Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 158: Quy Lão Tiên Sinh




Đương nhiên lão ma đầu sẽ không làm ra chuyện hại người hại mình, đây chẳng khác nào tự sát.
Thân là ma nhân thông thái như lão, làm sao đưa ra lựa chọn ngu ngốc như vậy?
Tuy là ngoại vực ma nhân, nhưng hơn nhau ở cái đầu, không ai tự đưa mình vào chỗ chết.
"Chẳng lẽ lão đầu này là tên tiểu tử kia?" Lão ma đầu thầm nghĩ trong lòng, khuôn mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.
"Tuyệt đối không đúng!" Nhưng sau một phen suy nghĩ, lão ma đầu lại bác bỏ ý nghĩ vừa rồi.
Vì lão còn nhớ rất rõ, tên tiểu tử kia bị thương rất nặng, thương thế mức đó không thể ngày một ngày hai là khỏi.
Huống hồ thời gian từ lúc tên tiểu tử kia biến mất cho đến khi lão nhân này xuất hiện còn chưa đến một canh giờ kia mà?
Cho dù thân thể mạnh như yêu thú, cũng không thể nào hồi phục nhanh như thế.
Hơn nữa, khí lực của người này dường như mang đến một loại áp bách nào đó, làm lão vô cùng khó chịu.
Nhưng với tu vi hiện tại, lão không cách nào nhìn ra người trước mặt dịch dung hay dùng thủ đoạn gì khác.
Còn nếu như cà rỡn, dám cả gan mạo phạm đối phương, nói không chừng hại nhiều hơn lợi.
Với lại, tại sao lão đầu này lại đột ngột xuất hiện như thế?
Rõ ràng xung quanh có trận pháp khống chế kia mà? Càng nghĩ, lão ma đầu càng thấy mơ hồ.
Nhưng nghĩ đến chuyện gì đó, khóe miệng của lão ma đầu chợt lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
"Không... không có gì!!!" Âm thanh khàn khàn từ sâu trong thông đạo truyền tới: "Có lẽ tại hạ đã nhận lầm người! Không biết tôn danh quý tánh của các hạ là?"
Trần Vũ nghe xong, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, dùng phong phạm của cao nhân, không nhanh không chậm đáp:
"Lão phu họ Quy, tự là Nguyên Tử, còn ngươi?"


