Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 766: Tiếu ngạo giang hồ-khúc dương lựa chọn




Nghe đến Diệp Thần có như vậy kinh thiên động địa thủ đoạn, Khúc Dương cùng những người xung quanh hồ hôi đều ướt một mảnh. Trên đời còn có thần kỳ như vậy thủ đoạn, tại sao họ từ trước đến giờ chưa từng nghe qua.
“Thế nào? Khúc lão đầu ngươi dám đổi vẫn là không dám đổi?” Diệp Thần đầy khiêu khích mê hoặc chào hàng nói.
“Những cái này bí kíp võ công… thật sự có thể tốc thành?” Khúc Dương bán tín bán nghi nói.
“Chỉ cần ngươi đủ mệnh dùng đổi, thì thật sự có thể tốc thành.” Diệp Thần đảm bảo nói.
“Thần kỳ như vậy? Ngươi sẽ không phải lừa ta chứ?” Khúc Dương nghi hoặc hỏi. Từ trước đến giờ luyện võ đều không có đường tắt để đi. Thân là ma giáo khúc tả sứ, hắn có thể rõ ràng, ngay cả ma công tu luyện đều không thể nháy mắt tốc thành.
“Lão đầu ngươi có thể nghi ngờ con người ta nhưng tuyệt đối không thể nghi ngờ nhân phẩm của ta. Ta làm người rất chi là có đạo đức.” Diệp Thần mở miệng đạo mạo nói, sau đó lén đưa tay gãi mông một cái. Thật là, dạo này mỗi lần hắn nói ra cửa miệng vài câu thật lòng là y rằng tự nhiên ngứa đít, thật không hiểu sao. Chẳng lẽ, ta da mặt bớt dầy đi rồi. Cái này là tin tức xấu nha.
“Tin được ngươi nhân phẩm mới là lạ.” Lệnh Hồ Xung cùng với Khúc Dương đều trắng con mắt khinh bỉ nghĩ. Mặc dù mới gặp nhau chưa đến canh giờ, nhưng họ có thể rõ ràng Diệp Thần nhân phẩm làm người.
“Vẻ mặt đó là sao hả? Ta hàng thật, đồ thật bán. Các ngươi nhìn bản Tiên Thiên Công này mà xem. Nó vốn là đạo gia chính tông võ học, tu luyện sẽ có một nội lực đạo gia tinh thuần cao thâm, ngoài ra nó còn có tác dụng chữa thương rất hiệu quả. Tương truyền Tử Hà Thần Công chính là từ Tiên Thiên Công Tàn Khuyết mà ra. Trước kia, bổn công tử chính là quen một cái tên Vương Trùng Dương người, hắn dùng bộ võ công luyện đến đỉnh điểm liền trở thành thiên hạ đệ nhất người. Chỉ tiếc… cuối cùng hắn vẫn bại dưới soái ca đệ nhất thiên hạ là ta.” Diệp Thần cầm bản Tiên Thiên Công chào hàng nói.
“Vương Trùng Dương? Chưa từng nghe qua. Ngươi hẳn là không phải chém gió chứ?” Khúc Dương suy nghĩ một loạt các anh hùng hào kiệt đều chưa từng nghe nói qua Vương Trùng Dương cái tên này.
“Đúng vậy, vị huynh đài này… ngươi không muốn lừa gạt lão nhân gia.” Lệnh Hồ Xung cũng không tin tưởng, từ lúc hắn chào đời chưa từng nghe qua Thiên Hạ Đệ Nhất Vương Trùng Dương. Hiện tại, vô địch không phải vẫn là Đông Phương Bất Bại sao.
“Kiến thức nông cạn. Các ngươi đương nhiên là chưa nghe qua, môn võ công Tiên Thiên công này nhưng là võ công tâm đắc nhất của Vương Trùng Dương tổ sư Toàn Chân Giáo đâu.” Diệp Thần nhìn hai người tràn đầy khinh bỉ nói.
“Toàn Chân Giáo là cái gì giáo phái?” Lệnh Hồ Xung nghi hoặc không hiểu, nga mi, thiếu lâm, còn có võ đang hắn đều nghe tới, nhưng Toàn Chân giáo thật sự chưa từng nghe qua. 
