Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 131: Trở Thành Pháo Hôi




"Vấn đề này rất khó nói, bất quá trước mắt cứ giữ vững tinh thần là được." Tần tiền bối nhẹ thở ra một hơi.
"Tần huynh nói không sai." Đỗ Trạch gật đầu đồng ý: "Huống hồ chúng ta có ba tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, tính ra cũng không đáng ngại lắm."
Những người khác nghe vậy thì thở ra một hơi, mười người thì hết chín người gật đầu đồng ý.
Bất quá một số người lại không cho là vậy, trong đó có Trần Vũ cùng Lệ Phi Vũ, hai người bọn hắn sẽ không nới lỏng cảnh giác.
Huống chi vết máu kia nhắc nhở nơi đây có tồn tại rất đáng sợ, vì vậy những người trước kia mới viết lên để cảnh cáo.
Bằng không, ai lại rảnh đến mức làm ra chuyện rỗi hơi thế này?
Trần Vũ nhìn chằm chằm vào vách tường, sau một hồi mới để ý chữ viết trên đó không được đồng điều.
Tựa hồ trước khi chết, người này đã dốc hết sức lực còn lại để viết lên, cho nên tuyệt đối không thể xem thường.
Cơ hồ cùng lúc này, Lệ Phi Vũ cũng đang nhíu mày suy nghĩ, tuy nhiên không ai thấy được ánh mắt đầy lăng lệ của hắn khi đang nhìn ba gã Trúc Cơ Kỳ.
"Không còn chuyện gì đáng lo ngại, các ngươi tranh thủ thời gian hồi phục pháp lực, sáng mai chúng ta lại lên đường."
Hoắc tiền bối thu hồi tầm mắt, thuận miệng nhắc nhở một câu sau đó ngồi xuống nhập định.
Toàn thể tu sĩ cấp thấp trong nhóm nghe vậy thì gật đầu tán thành, có trận pháp phong bế miệng hang, bọn hắn cần gì phải sợ chứ?
Nghĩ như vậy, phần lớn mọi người đều rơi vào quá trình khôi phục pháp lực.
Mà cùng lúc này, không ai để ý tới Trần Vũ cùng Lệ Phi Vũ đang cầm trong tay một tấm thượng phẩm Kim Chung Phù.
Bề ngoài bọn hắn tựa như đang tu luyện, tuy nhiên có chuyện phát sinh, bọn hắn sẽ kích hoạt linh phù ngay lập tức.
Thời gian trôi nhanh đến nửa đêm, ma khí cùng âm sát chi khí theo dưới mặt đất chậm rãi trồi lên.
Bất quá chúng rất nhanh đã bị trận pháp hút ra bên ngoài, làm không khí bên trong hang động vô cùng sạch sẽ.
Một đêm này không có chuyện gì xảy ra, đám Bạch Cốt Thụ cùng yêu thú không có mò tới đây gây phiền toái.


