Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 11: Yến Đại Phu






Phía sau y đường, tại căn thư phòng đơn sơ, lão nhân đầu tóc hoa râm đang cầm quyển sách, chăm chú nhìn vào.
Người này đọc sách một cách say mê, nghe tiếng mở cửa cũng không có ngẩn đầu nhìn lên, mà tùy tiện nói: "Yên Nhi, con đã về rồi sao?"
"Cha, nữ nhi vừa đi dạo hồ Trúc Bạch về, dọc đường còn tìm được một tên thư sinh có hiểu biết một chút về thảo dược, nên đã mang hắn về nhà, không biết ý của cha là?" Yến Như Yên mỉm cười thi lễ, sau đó đi lại bóp vai cho lão nhân.
Lão nhân này là Yến đại phu, là gia chủ của Thiên Hòa Y Quán, trong kinh thành cũng có một chút tiếng tâm nhất định.
Bởi vì lúc trẻ không muốn thành gia lập thất sớm, tới năm 40 tuổi mới nghĩ tới việc lấy sợ sinh con, cho nên tuổi đã cao mà con gái vẫn còn trẻ như vậy.
"Ồ, ta còn chưa kịp cho người treo bảng tuyển nhận mà con đã tìm được rồi sao?" Yến đại phu để quyển sách xuống, nét mặt già nua hiện ra vẻ ngạc nhiên.
"Nữ nhi cũng không ngờ lại may mắn như vậy, vừa đi dạo một vòng liền thấy hắn ngồi ở gốc cây, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp, bất quá thấy hắn có chút am hiểu về thảo dược nên con mới đem về đây." Yến Như Yên cười khổ, nàng cũng không nghỉ mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, lúc chiều vừa cần người, giờ này đã thấy mặt.
"Nếu con tìm được rồi thì ta cũng không cần tìm nữa, xem như tên tiểu tử này may mắn.
Về phần có hiểu việc hay không thì không quan trọng lắm, chỉ là chân chạy vặt mà thôi, để ta cho người phân phó là được." Yến đại phu không quá để tâm đến chuyện này, trả lời một cách bình thản.
"Còn chuyện của Diệp công tử kia, con dự định thế nào?" Nhưng còn chưa để Yến Như Yên nói tiếp, Yến đại phu liền lên tiếng, khóe miệng cười đùa, có phần triêu trọc con gái mình.
"Cái tên lòng lang dạ sói kia, cha đâu phải chưa từng nghe tới tiếng xấu của hắn, người như hắn con còn chưa để mắt tới đâu." Yến Như Yên thấy giọng điệu đùa cợt của cha mình, liền nhấn mạnh vào vai Yến đại phu, làm lão phải nhăn mặt.
"Ha ha, nha đầu ngươi không thể nhẹ tay một chút được sao, suýt nữa là đi tong bộ xương già của ta rồi!" Yến đại phu cười lớn, sau đó giọng điệu mỉa mai, nói tiếp:
"Ta thừa biết những việc Diệp tiểu tử kia làm, cho nên chỉ thuận miệng hỏi như vậy thôi, chứ cho dù có chết, cũng không giao con cho một kẻ như hắn."
Trong Kim Mã Quận này, người có thế lực một chút liền nghe được tiếng tâm lừng lẫy của Diệp công tử kia.

Hắn đúng là một tên cầm thú, không biết đã hại bao nhiêu cô nương rồi, nhưng cuối cùng lại phủi tay xem như chưa có gì xảy ra.
Nếu không phải gia thế của Diệp gia quá lớn, bằng không hắn đã lên bàn thờ ngắm gà từ lâu rồi.
"Ta thấy khí tức trên người con càng lúc càng thịnh, có lẽ sắp đột phá Huyền Vũ Cảnh trung gai rồi đúng không?" Yến đại phu nhìn con gái mình, hai mắt hiện ra một vòng tinh quang.
Yến Như Yên nghe vậy, hai mắt phát sáng, hướng cha mình nói: "Yên Nhi quả nhiên không thể qua mắt được cha, con đúng là sắp đột phá rồi, có lẽ cần thêm một hai tháng nữa."
"Ha ha, như vậy thì tốt rồi! Nhưng ta nghe người khác nói, con đã nhìn trúng vị công tử họ Nguyễn kia đúng không?" Yến đại phu cười lớn một tiếng, đột nhiên khuôn mặt trở nên nghiêm túc.
Yến Như Yên nghe xong không nói gì, cả đầu cứ chúi xuống đất, hai má hồng hồng nhìn rất yêu kiều, làm Yến đại phu thở dài một tiếng.
