Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 761: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Vạn Giới Thương Gia




Nhìn bảng hệ thống hiện ra, Diệp Thần đôi mắt kinh ngạc, liền cứ như vậy mở ra nhiệm vụ chủ tuyến rồi? Cái tên Cửu Tử này rốt cuộc là thần thánh phương nào đâu. Phất tay cái liền đem nhiệm vụ hệ thống phần thưởng cho hắn, sau đó bây giờ lại đem nhiệm vụ hệ thống ném cho hắn.
“Cứ như vậy liền ban phát nhiệm vụ?” Diệp Thần chỉ chỉ bảng hệ thống nhiệm vụ hỏi.
“Đúng vậy, rất đơn giản. Muốn học sao?” Cửu Tử nhìn Diệp Thần hào phóng nói.
“Còn có thể học?” Diệp Thần kinh ngạc hỏi. Nếu học được chẳng phải nói về sau hắn không cần làm nhiệm vụ cũng có thể đem phần thưởng đoạt tới tay hay là sao?
“Đúng vậy, tất nhiên. Ngươi nghĩ trên đời có thứ gì không thể học đâu.” Cửu Tử nhìn Diệp Thần khẽ cười đáp.
“Vậy ngươi dạy ta mau mau.” Diệp Thần đều muốn gấp gáp, mẹ nó, lão tử bị cái này chó má hệ thống bắt nạt thời gian dài vậy. Hiện tại có cơ hội học được món này đồ vật, có cơ hội trả thù.
“Ta nói rồi học môn này thần thông chỉ cần hai chữ...” Cửu Tử giơ ra hai ngón tay ý vị nói.
“Thôi bỏ đi, đẹp trai hả? Ngươi định nói soái thì hệ thống sẽ nể mặt sao? Vẫn là thôi đi, ta vẫn là không học được.” Diệp Thần phất phất tay nói.
“Không phải, ngươi nghĩ đâu đâu.” Cửu Tử trách móc nói.
“Ách, không phải? Vậy mau nói nha.” Diệp Thần đều nhanh gấp gáp, lần này Cửu Tử hẳn sẽ không phải sẽ lại chơi khăm hắn đi.
“Chỉ cần hai chữ… siêu mạnh. Chỉ cần ngươi mạnh, ngươi làm cái đéo gì cũng đúng. Hệ thống không phục, ngươi đánh cho nó phục.” Cửu Tử thành thật trả lời lại Diệp Thần câu hỏi.
“...” Diệp Thần có chút im lặng, trong lòng có xúc động muốn đem Cửu Tử cho đánh chết một bộ. Lão tử nếu làm được, sớm đã làm. Còn đợi ngươi nói hay là sao?
“Tiểu thụ của ca, ca đi trước một bước. Ngươi vẫn là từ từ xem nhiệm vụ sau đó đi làm. Ta không có làm phiền ngươi.” Cửu Tử thấy Diệp Thần chuẩn bị nổi bão, ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách. Hắn lập tức nhanh chóng rời khỏi cái nơi thị phi đầy rẫy này.
Diệp Thần tỉnh người ra đã không thấy nơi chút giận đâu mất liền hận hận: “Cút đi là tốt nhất, nếu để ta gặp được. Không đánh ngươi nhừ tử, ta không họ Diệp.”
“Trước tiên vẫn là xem nhiệm vụ hệ thống cái đã.” Diệp Thần thở dài một hơi liền nhìn xem cái này hệ thống nhiệm vụ.
“Keng, mở ra hệ thống nhiệm vụ Tiếu Ngạo Giang Hồ thế giới đệ nhất Thương Gia.”
“Đệ Nhất Thương Gia? Nó là cái quỷ gì?” Diệp Thần nhìn bảng nhiệm vụ tràn đầy tò mò. Cái này không phải có ý tứ cho hắn đi làm Thương gia đó chứ?
“Xét thấy thế giới Tiếu Ngạo Giang Hồ phẩm chất quá thấp, bổn hệ thống mở lòng từ bi phái ký chủ làm thương gia, tại thế giới này ban phát cơ duyên. Lưu ý: thương gia chỉ ăn lời không ăn lỗ, chỉ đen không trắng. Nhất Lộ Tiền Tài, Nhận Tiền Tiêu Tai.”
“Keng, mở ra Thiên Đạo Vạn Giới Thương Phẩm cửa hàng.”
Nghe tiếng hệ thống thông báo nhìn trước mặt mình không ít không nhiều một cái sạp hàng bên trên đặt đầy những quyển sách cổ ghi các tên võ học, Diệp Thần có chút muốn chửi: “Cái gì mà vạn giới Thương Phẩm cửa hàng, đây khác đếu nào sạp bán báo?”
