Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 13: Biến Cố Nửa Đêm






Trở về y quán, Trần Vũ vào phòng lục lọi mấy thứ cần thiết, đồ của hắn không nhiều, chỉ có vài quyển sách và một cái bầu hồ lô.
Khi tìm được mấy thứ cần thiết, Trần Vũ đi lại giường ngủ lấy ra một cái túi vải được cất giấu cẩn thận, bên trong là tài sản tích lũy mấy tháng qua của hắn.
Mấy tháng sống ở Thiên Hòa Y Quán, Yến đại phu đối với hắn không tệ, hơn nữa còn thường xuyên thưởng một chút ngân lượng, thật sự là người tốt.
Bất quá, hôm nay đã đắc tội với Nguyên Lãng, Trần Vũ không tin chỉ vì một tên y đồng nho nhỏ, Yến đại phu sẽ đứng ra che chở cho mình.
Nghĩ tới đây, Trần Vũ khẽ thở dài một hơi, cuộc sống luôn có sự biến hóa, mặc dù nơi đây rất tốt, nhưng đã không thể ở lại.
Nếu Yến đại phu đã có nhân, vậy hắn cũng phải có nghĩa, trước khi rời đi, Trần Vũ không quên để lại một phong thư cảm tạ.
Sau đó như thường ngày, nói đi giao đồ cho Yến đại phu, dễ dàng qua mắt mọi người, không bị ai ngăn cản, thong dong rời đi.
Trong vương phủ, sau khi chuẩn bệnh và kê thuốc cho Tiểu Vương Tử, hai người Yến đại phu đều không thấy bóng dáng của hắn đâu.
Yến đại phu mơ hồ đoán được dự định của Trần Vũ, tới khi bọn họ trở về, nghe hạ nhân nói lại, cộng với phong thư trên bàn, lão chỉ có thể thở dài một hơi.

.
.
Sống ở kinh thành một đoạn thời gian, Trần Vũ đã có những hiểu biết nhất định, tuy nói đây là nơi sầm uất, nhưng không thiếu mấy chỗ bị bỏ hoang.
Lý do hắn cũng dò xét qua rồi, nghe nói mấy chỗ đó bị ma quỷ ám, căn bản không ai dám vào, bởi vậy bán cũng chẳng ai dám mua, dần dần bị mọi người bỏ quên, không còn ai muốn tới.
Nhưng đối với một người không sợ ma như hắn, đây đúng là chuyện tốt ngàn năm có một.
Rời khỏi y quán, Trần Vũ thuận theo đường lớn đi đến một con hẻm nhỏ.

Nhưng khi vừa đi vào con hẻm được ba bước, Trần Vũ bỗng dừng lại, tay vuốt cằm ra vẻ suy tư.
Sau một lúc, dường như đã nghĩ thông suốt chuyện gì đó, hắn lập tức xoay người lại, đi ra đường lớn, tìm một cửa tiệm gần đó bước vào.
Tới khi trở ra, trên người hắn có thêm một thanh kiếm, một cái bầu hồ lô và hai tấm bùa màu vàng nhìn rất đẹp mắt.
Nghe chủ cửa tiệm nói, đây toàn là đồ thượng hạng, ma quỷ gặp phải đều tránh xa ba bước, nhất là đám cương thi ma quỷ gì gì đó.
Mặc dù không biết có thật không, nhưng nơi hắn sắp đến có phần quỷ dị, nên mua phòng thân cho chắc.
Trở lại con hẻm nhỏ, Trần Vũ thong dong cất bước đi vào trong, ban đầu còn có một hai người qua lại.
Nhưng đi được nửa canh giờ, trong đây hoang vắng lạ thường, khác xa với vẻ sầm uất bên ngoài.
Lúc này, Trần Vũ đã nhìn thấy tình hình ở phía trước, xung quanh một hai dặm đều không có người sinh sống, hơn nữa mồ mả lại nhiều vô cùng.
Mặc dù đã nghe nói qua, nhưng khi đặt chân tới chỗ này, Trần Vũ không khỏi đứng hình một lúc.
"Xem ra, nơi đây không phải chỉ có một mình ta, hàng sớm cũng nhiều đấy chứ!" Trần Vũ liếc mắt nhìn mấy ngôi mộ cũ kỹ, khẽ thở dài một cái.
Vội hít sâu một hơi lấy lại tinh thần, Trần Vũ đi tới trước căn nhà hoang.
Diện tích căn nhà không quá năm trượng, được làm bằng gỗ một cách thô sơ, ngoài cửa có màu đen xám, giống như từng bị người khác đốt qua.
Phía trước có một cái sân mọc đầy cỏ dại, gần cửa sổ có nhiều dây leo chui vào, nhìn vào u ám quỷ dị vô cùng.
Mặc dù không sợ lắm, nhưng nhìn dáng vẻ căn nhà này, Trần Vũ không khỏi rùng mình.
Nhẹ lắc đầu một cái, Trần Vũ đẩy cửa bước vào.
Bên trong không có gì nhiều, ngoài một cái giường phủ đầy bụi, ngoài ra không còn gì khác, đoán chừng những thứ khác đã sớm bị mang đi.