"Ta cũng không có nhiều điều để căn dặn, nhưng nhìn người phải cẩn thận một chút, đừng để bề ngoài đánh lừa, cũng đừng nên gấp gáp, nếu không người bị thiệt chính là nha đầu ngươi đó.
Cả đời ta chỉ có mình ngươi là con, cũng không mong ngươi xảy ra chuyện gì, nếu hắn muốn lấy con thì kêu tiểu tử đó qua đây cho ta gặp mặt."
"Cha, nữ nhi biết rồi mà, đâu cần phải nói đi nói lại hoài như vậy, người ta ngại mà!" Yến Như Yên cúi gầm mặt, nhỏ giọng lí nhí.
"Ha ha, được rồi! Nếu không còn có chuyện gì, con về phòng nghỉ ngơi đi, à đúng rồi, mẫu thân đang tìm con đó, qua đó hỏi thăm một chút đi." Yến đại phu cười lớn một tiếng, con gái lớn rồi khó giữ.
.
.
Trần Vũ ngồi bên ngoài y đường chờ đợi hơn một tuần trà, bên trong mới có người gọi hắn đi theo.
Tên hạ nhân này dẫn hắn vào một căn phòng phía sau y đường, giờ phút này Trần Vũ mới biết bên trong mới thực sự là Yến gia, bên ngoài chỉ là chỗ làm ăn mà thôi.
"Lão gia nhà ta đã đồng ý nhận ngươi làm y đồng, không ngờ tiểu tử ngươi lại may mắn như vậy, thông báo còn chưa dán đã được chọn." Trên mặt tên hạ nhân kia lộ ra tia đố kỵ, ghen ghét nói.
"Ta chỉ là may mắn mà thôi, cũng không ngờ được nhận vào Yến gia dễ dàng như thế." Trần Vũ tùy ý đáp, cũng không cho đối phương một chút mặt mũi nào.
Tới phòng dành cho y đồng lúc trước, tên hạ nhân lãnh đạm, nói: "Trước mắt, ngươi đem mấy loại giấy tờ thân phận cho ta kiểm tra, nếu không có vấn đề sẽ được nhận."
Trần Vũ đã sớm chuẩn bị, lấy tờ giấy đám binh lính phát ở cổng thành đưa cho tên kia kiểm tra.
Tên kia cũng không tra xét gì nhiều, chỉ thấy cái mộc phía trên có chút quen mắt liền gật đầu, nói:
"Được rồi, đây là y phục của ngươi.
Còn đây là Bách Phổ Dược và những quy tắc của Yến gia, ngươi đọc cho kỹ, làm y đồng cho lão gia cũng phải biết một chút, đừng làm mất mặt Yến gia chúng ta."
"Đa tạ!" Trần Vũ nhận lấy đồ, thấy vậy tên kia cũng rời đi.
Đợi người kia đi khuất, Trần Vũ tắm rửa sạch sẽ rồi thay lại y phục của Yến gia, sau đó lên giường đọc sơ mấy cái quy tắc và Bách Phổ Dược.
Sau mấy canh giờ, Trần Vũ cũng hiểu hết quy chế ở Yến gia, còn quyền sách Bách Phổ Dược kia mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng nội dung bên trong hắn đã biết hết, cho nên chỉ tùy tiện liếc sơ rồi không quan tâm nữa.
Trần Vũ nằm suy nghĩ mông lung rồi ngủ lúc nào không hay, mấy ngày sau đó đều diễn ra một cách bình thường.
Trước mặt mọi người, hắn luôn lấy quyển sách dày cộm kia ra đọc, coi như ôn lại một phần kiến thức.
Mỗi lúc rảnh rỗi, hắn lại đi khắp nơi dò hỏi hành tung của Quỷ Cốc Thượng Nhân, có điều lần nào cũng làm hắn thất vọng trở về.
Mấy tháng sau đó, Trần Vũ bị Yến đại phu dẫn đi khắp nơi chữa bệnh cho mấy nhà quyền thế.
Mang tiếng là y đồng, thực chất hắn giống một tên chạy vặt thì đúng hơn.
Mỗi khi Yến đại phu bắt mạch chuẩn bệnh xong, liền đọc mấy loại dược liệu cho hắn ghi vào giấy, rồi chạy về nhà lấy đem lại đây.
Mấy lần như vậy, riết rồi hắn cũng quen, sau bốn tháng lăn lộn ở kinh thành, hắn cũng hiểu thêm rất nhiều về nơi này.
Hơn nữa, một tháng trước vị tiểu thư Yến gia cuối cùng cũng đột phá thành công, khiến cả Yến gia từ trên xuống dưới vui mừng.
