Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 128: Đột Phá Vòng Vây




Một màn này để mọi người không lạnh mà run, ai nấy đều lặng lẽ lùi về sau mấy bước để giữ khoảng cách an toàn.
Trần Vũ vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một thanh hạ phẩm pháp khí Huyền Linh Kiếm nắm chặt trong tay.
Hai con ngươi của hắn không ngừng chuyển động, hết ngó bên trái lại nhìn về bên phải, tùy thời đều có thể xuất thủ.
Sắc mặt của ba người Đỗ Trạch, Hoắc tiền bối và Tần tiền bối đều âm trầm, hiển nhiên không nghĩ cục diện lại thay đổi đến mức này.
Ban đầu bọn họ đã cố gắng tránh né mấy gốc cây này, nhưng ai ngờ bọn chúng lại tự mò tới.
"Oành!"
Âm thanh phá vỡ mặt đất vang lên, tiếp sau đó mọi người liền nghe thấy tiếng thét kinh hãi:
"A... cứu mạng... cứu mạng..."
Mọi người giật mình quay đầu nhìn lại, mồ hôi lạnh không hẹn mà ứa ra khắp cả y phục.
Bởi vì trước mặt bọn hắn, gã tu sĩ Ngưng Khí tầng tám kia đang bị tám cái rễ cây quấn lấy.
Mấy cái rễ cây này vô cùng lợi hại, chúng không ngừng siết chặt, khiến kim quang bao bọc bên ngoài nhanh chóng tiêu tán.
"Không tốt, mấy cái rễ cây này có khả năng hấp thu năng lượng của linh phù, cẩn thận một chút."
Hoắc tiền bối nhíu mày, nhẹ vun cánh tay, tám cái rễ cây màu trắng lập tức bị cắt đứt thành nhiều đoạn.
Mà lời nói của Hoắc tiền bối vừa dứt, dưới mặt đất bỗng nhiên trồi lên mấy trăm cái xúc tua dài ngoằn ngoèo.
Mấy cái xúc tua này như có linh tính, chúng gia tăng tốc độ, nhanh chóng lao tới tấn công mọi người.
"Chạy nhanh..." Không biết người nào thét lớn một tiếng, sau đó ngự khí hướng về phía bầu trời mà bay.
"Ngu xuẩn!" Tần tiền bối cười lạnh, nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp lùi về sau mấy bước.
Thời điểm người kia vừa mới bay lên, bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một đàn Âm Ma Điểu.
"Ét ét... ét ét..."