"Quy Nguyên Tử?!" Lão ma đầu nghe xong thì cố gắng nhớ lại ký ức năm xưa, xem có ai tên như vậy không.
Nhưng sau một phen vắt óc suy nghĩ, lão ma đầu đành bỏ cuộc, vì làm gì nhớ hết những cố nhân năm xưa?
Huống hồ thời gian đã trôi qua không biết bao nhiêu năm tháng, mấy người cùng thế hệ sớm đã đi đời nhà ma hết rồi.
Nếu không phải lão luyện được tuyệt thế ma công, từ bỏ thân xác để tồn tại dưới dạng linh hồn thì đã sớm đầu thai chẳng biết bao nhiêu kiếp.
Nhưng chẳng lẽ mỡ dâng tận miệng thế này, lão lại chấp nhận từ bỏ hay sao?
Sau một phen suy nghĩ, lão ma đầu lập tức cười lớn, niềm nở nói: "Nguyên lai là Quy Lão Tiên Sinh, tại hạ là kẻ vô danh, nhưng người trước kia thường gọi ta là Địa Ma."
"Địa Ma?!" Trần Vũ nghe xong gật gật đầu, mà làm hắn buồn cười nhất chính là vô danh mà còn có tên.
Bất quá cũng chẳng sao, tên kia được xưng Địa Ma thì cứ gọi là Địa Ma vậy.
"Đúng vậy, tại hạ là Địa Ma!" Địa Ma trực tiếp lộ ra bản thể dưới dạng linh hồn.
Thấy một màn này, ánh mắt già nua của Trần Vũ không có một chút biến hóa nào.
Vì hắn đã sớm nghe Tiểu Tháp thuật lại mọi chuyện, nên sự tồn tại của đối phương đã bị hắn biết từ sớm.
Chỉ là trước đó không biết tên họ của lão ma đầu này thế nào, nhưng giờ xem ra cũng chẳng phải dạng vô danh gì.
Mà theo phán đoán của hắn, người bị phong ấn ở đây, tám chín phần là ngoại vực ma nhân.
Vì hắn từng đọc qua sử sách của Côn Sơn Phái, nên sự tình trước kia đã tường tận phần nào.
Chính vì lẽ đó, Trần Vũ cũng không quá ngạc nhiên, hơn nữa thái độ vô cùng bình thản.
Mà cũng vì thái độ bình thản như có như không này đã làm Địa Ma càng thêm e ngại.
Nhưng thân là ngoại vực ma nhân tiếng tâm lừng lẫy, hơn nữa còn là kẻ cầm đầu của chi nhánh thứ mười, lão làm sao có thể dễ dàng cho qua như thế.
"Trước mắt lối đi đã bị phong bế, ít nhất hai ngày sau mới có thể mở ra, chi bằng Quy Lão Tiên Sinh vào trong ngồi đàm đạo cùng tại hạ một lát, nói không chừng như vậy thời gian sẽ trôi nhanh hơn đấy." Địa Ma lên tiếng, thi thể của tu sĩ họ Hoắc cũng đồng loạt khom người thi lễ.
Nghe thấy lời này, Trần Vũ suy nghĩ trong thoáng chốc, sau đó nhẹ gật đầu một cái.
Trần Vũ biết đóng giả cao nhân thì phải diễn cho đạt, nếu để lộ sơ hở, bản thân sẽ rơi vào khốn cảnh ngay.
Hiện tại không cần đánh mà vẫn giữ được trạng thái bình lặng, Trần Vũ cầu mà còn không được.
Nhưng suy đi nghĩ lại nhiều lần, Trần Vũ vẫn không dám lơ là, bỏ quên cảnh giác.
Kỳ thật, hắn tuyệt đối không tin lão ma đầu này dễ lừa gạt như vậy, tám chín phần đối phương đang phân vân nên mới không ra tay.
Chứ để Địa Ma biết hắn chẳng phải tuyệt thế cao nhân gì, mười phần sẽ phải ngươi chết ta sống, ngươi sống ta chết.
Quả thật những gì Trần Vũ suy nghĩ, chẳng khác suy nghĩ của Địa Ma là mấy.
Bất quá cả hai sẽ đề phòng lẫn nhau, nhưng trước khi tiến vào, Trần Vũ nhẹ vung tay, từ ống tay áo bay ra một đầu khôi lỗi thú.
Trần Vũ ngồi lên lưng khôi lỗi thú, cùng Địa Ma với cái xác của tu sĩ họ Hoắc tiến vào trong thông đạo.
Trên đường tiến vào, Địa Ma không ngừng dùng thần thức dò xét Trần Vũ từ trên xuống dưới vài lần.
Càng dò xét, lão thấy người này có phần giống với tên tiểu tử kia, nhưng tạm thời chưa có chứng cứ để khẳng định.
Trong khoảnh khắc đó, Trần Vũ cũng đang đánh giá Địa Ma, theo hắn thấy, tu vi của đối phương không cao lắm.
Tối đa chỉ đến Trúc Cơ Sơ Kỳ, nhưng hắn vẫn không dám manh động.
Trước mắt, chỉ cần trôi qua hai ba ngày là phong ấn bên ngoài sẽ tan biến, ngoài kia rộng lớn như vậy, hắn mặc sức mà chạy.
Huống hồ mấy tên tu sĩ còn sót lại cũng đang chờ cổng truyền tống mở ra, vì vậy sẽ có khả năng chạm mặt với Địa Ma.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của hắn, còn linh phù phong ấn bên ngoài mất bao lâu để tan biến thì chỉ có trời mới biết.
Vì sao ư? Vì trên đời này có rất nhiều linh phù mà hắn chưa biết, huống chi loại phong ấn này còn khá hiếm.
Nên Trần Vũ không biết gì về nó cũng là điều thường tình, cái này không thể trách hắn được.
Trên đời này ai dám vỗ ngực tự xưng hoàn hảo mười phần? Không, và tuyệt nhiên là không ai cả.
Mà khi nhìn thấy đầu khôi lỗi thú đang di chuyển, Địa Ma cũng có chút ngạc nhiên.
Ban nãy lão đã chú ý rất kỹ, trong tay áo người nọ có túi trữ vật, đầu khôi lỗi này cũng từ đó mà ra.
Tuy nhiên, điều làm Địa Ma nghi hoặc nhất chính là tu vi chân chính của đối phương.
Nếu nói đối phương là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, lão là người đầu tiên lắc đầu kêu không phải.
Vì tu sĩ Trúc Cơ Kỳ làm gì có khí tức thâm hậu như thế, nhưng nói là Kết Đan Kỳ càng không phải.
Bất quá, Địa Ma nào có ngờ tới, Trần Vũ chẳng phải Kết Đan, cũng chẳng phải Trúc Cơ, mà là Hư Cơ Kỳ.
Nếu để Địa Ma biết được sự thật, lão sẽ há hốc miệng nửa ngày vì ngạc nhiên, ngạc nhiên vì trên đời này còn một cảnh giới kỳ lạ như thế.
Nhưng có ai biết, tất cả những thứ đó đều đến từ Hắc Tháp, một thứ đã thay đổi cuộc đời của hắn mãi mãi.
Chỉ có điều, lúc này ánh mắt của Địa Ma đã hiện lên một tia sát ý, vì mạng sống của Quy Nguyên Tử đã sắp bị lão đoạt mất.
Chỉ cần thêm một chút, một chút nữa thôi là tính mạng của cái tên giả thần giả quỷ này sẽ biến mất khỏi thế gian.

main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.