Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 106: Mua Thất Xảo Các





Trung niên thấy Trần Vũ đặt ấn ký vào khế ước thì mỉm cười, thái độ vô cùng vui vẻ, hiển nhiên một khi đã ký rất khó thu tràng.
Thu lại khế ước từ tay Trần Vũ, trung niên kết ấn đánh vào đó một đạo tinh quang, khế ước lập tức tách ra một bản tương tự.
Trần Vũ không lấy làm lạ, cái này hắn đã gặp vô số lần, để cho công bằng thì mỗi bên phải giữ một bản khế ước.
Nhận lấy bản sao khế ước từ tay trung niên, Trần Vũ nhìn lướt qua một lượt, quả nhiên bên trong có một phần ấn ký của hắn và trung niên kia.
Lúc này Trần Vũ mới an tâm đem khế ước bỏ vào túi trữ vật.
Thấy lão nhân rất vừa ý với hành động của mình, trung niên mỉm cười xán lạn, lấy ra một tấm kim bài đưa cho Trần Vũ, trịnh trọng nói:
"Tiền bối, đây là kim bài khách quý của Tàng Trân Các, có kim bài khách quý tiền bối sẽ được giảm một ít linh thạch khi tham gia đấu giá."
Trần Vũ không từ chối, thứ tốt thế này hắn phải thu vào tay, thật sự là thu càng nhiều càng tốt.
Nhớ lúc trước, khi tham gia đạo tràng của trưởng lão Thiên Kiếm Tông, hắn cũng từng tham gia một cái tiểu đấu giá hội.
Khi đó đến "thiết bài" còn không nhận được, lấy gì tìm thấy "kim bài", cho nên không có chỗ tốt như người khác, hoàn toàn phải đứng xem đấu giá chứ chẳng được ngồi.
Bất quá lần này thì khác, có kim bài trong tay, ít nhiều cũng được đối đãi tử tế, chung quy có linh thạch vẫn hơn.
Trong lúc suy tư, Trần Vũ chợt nghĩ tới chuyện gì đó, hắn hướng về phía trung niên, vuốt chòm râu, từ tốn nói:
"Đạo hữu, ngươi có thể lấy cho ta một bản danh sách các vật phẩm sắp đấu giá hay không?"
"Cái này tự nhiên là được, đây là phúc lợi của kim bài khách quý, tiền bối không cần lo lắng."
Trung niên kia nghe xong, không nói hai lời liền lấy một bảng danh sách dài mấy trang đưa cho hắn.
Có điều Trần Vũ không vội xem mà thu vào túi trữ vật, đợi khi nào rảnh hắn mới lấy ra nghiên cứu.
"Nếu mọi chuyện đã ổn thỏa, lão phu xin cáo từ."
Trần Vũ đứng dậy ôm quyền, phất tay áo rời khỏi Giám Bảo Thất, ba người Vương thị cũng thành thành thật thật đi theo.
"Tiền bối, mời!"
Trung niên ôm quyền đáp lễ, đích thân tiễn hắn đến bên ngoài Tàng Trân Các, trên mặt vẫn không giấu nổi sự vui mừng.
Trần Vũ vốn là người như vậy, làm gì cũng phải lịch sự nhã nhặn một chút, như vậy đối phương sẽ có thiện cảm với mình, về sau có khó khăn nhờ giúp đỡ, người ta cũng ít từ chối hơn.
Nói thật, hắn thấy tu tiên giới chẳng khác phàm tục, nói cho cùng đều từ phàm nhân đi lên, nên không tránh khỏi tập tục căn cơ.
Rời khỏi Tàng Trân Các, bốn người đồng loạt chui vào con hẻm nhỏ, sau đó bước ra từ con hẻm khác, tuy nhiên y phục trên người đã đổi thành cái khác.
Đi theo Trần Vũ một lúc, Vương Lạc Khung cảm thấy tò mò, thấp giọng hỏi:
"Nguyên Tử tiền bối, đem thượng phẩm linh dịch đấu giá xong, tiếp theo ngài định làm gì?"
"Làm gì sao? Tự nhiên là đi mua một căn lầu các."
Trần Vũ vuốt râu, ánh mắt nhìn tới tòa lầu các nào đó, trong con ngươi hiện lên một tia thưởng thức.
"Mua một tòa lầu các?"
Ba người Vương thị đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đã đoán được phần nào, vẻ mặt trở nên hưng phấn.
Gia chủ Vương Lạc Khung xung phong dẫn đường, chỉ cho Trần Vũ mấy tòa lầu các làm ăn không có lời, đang treo biển bán lầu.
Trần Vũ đi theo Vương Lạc Khung đến trước tòa lầu các, tòa lầu các này là Túy Hoa Lâu, chuyên buôn bán đồ ăn cho tu tiên giả.
Nhưng vừa tới nơi hắn liền thở dài, tòa lầu các này nằm ngay đường lớn Địa Uyên Thành, không khéo sẽ dẫn đến sự chú ý quá lớn.