Nhưng hiện tại một bên Khúc Dương lúc này thật sự đã trấn động. Sống lâu như hắn đương nhiên từng nghe qua Toàn Chân Giáo. Mặc dù theo lịch sử không còn bao nhiêu thông tin lưu lại của môn phái này nhưng hắn có biết một chút. Toàn Chân Giáo dưới thời đầu của tổ sư đã từng thật sự danh chấn võ lâm trở thành thiên hạ đệ nhất nhân, thiên hạ đệ nhất giáo phái.
“Tiên Thiên Công...” Khúc Dương nhìn môn võ công trên tay Diệp Thần một bộ lửa nóng. Nếu quyển công pháp này là thật, chỉ cần hắn luyện, chẳng phải là nói thật sự có thể vô địch thiên hạ. Lúc đó hắn liền có thể đem Đông Phương Bất Bại đánh nổ. Cứu ra giáo chủ đại nhân.
“Tử Hà Thần Công thật là Tiên Thiên Công tàn khuyết sao? Nhất định phải bấm báo với sư phụ.” Lệnh Hồ Xung nhớ kỹ điểm này trong lòng thầm quyết định.
“Thế nào? Muốn hay không? Chỉ cần ngươi chịu trả giá, nó liền là của ngươi.” Diệp Thần thấy cá cắn câu nói.
“Vậy còn… hai môn võ công này thì sao?” Khúc Dương đánh ý đồ lên hai môn võ công còn lại. Hắn thật sự muốn biết thêm thông tin của hai môn võ này. Cửu m Chân Kinh, Cửu Dương Chân Kinh cái tên này thật sự rất là khiến người ta thấy hứng thú. ”Chân Kinh” Chẳng lẽ là xuất từ thiếu lâm tự sao?
“Cửu Dương Chân Kinh hay còn gọi là Cửu Dương Thần Công là bộ tâm pháp luyện nội công. Nó bao gồm võ học cơ sở tinh thâm cùng nội công bá đạo giúp người học có thể dễ dành học được tất cả các môn võ công khác trên đời. Nội lực tu từ Cửu Dương Thần Công có thể nói là nóng bỏng như lửa, chân khí cửu dương. Luyện đến nội lực liền có thể bách độc bất xâm, nội lực vô cùng vô tân sài không hết. Tính đến thời điểm hiện tại, kể cả Dịch Cân Kinh hay bất cứ môn nội công nào đều không thể cùng nó so sánh, có thể nói nó là võ hiệp mạnh nhất nội công tâm pháp. Có thể so với Tiên Thiên Công hơn một bậc.” Diệp Thần một lần đem Cửu Dương Chân Kinh nhấc lên nói. 
Cửu Dương Chân Kinh là võ hiệp Kim Dung bên trong mạnh nhất tâm pháp, hắn cũng không hề nói ngoa. Chính Kim Dung đã thừa nhận điều này, hắn từng đọc qua cái này môn võ công, cũng cảm thấy như vậy. So với bất cứ môn võ công này, Cửu Dương Chân Kinh có thể giúp người nắm giữ nội lực bá đạo vô cùng vô tận không bao giờ hết. Về kinh mạch liền có thể so với Tiên Thiên Công bá đạo, phải biết môn võ công này Tiên Thiên Công, Cửu m Chân Kinh cùng với đạo gia lý niệm và phật gia lý niệm cốt lõi sáng tạo ra. Nó dường như là môn nội công toàn vẹn.
“Bách Độc Bất Xâm, còn có nội lực dùng vô tận? Học võ công nào cũng có thể tốc thành?” Khúc Dương kinh ngạc nhìn Cửu Dương Thần Công, trên đời thật sự có môn võ công bá đạo như vậy.
“Không phải đùa đó chứ?” Lệnh Hồ Xung một bên cũng không thể tin tưởng. Nội công vô cùng vô tận, không phải liền nói vô địch giang hồ sao? Phải biết bọn họ Hoa Sơn Phái đều chú trọng nội lực chuyện này.
“Tiếp đến liền là Cửu m Chân Kinh, môn võ công này gồm 2 quyển: Quyển thượng bao gồm đạo lý thâm ảo của Đạo gia từ đó đúc kết thành bí kíp rèn luyện nội công căn bản, nội công luyện ra mang cửu âm lạnh lẽo chân khí, vô cùng bá đạo cùng tịch mịch. Quyển hạ gồm các chiêu thức khắc địch và bảo vệ thân thể, phần này cũng vô cùng vi diệu, vũ khí sử dụng đa dạng cùng quỷ dị chiêu thức, học xong có thể dùng mọi loại binh khí lạnh, mỗi một chiêu thức đều có thể dồn kẻ địch vào chỗ chết. Đây chính là so với Tiên Thiên Công nhỉnh hơn một chút võ công đâu.” Diệp Thần cầm đến Cửu m Chân Kinh mở miệng nói.
“Cửu m Chân Kinh… mạnh mẽ như vậy sao? Học được chẳng nói có thể am hiểu mọi loại võ công?” Khúc Dương ánh mắt nhìn chằm chằm Cửu m Chân Kinh nghi hoặc. 
“Có thể tính là vậy. Hiện tại ba môn võ công đều đã nói, ngươi chọn cái nào?” Diệp Thần không nói nhảm nhiều liền trực tiếp hỏi.
“Nếu như đã quyết định xong, ngươi chỉ cần ký lên nó là được.” Diệp Thần đưa đến trước mặt hắn một tờ giấy trắng bên trên không có ghi bất cứ cái gì chữ viết nói.
“Ách, vẫn là Tiên Thiên Công đi. Dù sao môn võ công này so yếu hơn hai môn còn lại, chắc là dễ học hơn.” Khúc Dương nhìn đến vàng óng quyển Tiên Thiên Công làm ra lựa chọn nói.
Vào lúc Khúc Dương vừa làm ra quyết định đầu ngón tay của hắn lập tức đứt ra một cái, một giọt máu chảy rơi xuống trên mặt tờ giấy sau đó liền biến mất, từ tờ giấ hiện ra một cái vòng tròn máu liên tục xoay tròn trên giấy vô cùng quỷ dị. Sau đó một tia năng lượng liền từ đó truyền vào hắn trong cơ thể. Khúc Dương liền như già đi, nhưng cơ thể lại cảm nhận được mình nội lực cùng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Trong đầu cũng nhiều hơn một bộ Tiên Thiên Công pháp/
“Giao dịch thành công. Chúc lão đầu ngươi ngày mới tốt lành.” Diệp Thần nhanh chóng đem tờ giấy cất vào trong va ly mỉm cười nói.
“Ngươi rốt cuộc là ai chứ?” Khúc Dương đầy đề phòng hỏi. Vừa rồi mọi thứ hiện ra quá quỷ dị.
“Một thương gia hay đi lạc đường. Hãy nhớ điều đó.” Diệp Thần nở nụ cười đầy bí ẩn đáp lại
“Gia gia ngươi làm sao vậy? Sao tự nhiên lại già hơn rồi?” Khúc Phi Yên lo lắng hỏi.
“Vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Khúc tiền bối ngươi không sao chứ?” Lệnh Hồ Xung cũng nghi hoặc hỏi.
“Vừa rồi… các ngươi không thấy sao? Trên tờ giấy máu của ta… ngón tay của ta bi đứt… Ách, vết thương đâu rồi?” Khúc Dương tìm kiếm mình vết thương nghi hoặc. Chẳng lẽ là ta già rồi hoa mắt.
“Gia gia ngươi lại trở nên lẩm cẩm hơn.” Khúc Phi Yên bĩu môi trách móc nói.
“Có lẽ đi.” Khúc Dương gật đầu nhưng nhìn Diệp Thần nụ cười hắn liền khẳng định mình không có nằm mơ. Hắn còn cảm thấy sinh mệnh của mình đang trôi qua rất nhanh. E rằng mình chỉ còn có thể sống được hai ngày nữa.
Vào lúc này, từ dưới tầng đã thay một bộ y phục mới Nghi Lâm tiểu sư phụ đã đi lên vẻ mặt đầy ngượng ngùng nhìn Diệp Thần: “Diệp ca ca ta đã chuẩn bị ngựa theo lời ngươi. Có thể rời đi rồi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.