Trần Vũ tiến lại gần chiếc giường xem thử một chút, rốt cuộc cũng hiểu tại sao cái gường này vẫn còn ở đây.
Khẽ thở dài, không còn cách nào khác, muốn có chỗ ở miễn phí thì phải bỏ sức ra, Trần Vũ đành xắn tay áo lên.
Sau mấy canh giờ mệt nhọc, cuối cùng hắn cũng dọn dẹp xong, bên ngoài sân không còn một cọng cỏ, bụi bẩn trong nhà cũng không còn móng nào.
Về phần chiếc giường cũ kỹ kia đã được hắn sửa chữa lại, miễn cưỡng có thể sử dụng thêm mấy tháng nữa.
Làm xong mấy thứ lặt vặt, Trần Vũ suy nghĩ một chút, sau đó đi xung quanh chặt một thanh gỗ nặng hơn trăm cân, dài hơn mười thước mang về để trước sân.
Sau một ngày mệt mỏi, Trần Vũ tắm rửa lên giường nghỉ ngơi, mặt quay về phía cửa sổ, tay cầm quyển sách bắt đầu nghiên cứu.
Mấy quyển sách này hắn mò được ở chỗ Yến đại phu, toàn là ký sử các thời đại trước, không có gì to tát.
Nhưng xác thực, mấy quyển sách này không thể tìm thấy trong Vân Sơn Trấn.
Trong mắt người khác nó không là gì, nhưng đối với hắn lại là một điểm manh mối, Trần Vũ tin chắc những sự kiện trọng đại như tiên nhân xuất hiện sẽ được ghi lại.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, năm năm năm trước xác thực từng xuất hiện một vị tiên nhân.
Người này là Kim Quang Thượng Nhân, tới kinh thành để giải quyết một số chuyện có liên quan đến việc tiên nhân làm loạn ở thế tục.
Nhưng mấy vị tiên nhân này đều giới hạn ở trong cung, không có tin tức truyền ra ngoài quá nhiều, trong sách chỉ nói qua loa là có tồn tại.
Bất quá, có một điểm làm Trần Vũ vô cùng ngạc nhiên.
Không ngờ Kim Quang Thượng nhân và người họ Lý trong quyển sách Tầm Tiên Ký đều biến mất cùng một nơi.
Đó là Thất Phong Cốc!
Thất Phong Cốc ở đâu, Trần Vũ chưa từng nghe nói qua, cũng không biết nó tọa lạc ở chỗ nào, xem ra phải chờ thêm một đoạn thời gian để điều tra.