Đem cửa mở đi ra đi vào bên trong cửa hàng, Diệp Thần liền nhìn thấy bảng điều khiển xuất hiện ra các nhân vật có thể triệu hoán đến cùng với một bảng đề LV1 Thương Phẩm Cửa Hàng: ”Mặc dù có chút đơn sơ nhưng mà có thể tăng lên cùng đem người mua trực tiếp đem đến, còn có thể phòng thủ quả nhiên không sai.”
“Keng, phát động nhiệm vụ, ký chủ chỉ cần hoàn thành đem Tiếu Ngạo thế giới tăng lên nguy hiểm mức độ, bổn hệ thống liền miễn phí đưa tặng ngươi một chỉ số mới.”
“Chỉ số mới?” Diệp Thần cảm giác có chút hứng thú. Đây là món quà gì, nghe thật sự hấp con mẹ nó dẫn.
“Keng, hiện tại ký chủ liền có chủ yếu những loại chỉ số như công, phong, tinh, lực, niệm, kháng,.. bổn hệ thống liền miễn phí tăng thêm vào trong các chỉ số đó một tuyển hạng là chỉ số chí mạng.”
“Chỉ số chí mạng?” Diệp Thần nghi ngờ, chẳng lẽ là nhất kích tất sát sao?
“Keng, chỉ số chí mạng khiến ký chủ ngẫu nhiên phát động ra các đòn đánh chí mạng, đem sát thương nổ bạo tới một mức kinh khủng. Nhất Kích Tất Sát nói thẳng hoàn toàn không phải cái gì bí mật, chẳng qua là sát thương nổ bạo lớn hơn đối phương lực phòng ngự cùng sinh mệnh lực quá nhiều mà thôi.”
“Cũng đúng, cái gì mà Nhất Kích Tất Sát chứ? Đều là phải dựa vào sát thương tính đến. Dù có một trăm phần trăm Nhất Kích Tất Sát, ngươi cũng không thể đánh bại kẻ mạnh hơn mình quá nhiều.” Diệp Thần gật gù tán thành đồng ý. Đọc truyên nhiều cái gì nhân vật chọn tăng lên Nhất Kích Tất Sát phần trăm nói thẳng ra, chỉ là truyện nói vậy mà thôi. Nói thẳng chính lá sát thương gây ra cao hơn chút.
“Điểm chí mạng… cái món đồ này nhất định phải đạt đến.” Diệp Thần đôi mắt lóe sáng. Có thể dồn toàn lực vào một kích cộng thêm điểm chí mạng gây sát thương nổ bạo tăng như vậy chẳng phải có thể mạnh đến nổ sao? Phải nói chứ, thường ngươi đánh boss mất một máu nhưng bạo kích phát liền có thể gây ra gấp nghìn lần vạn lần sát thương tùy theo vận khí.
“Cái quan trọng là… ngươi đem quầy hàng đặt ở cái xó xỉnh này. Bán cho ma hả? Mặc dù có triệu hoán người mua, nhưng mà ta biết triệu hoán ai chứ?” Diệp Thần nhìn xung quanh sơn cốc đều một bộ phẫn nộ nói.
“Keng, hệ thống sửa chữa lỗi.” Tiếng nói hệ thống vang lên, trong nháy mắt toàn bộ cửa hàng lập tức biến mất, thứ còn lại liền là cái va ly màu đen chổng chơ trên mặt đất.
Diệp Thân đôi mắt đều co rút lại nhìn cái này va li đen, vừa rồi có cái cửa hàng, còn có thể nói có còn hơn không. Hiện tai dứt khoát cả cửa hàng đều không có tồn tại. Hỏi hắn về sau lấy cái gì lăn lộn đâu.
“Ta nói hệ thống vừa rồi như vậy rất tốt, ngươi không cần thiết đổi mới.” Diệp Thần đôi mắt có chút giật giật nói.
“Keng, bổn hệ thống cảm thấy như vậy rất tốt.”
“Tốt con mẹ ngươi ấy mà tốt.” Diệp Thần cầm chiếc va ly đập xuống đất tao lên một mảng kinh thiên động địa.
“Keng, ký chủ hiện tại có thể rời nhà đi bán hàng rong được rồi. Bổn hệ thống vui lòng cho biết, cái này va ly nhưng vô cùng chắc chắn được làm từ nguyên liệu thượng cổ thời kỳ. Với sức lực của ký chủ hiện tại đừng nói làm xước nó.”