Ngoài mặt tuy vui mừng, nhưng trong lòng hắn lại phiền muộn, bởi vì mấy tháng không nghe ngóng được tin tức của Quỷ Cốc Thượng nhân rồi.
Thậm chỉ hắn còn nghĩ, người kia đã sớm rời khỏi kinh thành rồi cũng nên.
Nhìn sắc trời, Trần Vũ thở dài đẩy cửa bước ra, trên lưng mang theo một cái hộp gỗ, bên trong là mấy trăm loại thảo dược quý hiếm.
Hôm nay hắn phải đi cùng Yến đại phu đến Vương Phủ chuẩn bệnh.
Lần này đi còn có vị đại sư huynh nổi tiếng của Yến gia, đây là Yến đại phu cố tình cho người này đi theo.
Vị đại sư huynh này tên Nguyên Lãng, nghe nói là đệ tử chân truyền của Yến đại phu, lần này dẫn y theo là để hắn đi làm quen với một số nhân vật cao tầng.
Bên ngoài đã có xe ngựa chờ sẵn, đợi hai người kia lên xe ngựa, Trần Vũ mới ngồi mép ngoài, cùng với phu xe lên đường.
"Sư phụ, nghe nói lần này chúng ta đến Vương Phủ là để chữa bệnh cho nhi tử của người đó đúng không?" Nguyên Lãng cẩn thận hỏi thăm.
"Ừm, đúng vậy! Nghe nói nhi tử của Cửu Vương Hầu năm nay đã tám tuổi, là Thiên Cấp tứ phẩm võ mạch, nhưng không biết vì sao lại không thể tu luyện.
Ta nghe mấy người bạn thân trong nghề nói, Cửu Vương Hầu đã mời rất nhiều y sư nổi tiếng, nhưng kết quả vẫn không thể làm gì hơn.

Lần này chúng ta đến cũng không biết có làm nên cơm cháo gì không nữa." Yến đại phu thở dài, trong lời nói có vài phần lo lắng.
Nếu là bệnh bình thường, mấy lão đầu tự xưng là thần y kia đã trị được rồi, còn đằng nầy dây dưa không dứt, chứng tỏ bệnh tình không hề đơn giản.
Trước khi nhận thư mời của Cửu Vương Hầu, Yến đại phu cũng có tra qua một lần, bệnh tình này căn bản quá hiếm gặp, hiện tại chỉ có một hai cách đối phó, chứ giải quyết tận gốc, căn bản là nói đùa.
Nhưng cũng không thể vì vậy mà từ chối lời mời, nếu không, tương lai khó sống ở kinh thành.
Nguyên Lãng nghe vậy, có vài phần gấp gáp hỏi: "Vậy lần này, sư phụ dẫn ta theo là?"
"Ha ha, đương nhiên là để tiểu tử ngươi chuẩn bệnh cho nhi tử của Cửu Vương Hầu rồi! Sao nào? Không lẽ ngươi theo ta hơn mười năm có lẽ, vậy mà không dám thử hay sao?" Yến đại phu cười lớn một tiếng.
"Đa tạ sư phụ đã chiếu cố, ta nhất định sẽ cố hết sức.
Có điều..." Nguyên Lãng rất có lòng tin với mình, nhưng đây không phải chuyện đùa.
"Yên tâm đi, ta đã có chuẩn bị cho ngươi rồi!" Còn chưa để Nguyên Lãn nói hết, Yến đại phu lấy trong người ra một tờ giấy đưa cho đệ tử của mình xem.
Sau một lúc xem xét, vẻ mặt của Nguyên Lãng hiện lên nụ cười vui sướng, sau đó cẩn thận đưa lại cho sư phụ mình.
Yến đại phu thấy vậy thì gật đầu hài lòng, cũng không nói năng gì nữa.
Đường phố người ngựa như nước, một canh giờ sau, xe ngựa đã dừng trước cửa vương phủ.
Bên ngoài cửa lớn là mười mấy tên binh lính đang canh giữ, thấy có xe ngựa dừng trước cửa, bọn họ cũng không có làm ra hành động gì.
Đợi Yến đại phu xuống xe, lấy trong người ra một tấm thư mời màu xanh, đưa cho tên binh lính xem xét.
Vừa nhìn, tên binh lính liền khom người, nói: "Thì ra là Yến đại phu, Cửu Vương Hầu đã có dặn, nếu gặp được ngài thì lập tức mời vào."
"Đa tạ!" Yến đại phu ôm quyền rồi dẫn đầu đi vào, tên binh lính kia cũng đi theo dẫn đường.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.