thiên địa linh khí vẫn còn như cũ.
"Linh khí nơi này thật mỏng manh!" Trần Vũ khẽ lắc đầu, trong lòng có chút cảm khái.
Cũng phải thôi, nếu linh khí nơi đây nhiều hơn Thái Linh Đại Lục, tu tiên giả đã sớm dời nhà rồi!
Ngồi ngắm cảnh một lúc, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, nhưng không giống với Liễu Huyên Huyên.
"Kẽo kẹt..." Cánh cửa mở ra, bước vào là nữ nha hoàn, tay đang bưng theo khay đồ ăn bước tới.
Nhưng thời điểm thấy Trần Vũ đang tựa lưng vào cửa sổ, nữ nha hoàn lập tức cúi đầu xuống đất, để người đối diện không thấy dung mạo của mình.
Hành động này vừa lúc bị Trần Vũ nhìn thấy, hắn hiếu kỳ đưa mắt đánh giá đối phương một phen.
Nữ nha hoàn này khoảng mười bảy mười tám tuổi, thân hình xem như rất tốt.
Tuy nhiên trên khuôn mặt của nàng lại có một vết sẹo dài chừng năm phân, khiến dung nhan bị hủy đi mười phần.
Chính vì lẽ đó, khi thấy Trần Vũ, nàng liền cúi đầu đến mức thấp nhất, để người ta không thấy vẻ mặt xấu xí của mình.
"Tiểu cô nương, ngươi tên họ là gì?" Trần Vũ chậm rãi lên tiếng, lời nói mang theo vài phần thân thiện.
Nghe hắn hỏi như vậy, hai tay của nữ nha hoàn khẽ run, sau một lúc mới thấp giọng nói:
"Tiểu nữ tên Tiểu Nhã, là nha hoàn trong Liễu gia, về sau có việc gì cần, công tử cứ tìm ta là được."
"Tiểu Nhã, cái tên thật hay!" Trần Vũ gật đầu, sau đó chỉ đến cạnh giường, nói: "Ngươi cứ để đồ ăn ở đây đi, một lát vào đem ra là được."
"Vâng, công tử!" Tiểu Nhã không dám hai lời, đặt khay đồ ăn xuống giường, sau đó vội vã bước ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của tiểu nha hoàn, Trần Vũ khẽ lắc đầu một cái.
Mặc dù không biết vì sao dung mạo bị hủy, nhưng có lẽ vết sẹo đó đã khiến tiểu cô nương này trở nên tự ti.
Tuy chính mình không hiểu cảm giác ấy, nhưng chắc chắn đối phương rất khó sống trong Liễu gia.
Nói gì thì nói, một nha hoàn mà không có dung mạo, làm sao lăn lộn trong đây được?
Liễu gia không đuổi cô nàng ra ngoài, xem như đã may mắn lắm rồi!
Trần Vũ trầm tư một lúc thì nhìn chằm chằm vào bát cháo, cũng không biết đang nghĩ gì, thật lâu sau mới thở ra một hơi thật dài.
Người tu tiên thường dùng Ích Cốc Đan nên ít khi đói bụng, nhưng đối với bát cháo này thì lại khác.
Bây giờ hắn không còn là tiên nhân, mà là một phàm nhân chân chính, không ăn mà vẫn khỏe sẽ bị người khác nghi ngờ.
Trần Vũ không muốn vì chút chuyện cỏn con mà bản thân rơi vào khốn cảnh.
Nhìn bát cháo một lúc, Trần Vũ đưa tay nâng lên thưởng thức từng chút một.
Tuy bát cháo này không phải linh vật gì, nhưng ít ra cũng là tâm ý của người ta.
Trần Vũ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy đàn chim đang bắt sâu thì khẽ mỉm cười.
Trong phút chốc, Trần Vũ có cảm giác thư thái khó nói nên lời, cảm thấy cuộc sống này cũng không tệ như tưởng tượng.
So với cuộc sống đầy dẫy sự nguy hiểm trước kia, nơi đây đích xác rất thích hợp với hắn lúc này.
Mặc dù bát cháo không nhiều, nhưng đủ cho hắn lót dạ, xem như bản thân đã tích phước ba đời.
Ngồi dựa lưng vào vách cửa sổ, Trần Vũ ngẩn đầu nhìn lên trời cao, sau đó nghĩ về tương lai của mình.
Một đêm nhanh chóng qua đi, Trần Vũ thử điều động thiên địa linh khí ở chung quanh, nhưng rất nhanh đã thất vọng.
Trước mắt, hắn không cách nào sử dụng pháp thuật, càng không cách nào tu luyện, cho nên phải khiêm tốn một chút.
Huống hồ Địa Ma còn chưa thức tỉnh, nếu gặp chuyện không may, chắc chắn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Thoáng cái mấy ngày đã trôi qua, tuy không thể tu luyện nhưng đau đớn trên người đã thuyên giảm rất nhiều.
Có điều, hiện tại hắn vẫn không cách nào hoạt động quá nhiều, nhìn vào chả khác gì phế nhân.
Lại nói, mấy ngày gần đây, ngày nào Liễu Huyên Huyên cũng dẫn Trần Y Sư đến trị liệu cho hắn.
Nhưng làm Trần Y Sư ngạc nhiên là tốc độ khôi phục của hắn lại vượt xa bình thường.
Chỉ mới mấy ngày, thương thế đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Giờ khắc này, lão đang nghi ngờ về đan dược của mình, chẳng lẽ nó có dược lực mạnh như thế sao?
Điều này làm Trần Y Sư không khỏi tắm tắt kêu lạ, một mực nghĩ hoài cũng không ra nguyên nhân.
Trần Vũ thấy vậy chỉ mỉm cười, làm Trần Y Sư càng nghi hoặc về dược lực của đan dược.
Đến ngày thứ bảy, Trần Y Sư bước tới, tuy nhiên còn đẩy theo một chiếc xe lăn làm hắn ngạc nhiên.
Trần Vũ thoáng thở dài, xem ra tương lai, hắn phải dựa vào chiếc xe lăn này rồi!
main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh