Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 749: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Nếu Không Muốn Chết Thì Đứng Im




Với tốc độ nhanh nhất, Đông Phương Bạch nhanh chóng hướng đến đám đệ tử Ngũ Nhạc bắt đầu quá trình đòi mạng người. Hai bàn tay không biết khi nào nhiều hơn kim thêu nhọn bén không thể coi thường.
“Có người hình như đang tiến đến.” Một cái đệ tử Ngũ Nhạc nhìn bên đó hướng thấy một bóng áo đỏ phập phồng trong gió vô cùng yêu mị nói.
“Chẳng lẽ là Nhật Nguyệt Thần Giáo người đuổi theo chúng ta sao? Nếu vậy, chúng ta trước tiên giết tên này, sau đó lại đem giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo đi trao đổi lấy chúng ta chưởng môn nhân.” Cái khác đệ tử đề nghị nói.
“Không cần nhiều người vậy, chỉ cần ta một cái liền… pặc… hự...” Cái tên diễn viên quần chúng còn chưa có kịp nói hết câu lời thoại của mình đã phải khóc thét ngã trên mặt đất chết.Giữa trán không biết từ đâu ra một chiếc kim thêm cắm vào.
“Có người đang tấn công chúng ta, mọi người cần thận… người này nhất định thuộc Nhị Lưu cao thủ đỉnh tiêm. Có thể là Hắc Mộc Nhai bên trong trưởng lão cái nào đó. Chúng ta hợp lại cũng gần trăm người, chỉ cần đoàn kết, cũng có thể thịt sống hắn.” Đám đệ tử lập tức bu lại rút ra kiếm đầy đề phòng hét lên. Hiện tại, bọn họ là muốn lấy thịt đè người nha. Dù có là Nhất Lưu cao thủ đi chăng nữa, thì nội lực cũng có giới hạn, cơ thể sức chịu đựng của con người cũng không phải vô tận. Nhiều người vậy, còn sợ gì không mài chết ngươi.
Dừng lại trước mặt gần trăm cái đệ tử Ngũ Nhạc đông đảo đứng đầy đất, Đông Phương Bạch liếc qua một cái đám người ngạo mạn cười đầy sát khí. Nội lực tỏa ra cũng khiến đám người cảm thấy run sợ.
“Ực… hắn… hắn là ai vậy chứ? Tại sao ta lại cảm thấy đáng sợ như vậy?” Đám người cầm chắt kiếm tay không khỏi toát mồ hôi nuốt nước bọt. Kẻ thì run rẩy cầu nguyện, người thì rút trong túi ra ám khí độc môn.
Đông Phương Bạch bước chân bắt đầu cử động nhẹ nhàng từng bước từng bước một từ tốn hướng đến bọn người này. Một trăm người quả thật đây là một trận chiến dài đâu. Sau vụ này nàng nhất định sẽ mệt chết cho xem.
“Hắn đến… hắn đến… mọi người xông lên.” Đám người cắn chặt răng tránh hai chân run rẩy cầm kiếm lập tức lao thẳng vào Đông Phương Bạch. Tiếng động của bước chân đem cả rừng núi tưởng chừng đều rung lên.
Tốc độ chân của nàng cũng bắt đầu nâng cao lên, dần dần chỉ dư lại một cái tàn ảnh đâm thẳng vào trong đánh người tấn công đến. Hai ngón tay cặp lên một chiếc kim thêu đưa tay phất đến cổ tên đầu tiên nàng đụng phải đem hắn cổ cắt đứt. Sau đó liền xoay người đem một cái khác đá mạnh vào ngực đem hắn thổ huyết.
Liên tục một trăm người cứ như vậy dần dần xông vào sau đó lại bay ra. Con ngươi của nàng liên tục di động với tốc độ cao liên tục chú ý đến xung quanh.
Tay nàng cướp lấy thanh kiếm của kẻ gần nhất đem hắn đầu cho chặt đứt, sau đó liền sử dụng kiếm pháp lần lượt đem đám người giết dần.
“Chết tiệt, hắn còn là người hay sao?” Đám người cầm kiếm chém tới bị Đông Phương Bạch quỷ dị thân pháp né tránh nhẹ nhàng đều kinh sợ. Đây hoàn toàn không giống người tốc độ nha.
“Hừ, chết đi...” Một cái lập tức rút ra mình ám khí đoản đao sắc nhọn tẩm độc bất ngờ xuất phóng thẳng vòa người của nàng trong lúc đông người đang giao chiến.
“Trò trẻ con.” Đông Phương Bạch đem kiếm phi thẳng vào tên ném ám khí khiến hắn đoản mạng. Sau đó tay trái liền đưa lên nhẹ nhàng bắt lấy đoản đao trên tay, chân phải đá hai cái người lên không chung sau đó tung nhẹ đoản đao xoay một vòng cần vào lưỡi dao hai bên mép phóng xuyên người hai tên này.
“Hắn… hắn… là ma quỷ… tên này nhất định là ma quỷ. Mọi người kiên trì, nhiều người như vậy, hắn thể lực kiên trì không được bao lâu nữa. Chúng ta sẽ thắng.” Một số cái đệ tử liên tục lên tiếng tránh cho các đệ tử khác sợ hãi bỏ chạy.
Một đám người lập tức xông vào cố gắng túm lấy quần áo Đông Phương Bạch giữ nàng lại không cho di chuyển: “Hạn chế hắn di chuyển. Đừng để hắn sử dụng thân pháp.”
“Lúc này,... mau giết hắn...” Một cái cầm một thanh trọng kiếm lập tức gào lên hướng thưởng Đông Phương Bạch bổ đao xuống.
“Chết tiệt...” Đông Phương Bạch đều phát giận, quá nhiều người xông đến, mặc dù thân pháp nàng cao minh nhưng nhiều người vậy nàng đều không có khoảng trống thoát ra, huống chi quần áo này thật sự có chút vướng bận nàng.
Với lại, Quỳ Hoa Bảo Điển quả thật thiên về tốc độ cùng ám sát, sức chịu đựng cùng với thể lực nàng thật sự kém không đến nơi nào. Quần ẩu cùng chiến lâu dài với Nhất Lưu Tu vi như nàng vốn dĩ không phải là lợi thế gì.
“Lần này vẫn là để ta giúp ngươi một tay.” Diệp Thần nhìn thấy trước mặt Đông Phương Bạch gặp nguy hiểm khó thoát khốn. Từ trong tay lập tức xuất ra một viên bom khói hướng thẳng kiếm của kẻ muốn đem nàng chẻ làm đôi ném đếm. Phát ra một tiếng nổ nhỏ, khắp nơi đều bốc lên một làn khói mù mịt.
“Hừ, ta đã nhờ người giúp hay là sao hả?.” Đông Phương Bạch cảm thấy mình bị Diệp Thần giúp đỡ là xỉ nhục đều cảm thấy tức giận hai chân vận lên nội lực nhún cái đem hai cái tên bám đuôi đá sang hai bên sau đó liền xoay người lên không trung đá vào trọng kiếm đang bổ tới nàng đem nó chém lệch sang một bên, sau đó đánh một chưởng pháp vào người tên đệ tử này đem tim hắn trấn vỡ rồi liền lẻn vào trong làn khói..
“Biến… biến mất rồi…” Trong nháy mắt đem mắt che lại, Ngũ Nhạc đệ tử liền đánh mất Đông Phương Bạch tung tích hoàn toàn không thấy bóng dáng của một người nào. Khắp nơi chỉ có một làn khói trắng cùng bụi mờ ảo.
“Rắc… vụt...” Một tiếng động vang lên một cái nam đệ tử liền ngã trên mặt đất, cổ đều bị đáh gẫy.
“Bên trái cẩn thận. Rắc...” Tiếng bẻ cổ lần nữa vang lên khi đám người đang hoảng loạn không tìm thấy tung tích địch nhân.
“Không phải là bên phải… phụt...” Một kim thêu liền đem đầu người này đâm xuyên.
“Ngươi ở đây… hự...” Một cái đệ tử muốn đem vị trí của Đông Phương Bạch truyền đến lập tức bị nàng đưa tay bóp lấy cổ.
Đúng lúc này một thanh kiếm liền hướng nàng đâm tới, Đông Phương Bạch liền đưa lên kim thêu đỡ lấy nhưng có vẻ như tổn hao sức lực quả nhiều khiến cơ thể nàng liền lập tức lui lại về phía sau bay ra khỏi làn khói.
“Cuối cùng cũng chịu lộ diện rồi, xem ra ngươi hẳn đã mệt?” Đám người nhìn Đông Phương Bạch có chút mệt mỏi liền khẽ cười, thời cơ trả thù của họ đã đến.
“Vậy sao?” Đông Phương Bạch hoàn toàn lạnh lùng hờ hững từ trong tay xuất ra vô cùng nhiều kim thêu.
“Mọi người cẩn thận, là ám khí.” Đám người lập tức liền đề phòng.
“Muộn rồi.” Đông Phương Bạch sử dụng tốc độ nhanh nhất đem kim thêu mỏng manh hướng đám người phóng tới, nàng một lần điều khiển được nhiều nhất chính là ba mươi cái kim thêu, như vậy liền đầy đủ.
“Leng keng… leng keng...” Tiếng kim thêu tại da thịt con người cùng vũ khí va chạm liên tục kêu lên cùng với tiếng kêu rên đau đớn từ phía đệ tử Ngũ Nhạc.
“Hộc hộc… chết hết rồi sao?” Đem trong người cất giấy kim thêu đều cho tiêu dùng hết sạch, Đông Phương Bạch trán đều chảy đẫm mồ hội, gần một trăm người cứ như vậy bị nàng tiêu diệt gọn, tất nhiên không phải chết hoàn toàn hết, nhưng cũng bị trọng thương không hề nhẹ.
“Nhậm Ngã Hành… hừ… cuối cùng ngươi cũng rơi vào trong tay ta.” Đông Phương Bạch bước chân mệt mỏi chậm dãi hướng tới nằm tại trên xe kéo bất tỉnh Nhậm Ngã Hành mà đi tới.
“Cơ hội...” Đúng lúc này không có chú ý đến đám người giả vờ chết, từ đằng sau hai tên đem kiếm nhắm thẳng tại Đông Phương Bạch trên cổ chém tới.
“Cái gì chứ? Chưa chết?” Đông Phương Bạch đều phản ứng quay người nhưng cơ thể đều khá cạn kiệt nội lực liền đưa tay lên theo bản năng muốn đỡ lấy kiếm nhắm mắt lại.
“Ta nói… Tiểu Bạch ngươi vẫn thật sự quá non, địch thủ nằm xuống không có nghĩa là địch thủ đã chết đâu?” Diệp Thần không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh nàng khẽ cười nhạo đưa ngón tay lên tạo hình cây súng giữa trán hai tên đang lao tới khẽ mỉm cười một cách đầu tà ác.
“Pằng...” Miệng của Diệp Thần phát ra một tiếng đạn bắn đầu của hai tên lập tức xuất hiện cái lỗ lớn, Máu tươi bắn ra đằng sau ngay lập tức nằm xuống trên mặt đất. Mấy cái khác giả vờ chết đệ tử lập tức đều run như cầy sấy. Tay không đục lỗ trên đầu đổi thủ còn không chút nào tiếng động xuất hiện. Kẻ này là ma quỷ sao?
“Ta đã nói rồi… ta không cần ngươi giúp. Một mình ta có thể xử tốt hai tên đó. Vừa rồi ta chỉ bất cẩn một chút thôi.” Đông Phương Bạch mặt có chút đỏ sau đó vẫn cứng miệng nói.
“Nếu không muốn chết, thì đứng im.” Diệp Thần lời nới lạnh băng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn về phía Đông Phương Bạch đưa ngón tay chỉ vào nàng bước tới sát khí không chút nào che giấu đem thả ra.
“Ngươi… ngươi làm gì vậy hả?” Đông Phương Bạch theo bản năng muốn lùi lại sợ hãi. Tên này… là muốn giết nàng sao? Vừa rồi một màn dùng tay không đục lỗ trên đầu người quả thật vẫn khiến nàng vô cùng khiếp sợ cùng run rẩy. Hắn… muốn giết nàng? Hay nói… tiền dâm hậu sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.