Nhưng đây là manh mối quan trọng, rõ ràng, hắn chỉ cần tìm được nơi đó, chắc chắn sẽ nhìn thấy tiên nhân trong truyền thuyết.
Tìm thấy manh mối quan trọng như vậy, Trần Vũ hưng phấn vạn phần, cả người như được tiếp thêm sức mạnh.
Cố nén sự hưng phấn lại, Trần Vũ tiếp tục xem tiếp mấy quyển sách khác, coi thử có thể tìm được manh mối nào khác hay không.
Mãi đọc sách đến nửa đêm, trăng tròn lên cao, Trần Vũ bỗng nghe thấy tiếng động rất nhỏ ở ngoài sân.
Tiếng "bình bịch" mỗi lúc một lớn, nhưng lại không giống với tiếng bước chân chút nào.
Trần Vũ hơi cau mày, lúc hắn vừa định đứng dậy tra xét, bên ngoài cửa sổ khẽ động đậy, sau một tiếng "ken két", cửa sổ từ từ mở ra, bên ngoài có một luồng gió âm hàn thổi vào.
Nghe tiếng gió thổi "hiu hiu", Trần Vũ chợt rùng mình một cái, hắn đặt quyển sách xuống, bước đến gần cửa sổ, đưa mắt ra ngoài dò xét một phen.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Trần Vũ thấy mọi thứ bên ngoài rất bình thường, không có điểm nào khả nghi, có lẽ tiếng động vừa rồi do đám chuột gây ra.
Thấy không có gì, Trần Vũ cẩn thận đóng cửa sổ lại.
"Cọt kẹt! "
Có điều, Trần Vũ vừa quay lưng lại, cánh cửa vừa mới đóng liền tự động mở ra lần nữa, làm hắn cứng cả người.
"Không lẽ lời đồn đại kia là!.
thật?!" Trần Vũ thấp giọng lẩm bẩm, một bên lấy thanh trường kiếm nắm chặt trong tay.
Nhưng còn chưa để Trần Vũ suy nghĩ đối sách, bỗng một cơn gió cực mạnh không biết từ đâu thổi vào, làm tắt hết tất cả ngọn nến trong nhà, sách vở tung bay loạn xạ.
"Không ổn!" Trần Vũ thầm kinh hô, nhẹ nhún chân một cái, thông qua cửa sổ nhảy ra ngoài sân.
Trần Vũ muốn lợi dụng ánh trăng mờ ảo để quan sát mọi thứ, trong lòng còn đang nghĩ có người cố tình giả thần giả quỷ, nhưng rất nhanh ý nghĩ đó đã bị xóa bỏ.
Bởi vì giờ khắc này, trước mặt hắn bỗng xuất hiện một cổ thi thể.
Cả người cổ thi thể bốc lên một mùi hôi thối vô cùng khó chịu, quần áo rách nát, đầu tóc rối bời, hai mắt bị đào mất, đầu móng tay dài ngọn như thanh linh câu, trong miệng còn lòi ra bốn cây răng nanh, tùy thời có thể lấy mạng đối phương.
"Cương thi!" Trần Vũ hít vào một hơi khí lạnh, có điều vẻ mặt kinh sợ trên mặt đã biến mất.

Hắn chỉ sợ những thứ không thể nhìn thấy, không thể chạm vào, chứ cương thi vẫn là thực thể, vẫn đánh nhau một trận được.
Trần Vũ lấy trong người ra hai lá bùa màu vàng, nhe răng cười lạnh, hai mắt nhìn cương thi như đã định đoạt số mệnh của nó.
Cương thi căn bản chẳng có cảm xúc gì, theo bản năng gào lớn một tiếng, nhảy nhanh tới chỗ Trần Vũ, muốn hút máu đối phương.
Mắt thấy cương thi gần ngay trước mặt, Trần Vũ vẫn không di chuyển, tay nắm chặt lá bùa.
Ngay thời điểm hai bàn tay màu đen sắp chạm vào người, Trần Vũ dùng thân pháp nhẹ nhàng tránh sang một bên, lập tức dán lá bùa lên người cương thi.
Có điều, diễn biến tiếp theo làm Trần Vũ không khỏi trừng mắt.
Cương thị bị dán liên tiếp hai lá bùa vẫn di chuyển một cách bình thường, không hề có chút ảnh hưởng nào.
"Gào gào! " Cương thi gầm lớn, lần nữa xông tới.
Trần Vũ nhanh chóng khôi phục thần trí, lấy bầu hồ lô mới mua ở cửa tiệm ra, mở nấp hất hết chất lỏng màu đỏ bên trong lên người cương thi.
Nhưng!
Hết thẩy vẫn không có chuyện gì xảy ra, cương thi như bị chọc tức, điên cuồng nhảy tới chỗ hắn.
Thấy máu gà vẫn không có một chút tác dụng, Trần Vũ tâm tình bất định, lấy thanh kiếm được kết bằng đồng xu, một kiếm chém về phía cương thi.
"Lắc cắc! lắc cắc"
Tiếng đồng xu rơi đầy mặt đất, lúc này Trần Vũ mới ngẩn ra, vẻ mặt nhất thời đen xám.
"Mẹ kiếp, bị lừa rồi!" Trần Vũ buộc miệng mắng lớn một tiếng, tốn hai lượng bạc mà không có chút tác dụng gì.
Rõ ràng mấy lão pháp sư kia toàn lừa người, cái gì mà máu gà chứa dương khí có thể khắc chế tà vật, cái gì mà Tru Ma Kiếm, cái gì mà Khống Ma Phù, toàn là đồ bỏ.
Thấy cương thi tấn công tới mà trên tay không có vũ khí, Trần Vũ không dám cứng đối cứng với cương thi.
Một khi trúng phải âm độc trên người cương thi, nhất định rất khó giải trừ, tốt nhất vẫn là tránh xa một chút.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.