Hàng ngàn hàng vạn tiếng thét của Âm Ma Điểu vang vọng khắp bầu trời, khiến đám yêu thú khác cũng bị kinh động.
Đám Âm Ma Điểu thấy con mồi đang bay trên không, bọn chúng liền nhao nhao đuổi theo.
"AAA... cứu... cứu ta..."
Tiếng hét thảm nhanh chóng im bặt, từ trên bầu trời rơi xuống một ít máu tươi.
Thi thể của người kia không có rơi xuống, mà bị đám Âm Ma Điểu cắn nuốt sạch sẽ, đến một mảnh xương cũng không còn.
Cùng thời điểm đó, mấy trăm vạn con Hắc Âm Thử cùng Bạch Cốt Hạt từ trong bóng tối bước ra.
Bọn chúng đem mọi người bao vào bên trong, lúc này bốn phương tám hướng đều không có chỗ trốn.
Cho dù trên trời hay dưới đất, toàn bộ đều bị đám yêu thú bao vây, tuyệt nhiên không có chút khe hở.
"Ba người chúng ta sẽ hợp lực đột phá vòng vây, các ngươi phải nắm chặt thời cơ, nếu bị rơi lại phía sau thì đừng trách chúng ta vô tình."
Tần tiền bối thét lớn một tiếng, cùng hai người khác nhìn nhau gật đầu, đột ngột chạy sâu vào trong bí cảnh.
Trần Vũ không nhiều lời, hắn lập tức đuổi theo phía sau, một bên đề phòng yêu thú đánh lén.
Nhìn thấy mấy ngàn đầu yêu thú đang cản đường phía trước, Hoắc tiền bối hơi nhíu mày.
Trong sát na này, Hoắc tiền bối đột nhiên nhảy lên không trung, hai tay không ngừng kết quyết.
Chỉ thấy Hoắc tiền bối xoay người một vòng, bàn tay đập mạnh xuống mặt đất, từ đó lao ra vô số thân cây khổng lồ.
"Ầm ầm..."
Mấy cái thân cây này tựa như gốc rễ của Bạch Cốt Thụ, chúng lao lên mặt đất liền xông thẳng về phía trước.
Những nơi đi qua máu tươi đầm đìa, mấy vạn đầu yêu thú cấp một liền bị một kích diệt sát.
Nhưng không có dừng lại ở đó, Hoắc tiền bối vừa thi triển pháp thuật xong, Tần tiền bối liền xông lên phía trước.
Cũng đồng dạng như Hoắc tiền bối, Tần tiền bối bắt quyết một cách nhanh chóng, sau đó vội vàng vun tay.
Từ lòng bàn tay của Tần tiền bối bỗng nhiên xuất hiện một ngọn lửa khổng lồ, chúng men theo thân cây của Hoắc tiền bối mà lan ra.
Ngọn lửa đi tới đâu, mùi thịt khét tràn lan tới đó, đám Hắc Âm Thử cùng Bạch Cốt Hạt cũng không dám lại gần.
Bọn chúng bị một màn này chấn kinh, vội vàng tách ra hai bên chạy trốn.
Đám Âm Ma Điểu bị ngọn lửa chấn nhiếp cũng không có bay xuống mà lượn vòng vòng trên bầu trời.
"Thời cơ đã tới, nhanh rời khỏi nơi này." Đỗ Trạch quát lớn một tiếng, dẫn đầu đám người chạy trốn.
Những người khác cũng đồng loạt đuổi theo, không dám ở lại đây thêm một khắc nào nữa.
Mặc dù sợ hãi đám yêu thú, nhưng Trần Vũ vẫn kiêng dè ba vị Trúc Cơ kia hơn, bởi vậy hắn lựa chọn chạy cuối đội hình.
Trong sát na này, một đầu Âm Ma Điểu đột nhiên lao xuống phía Trần Vũ mà tấn công.
Trần Vũ hơi nhíu mày, tâm tình không chút gợn sóng, ánh mắt bình thản nhìn về phía Âm Ma Điểu.
Thời điểm cặp móng vuốt sắc bén sắp chạm vào người, Trần Vũ nhẹ lách người sang một bên, tiện tay vun ra một kiếm.
Một kiếm này vô cùng chuẩn xác, lập tức lấy đầu con Âm Ma Điểu kia, tiếp đó hắn liền vội vàng đuổi theo mọi người.
Trong lúc chạy trốn, Trần Vũ không ngừng quăng ra sau mấy tấm Hỏa Diễm Phù, làm bọn chúng đuổi theo vô cùng khó khăn.
"Cứ chạy như vầy cũng không phải cách." Trần Vũ suy nghĩ trong lòng, ánh mắt nhìn về phương hướng khác.
"Chủ nhân nói không sai, chi bằng tiến vào Hắc Tháp lánh nạn một đoạn thời gian đi." Tiểu Tháp bỗng nhiên trồi lên, truyền âm khuyên nhủ.
Vừa nghe lời này, Trần Vũ lập tức lắc đầu, chưa phải vạn nhất hắn sẽ không sử dụng lá bài này.
"Các ngươi nhanh lại đây." Tần tiền bối quát lớn một tiếng, mọi người không dám lơ là.
Trần Vũ nghe vậy thì đột ngột tăng tốc về phía trước, bởi vì hắn thấy Tần tiền bối đang cầm Truyền Tống Phù trong tay.
Thời điểm hắn vừa chạm vào người bên cạnh, trời đất bỗng nhiên quay cuồng, sau đó cả nhóm xuất hiện tại một địa phương khác.
"Cuối cùng cũng cắt đuôi đám yêu thú kia." Có người nhẹ nhàng thở ra một hơi, tuy nhiên âm thanh vô cùng nhỏ.
Hoắc tiền bối liếc mắt nhìn người kia, thấp giọng nói: "Trời sắp tối rồi, phải nhanh tìm đến địa phương an toàn mới được."
"Đúng vậy, tốt nhất nên tránh xa mấy gốc Bạch Cốt Thụ này một chút, bằng không sẽ chết lúc nào không hay." Tần tiền bối gật đầu hưởng ứng.
"Nếu đã thống nhất ý kiến, vậy chúng ta tiến về phía trước xem sao. Tốt nhất là tìm chỗ đất trống, cách xa đám Bạch Cốt Thụ này một chút." Đỗ Trạch không có bất kỳ biểu hiện nào, tùy ý đáp ứng.
Không có ai phản đối, cả nhóm kiểm tra lại một phen, đi vào đây có 43 người, nhưng hiện giờ chỉ còn lại 42 người.
Nhưng chẳng ai đau buồn vì người kia, bởi vì tu tiên giới vốn vô tình như thế, người chết thì chết, người sống cứ sống.
Cả đội ngũ lặng lẽ tiến về phía trước, lần này không ai dám gây ra tiếng động quá lớn.
Bằng không đám yêu thú sẽ chú ý tới, khi đó bị vây vào trong thì lại khổ, cho nên ai nấy đều di chuyển một cách nhẹ nhàng.
"Cạch cạch... leng keng... leng keng..."
Trong lúc di chuyển, trong bóng tối đột nhiên vang lên âm thanh xiềng xích bị lôi kéo dưới mặt đất.
Theo tầm nhìn của mọi người, mấy cái nhánh cây ở phía xa đang bị lung lay, dường như đụng phải thứ gì đó.
"Cạch cạch... leng keng... leng keng..."
"Cạch cạch... leng keng... leng keng..."
Âm thanh càng lúc càng mãnh liệt, âm thanh rùng rợn này khiến mọi người rùng mình một cái.
Ba người có tu vi Trúc Cơ đồng loạt phóng thích thần thức ra ngoài điều tra, rất nhanh đều kinh hãi.
Bởi vì bọn hắn thấy phía xa xa có cặp mắt đỏ đang nhìn chằm chằm về phía này.

Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.