Hơn nữa, Địa Uyên Thành tấc đất tấc vàng, hắn không nghĩ mình có đủ linh thạch để mua.
Trần Vũ lắc đầu cho qua, cùng Vương Lạc Khung đi tìm những tòa lầu các khác, nhưng chung quy không hợp với ý hắn.
Trên đường đi, trưởng lão Vương Tông Thiên đột nhiên nhớ tới sự tình nào đó, lập tức hướng Vương Lạc Khung, nói:
"Gia chủ, không phải mấy tháng trước Thất Xảo Các định bán hay sao?"
"Tông Thiên nói không sai, chúng ta đến đó xem thử, nói không chừng lại thích hợp." Trưởng lão Vương Tông Hải gật đầu đồng ý.
Trần Vũ nghe Vương Tông Thiên và Vương Tông Hải nói chuyện, tâm tình hứng thú mười phần, cười cười nói:
"Nghe các ngươi nói, dường như chỗ đó cũng không tệ lắm?"
"Nguyên Tử tiền bối nói không sai, nơi đó nằm trong con đường nhỏ, tuyệt đối không gây sự chú ý quá nhiều.
Hơn nữa phương viên cũng khá rộng, chắc chắn sẽ sẽ không làm tiền bối thất vọng." Vương Lạc Khung lập tức trả lời.
"Tốt, mời dẫn đường!"
Trần Vũ ra hiệu, Vương Lạc Khung lập tức theo trí nhớ, dẫn hắn đi qua ba bốn con hẻm quanh co.
Đến nơi, Trần Vũ thấy nơi này quả nhiên không quá vắng cũng không quá đông, vừa vặn thích hợp yêu cầu của hắn.
Tuy nhiên không biết tình huống bên trong thế nào, mà hắn cũng không dám thả thần thức dò xét.
Không cẩn thận sẽ đắc tội người bên trong, như vậy cái được sẽ không bù nổi cái mất, trước hết cứ vào trong rồi tính.
Trần Vũ dẫn đầu bước vào Thất Xảo Các, lập tức có người bước ra tiếp đón bọn hắn, đây là một người trung niên đã ngoài bốn mươi.
Tuy nhiên không cần thả thần thức hay thi triển Thiên Nhãn Thuật, Trần Vũ cũng biết đối phương là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Bởi vì, người này không có che giấu khí tức, mà trực tiếp bộc phát ra ngoài, khiến người ta phải kiêng dè vài phần.
Lúc này, người trung niên kia hướng bốn người bọn hắn, nghi hoặc hỏi:
"Chư vị đạo hữu, các ngươi đến đây là?"
"Đạo hữu, tại hạ đến đây là muốn mua tòa lầu các này, không biết chúng ta có thể vào trong xem xét một chút được không?"
Trần Vũ ôm quyền thi lễ, một bên hỏi thăm tình huống.
Trung niên đánh giá Trần Vũ từ trên xuống dưới một lượt, vẻ mặt hơi kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện lão nhân trước mặt chỉ có tu vi tầng tám, nhưng lại phóng thích ra thần thức.
Đây là Trần Vũ cố ý làm như vậy, để trung niên kia nhường mình một chút, hắn tin đối phương sẽ đoán mò hắn là tu sĩ Trúc Cơ nhưng bị thương nên mới rơi xuống Ngưng Khí tầng tám.
Mà suy đoán của Trần Vũ không sai, trung niên kia hơi dãn lông mày, thái độ khách khí hơn lúc trước rất nhiều.
Mặc dù không dám chắc chắn suy đoán của mình là đúng, nhưng điều này không quan trọng, hơn nữa cũng không tiện để hỏi, nên trung niên khẽ gật đầu, nói:
"Nguyên lai các hạ muốn mua lại Thất Xảo Các, việc này không thành vấn đề, mời vào."
Bước vào đại sảnh, Trần Vũ không có phóng thần thức ra tra xét, mà dùng mắt đánh giá chung quanh.
Tuy trong đây không có đồ vật gì, đoán chừng đã sớm tẩu tán đi nơi khác, nhưng không gian trong đây không tệ, rộng rãi không kém Tàng Trân Các.
Còn chưa để đối phương mời trà, Trần Vũ lên tiếng dò hỏi:
"Đạo hữu, chúng ta có thể đi xung quanh hoặc thả thần thức tra xét hay không? Ta muốn nhìn sơ qua một lượt rồi mới nói chuyện, mong đạo hữu thanh toàn cho!"
"Cái này...!ài...!nơi đây đã sớm không còn ai, các hạ cứ tùy ý quan sát."
Trung niên kia thoáng suy nghĩ một chút, cuối cùng liền gật đầu đồng ý, thái độ cũng khách khí mười phần.
Người ta là khách, nếu hắn quá mức khó khăn, làm sao bán được tòa lầu các không có sinh ý này?
Trần Vũ niên kỷ không lớn, nhưng mơ hồ đoán được suy nghĩ của đối phương, hắn liền không khách khí đi xung quanh dòm ngó.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.