Sáng sớm tinh mơ, toàn bộ tu sĩ đồng loạt mở mắt, sau một đêm tịnh dưỡng, tinh thần của mọi người đã khôi phục mười phần.
"Các ngươi có một khắc để chuẩn bị, sau một khắc, chúng ta sẽ tiến sâu vào bí cảnh." Hắc tiền bối cười cười, dụ hoặc nói: "Đến lúc đó, nói không chừng chúng ta sẽ tìm thấy cơ duyên của mình."
Nhưng đúng lúc này, Trần Vũ phát hiện thái độ của ba vị Trúc Cơ Kỳ có gì đó không đúng.
Lệ Phi Vũ cũng nhìn ra một tia không đúng, tâm tình trở nên âm trầm.
"Trước hết các ngươi ở đây chuẩn bị đi, ba người chúng ta ra ngoài điều tra một lát sẽ quay lại."
Tần tiền bối vuốt cằm, hướng mọi người lên tiếng, thần sắc không có chút biến đổi, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nói xong Tần tiền bối liền nhanh tay thu lại trận bàn, một bên lấy tấm linh phù khác dán lên miệng hang động rồi thi pháp.
Phù văn trên linh phù phát sáng, kim quang phóng ra, nhanh chóng đem miệng hang động phong bế lại.
"Trong thời gian chúng ta ra ngoài, các ngươi nên thành thành thật thật ở lại trong đây, đừng ra ngoài kéo lấy phiền phức." Hoắc tiền bối nhắc nhở xong liền rời khỏi.
Lệ Phi Vũ thoáng nhíu mày một cái, khóe miệng đột nhiên hiện lên một tia cười lạnh, sau đó lặng lẽ bước ra ngoài.
"Đúng là không biết sống chết." Một tên Ngưng Khí tầng chín thấy Lệ Phi Vũ bước ra ngoài thì hừ lạnh một tiếng.
Nhưng không tới mười hơi thở sau, đợi khí tức của ba người kia biến mất hoàn toàn, Trần Vũ mới thả thần thức ra ngoài điều tra.
Chỉ có điều, hắn vừa mới thả ra ngoài phạm vi một trăm trượng, sắc mặt đột nhiên đen như đáy nồi.
"Quả nhiên." Trần Vũ thở ra một hơi, cảm khái nói: "Vẫn không tránh khỏi phận làm pháo hôi."
"Chư vị, đám yêu thú đang kéo tới chỗ này. Nếu muốn sống thì nhanh chóng rời khỏi nơi đây đi." Trần Vũ để lại một câu liền phi thân chạy trốn.
"Yêu thú đang kéo tới?" Một người trong số đó lắc đầu cười lạnh nói: "Chắc lại là một kẻ không biết sống chết."
Tuy vậy, cũng có hai ba người bước ra ngoài hang động kiểm tra, sau đó sắc mặt trắng bệch, vội vàng chạy về phía xa.
Nhưng rất nhanh sau đó, tấm linh phù dán trên miệng hang động đột nhiên tiêu biến, tiếp đó truyền đến vô số tiếng gào thét đầy thê lương.
Trần Vũ chạy ở phía xa nghe vậy thì lắc đầu, nói cũng đã nói, nhắc cũng đã nhắc, không nghe thì do mệnh bọn hắn đã tận.
Mà trong lúc chạy trối chết, Trần Vũ phát hiện Lệ Phi Vũ đang chạy ở phía trước, chỉ là khí tức có hơi khác thường.
"Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ?!" Trần Vũ không khỏi giật mình, sau cùng đành cười khổ: "Đúng là ngọa hổ tàng long, thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong."
Cũng may trước kia hắn không có đắc tội đối phương, bằng không sẽ chúc lấy vô số phiền phức.
Trần Vũ cũng có chút nghi hoặc, hắn thật sự không biết ba người kia có phát hiện tu vi của Lệ Phi Vũ hay chưa?
Tuy nhiên bây giờ đã không còn quan trọng nữa, quan trọng nhất lúc này chính là chạy càng xa càng tốt.
"Chủ nhân chủ nhân, hiện giờ không có ai, ngươi có thể đem ma khí cùng âm sát chi khí kéo vào trong tháp rồi." Tiểu Tháp truyền âm cho hắn.
"Cũng được, nhưng đừng làm quá lộ liễu, chậm rãi thôi." Trần Vũ thở dài nói: "Đợi khi nào tìm được chỗ thích hợp, ta cho ngươi hấp thu thoải mái."
"Chủ nhân anh minh." Tiểu Tháp truyền âm xong lập tức thôi động Hắc Tháp.
Trong lúc chạy trốn, Trần Vũ thi triển trạng thái "nhất tâm nhị dụng" để quan sát Hắc Tháp trong thức hải.
Chỉ thấy hai con Hắc Long trên phiến đại môn đột nhiên sống dậy, bọn chúng mở lớn cái miệng, một luồng hấp lực thình lình xuất hiện quanh người hắn.
Ma khí cùng âm sát chi khí ở chung quanh nhao nhao chui vào, theo đường kinh mạch chạy thẳng đến thức hải.
Từng luồng khói đen bị hai đầu Hắc Long hút lấy, tiếp đó trong không gian tầng một bỗng nhiên xuất hiện ma khí cùng âm sát chi khí.
Thấy cảnh này, Trần Vũ nhíu mày, truyền âm nói:
"Tiểu Tháp, ngươi đừng để ma khí cùng âm sát chi khí chạy lung tung. Gom bọn chúng lại một chỗ đi."
"Vâng, chủ nhân!"
Tiếp đó hắn thấy âm sát chi khí cùng ma khí đang bị lực lượng vô hình nào đó gom lại.
Khuôn viên này không quá lớn, kích thước chỉ chừng 600 thước vuông là cùng, nhưng nồng độ hai loại khí kia lại nồng đậm vô cùng.
Trần Vũ cảm thấy hài lòng, tính ra khí linh của Hắc Tháp quá có linh trí, so ra chẳng kém nhân loại chút nào.
Nhưng đúng lúc này, Trần Vũ lại nghĩ tới chuyện gì đó, hai mắt của hắn đột nhiên phát sáng.
Hắn ngẩn đầu nhìn lại xung quanh, nhanh chóng tìm thấy một góc Bạch Cốt Thụ cao hơn trăm thước.
Không nói hai lời, Trần Vũ nhanh như thiểm điện, phóng tới chạm vào thân cây.
Trong sát na này, bằng mắt thường có thể thấy cây Bạch Cốt Thụ cao hơn trăm thước đột nhiên biến mất.
Mà trong tháp lại có một gốc cây khổng lồ được trồng xuống mặt đất.
Hắn nghĩ rất đơn giản, hiện tại không có tác dụng, nhưng cứ thu lấy, biết đâu sao này cần dùng tới thì sao?
Chính vì vậy, dọc đường đi hắn tiện tay nhổ gần trăm góc Bạch Cốt Thụ, nhổ tới mức sảng khoái.
Cũng chẳng biết tại sao, ban đầu đám Bạch Cốt Thụ gặp hắn sẽ vươn rễ quấn lấy.
Nhưng từ khi hắn thu gần trăm góc vào tháp thì đám Bạch Cốt Thụ này tựa như mèo gặp hổ.
Cơ hồ đi đến đâu, đám Bạch Cốt Thụ sẽ thu lại bộ rễ cùng tán cây của mình tới đó, sau đó đứng im như chết vậy.

Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.