“Cái định mệnh.” Diệp Thần bất đắc dĩ kêu trời kêu đất, hắn chỉ kêu một câu, cái này hệ thống liền cho hắn đi bán rong. Thật sự quá là mất mặt chứ. Thương gia cái con quỷ, đây khác gì đa cấp bán hàng đâu?
“Ta không tin lão tử thà chết còn hơn đi bán rong.” Diệp Thần đem chiếc va ly lập tức ném mạnh lên trời. Với tốc độ cùng lực lượng này, chắc hẳn đủ bay đến sao hỏa rồi chứ?
“Vụt...” chiếc va ly vừa bay đi lập tức bay trở lại với tốc độ chóng mặt đập thẳng vào hắn cái mặt.
“Hự...” Diệp Thần bị chiếc va ly cấp tốc nện cho choáng váng.
“Nhắc nhở thiện ý, nếu ký chủ đem chiếc va ly làm mất, bổn hệ thống có thể lập tức đem nó triệu hoán trở lại.” Hệ thống thông báo.
“Chó chết.” Diệp Thần bực tức gào thét. Cuối cùng vẫn phải sách lấy chiếc va ly đen quay đầu rời đi.
Tại trong không gian hệ thống lúc này, Cửu Tử lén lút xuất hiện không tiếng động trước măt Thập Đại tránh hắn phát hiện ra mình tồn tại.
“Về rồi sao?” Thập Đại lập tức phát hiện ra Cửu Tử lên tiếng.
“Hắc hắc, đã về, ta có chút mệt, đi ngủ trước.” Cửu Tử ngáp ngắn ngáp dài nói.
“Người đâu?” Thập Đại chặn lại Cửu Tử mặc kệ hắn hỏi.
“Người? Người nào? Ai cơ?” Cửu Tử giả ngốc hỏi.
“Xem ra ngươi không đem hắn trở về.” Thập Đại nhìn Cửu Tử liền đoán ra nói.
“Đại ca, ngươi đại nhân đại lượng bỏ qua cho ta đi.” Cửu Tử cười hì hì nói.
“Bỏ qua cho ngươi? Ta vốn dĩ không tính thế nào phạt nguơi.” Thập Đại nhún vai trả lời.
“Vậy lần trước ngươi còn...” Cửu Tử lập tức bất bình.
“Đùa ngươi chơi thôi. Ta biết bản tính của hắn, sẽ không ngoan ngoãn theo ngươi trở lại đâu. Chỉ là thử chút may mắn xem thế nào ấy mà. Hắn hẳn là trốn mất đi.” Thập Đại lắc lắc đầu nói.
“Ách, cứ đẻ hắn như vậy, không sao chứ?” Cửu Tử âm thầm nuốt nước bọt nói. Nếu để Thập Đại biết, không phải Diệp Thần trốn mà hắn cố ý thả, không biết sẽ như thế nào đâu.
“Không có vấn đề gì, mặc dù thời gian gấp gáp, nhưng nếu cưỡng chế hắn đi làm, thì hắn sẽ phá hoại cho mà xem. Thà để vậy, còn tốt hơn. Huống chi Tiếu Ngạo thế giới tuy yếu nhưng nếu đem vào Vô Tự Thiên Thư cũng sẽ giúp hắn gia tăng đáng kể sức mạnh.” Thập Đại lắc đầu nói.
“Nếu không có chuyện ta về đi ngủ trước.” Cửu Tử một bộ lười biếng nói.
“Ai nói không có chuyện cho ngươi làm? Hiện tại có một việc đâu.” Thâp Đai nhìn Cửu Tử liếc mắt nói.
“Có việc gì?” Cửu Tử chán nản hỏi.
“Nhất Tử đã tỉnh lại. Ngươi thay ta cùng hắn nói.” Thập Đại ánh mắt nghiêm nghị nói.
“Không phải chứ? Ta tự dưng đau bụng té trước.” Cửu Tử mặt lập tức đen lại muốn chạy. Nhất Tử cái con hàng này tuyệt đối không thể gặp.
“Muốn chạy không dễ.” Thập Đại lập tức chặn cửa chạy của Nhất Tử đem hắn lôi đi.
“Đại ca, ngươi nhốt ta cũng được, ngươi hiếp ta cũng không sao. Cầu ngươi tha cho ta một mạng đi. Lần trước cùng hắn nói chuyện, ta kém chút phát điên, lần này cùng hắn nói, ta nhất định là….” Cửu Tử lớn tiếng cầu xin cứu mạng, nhưng đều bị làm ngờ, sau đó liền bị ném vào trong một cái khác không gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.