Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 739: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Môn Võ Công Trong Truyền Thuyết




Nghe đến Diệp Thần có cây xương rồng, mọi người ánh mắt lập tức đều có chút xám xịt. Tên này là cố tình chơi bọn họ sao?
“Cây... xương rồng sao? Chà cái đấy vào thì mông đã chẳng còn là mông nữa rồi. Mà có lẽ chỉ còn một mớ máu thịt bầy nhày. Có mà điên mới làm như vậy. Nhưng tình cảnh bây giờ thì… có còn hơn không. Nhất định phải đoạt lấy.” Đám người lập tức nghiêm túc thèm khát. Họ là trường hợp bất đắc dĩ.
“Đại ca ca ngươi điên hả? Muốn tụi này chết vì xuất huyết hậu môn chắc?” Nhậm Doanh Doanh một bộ chán ghét nói.
Nhậm Ngã Hành lập tức biến sắc muốn gào lên: “Không, Doanh Doanh, thứ đó là hi vọng duy nhất của chúng ta. Đừng có từ chối chứ, là vỏ cây cả thôi mà. Đừng có nghĩ đến hai chữ xương rồng. Hai từ đó là phù du thôi.”
Ngũ Nhạc Kiếm Phái thì như đang mở cờ trong bụng mình. Đây là việc tốt nha, Nhậm Ngã Hành có chết cũng không ngờ, mình lại có đồng đội ngu như bò đâu.
“Khoan đã, đứa nhóc này? Rất có thể nó chỉ diễn màn kịch che mắt tên đó thì sao? Đúng chắc chắn nó muốn độc chiếm đống vỏ cây xương rồng đó. Dù sao kẻ này bất chính bất tà, đồ vật ở tay hắn nên đứa nhóc này mới giả bộ ngây thơ lừa lấy cái cây đó?” Tả Lãnh Thiền cùng với những người khác lập tức sinh ra lòng nghi ngờ. Dù sao từ trước đến giờ tình của bọn họ đa nghi đều rất cao.
“Thì ra là vậy, vũ khí đang ở trong tay kẻ không rõ địch hay ta. Hỏi xin thì chắc chắn sẽ đánh rắn động cỏ, làm hắn nghi ngờ. Đầu tiên phải giả như không thiết để tên đó cũng không muốn dùng cây xương rồng chùi chùi. Chỉ cần hắn coi đống đồ đó là đồ bỏ đi thì sẽ rất dễ dàng. Lợi hại, lợi hại, thần cơ diệu toán Gia Cát Lượng xem ra cũng chỉ đến thế là cùng. Không nghĩ tới nữ nhi ta lại thông minh như vậy, Có Khổng Minh tái thế ở đây, phe ta chắc thắng.” Nhậm Ngã Hành đôi mắt đều sáng lên. Hắn nhìn thấy hi vọng ở phía trước mặt. Có thể cái này nữ nhi có thể giúp hắn thoát khốn. Đợi hắn lợi dụng xong Nhậm Doanh Doanh liền đem nàng cùng mẹ nàng nội lực toàn bộ hút lấy.
Nếu đã như vậy thì để ta giúp ngươi một tay, Nhậm Ngã Hành cũng nhanh chóng bật cười lên tiếng sử dụng Binh Pháp Tôn Tử bên trong Mượn Gió Bẻ Măng: “Đúng thế, hâm mà sài thứ đó, ngươi ăn luôn cái cây xương rồng ấy đi cho rồi.”
“Tên ngụy quân tử này, hừ, hai cha con các ngươi tưởng làm thế có qua mắt được chúng ta sao?” Ngũ Nhạc Kiếm Phái thầm khinh bỉ nghĩ.
Tả Lãnh Thiền lập tức cất tiếng cũng sử dụng Binh Pháp Tôn Tử bên trong Rút Củi Đáy Nồi nói: “Vị huynh đệ này, thứ đó không ăn thua gì đâu, ngươi đem nó liệng sang một bên đi thôi.”
Hiện tại, họ không ở bên cạnh cái này vị thư sinh, món đồ đó không thể đến tay họ, cũng tuyệt đối không thể để cho Nhậm Ngã Hành thừa nước đục thả câu lấy được.
“Hai người nói linh tinh cái gì vậy hả? Thứ này lấy vỏ bây giờ chùi còn mượt đít hơn cả giấy vệ sinh hay vỏ cây cao cấp đấy.” Diệp Thần một bộ dạng không tin nói.
“Hơn? Chập mạch hả? Thứ đó chùi là chết người đấy.” Nhậm Ngã Hành không thừa nhận nói.
“Ngươi ngửi nhiều phân quá điên rồi hả? Tên nó có chữ vỏ không có nghĩa nó là vỏ thật đâu.” Đông Phương Bạch cũng lên tiếng cười nhạo nói. Tuyệt đối không thể thứ đồ này rơi vào tay người khác.
“Mọi người nói thế thì nghe hơi quá đấy. Hay là ngươi đưa đây ta coi nào, có khi cũng làm nên cơm cháo gì đấy.” Nhậm Doanh Doanh liền lập tức lên tiếng nói khiến những người khác lập tức đứng hình.
“Con nhóc này… nó so với Tôn Tử còn mẹ nó gian xảo.” Đám người lập tức kinh hãi. Một đứa trẻ có thể làm người ta hãi hùng đến vậy sao?
Đầu tiên thì tỏ ra thờ ơ, để mọi người thi nhau chửi bới. Đến khi đối phương tỏ ra nhụt chí, thì lại dịu dàng nhẹ nhàng khuyến khích, khích lệ. Lạnh trước, ấm sau, chính là đặc điểm hút hồn chí mạng khi săn con mồi. Điều này khiến nó dễ dàng chiếm được lòng tin của tên tiểu tử kia, thật là một mưu kế đáng sợ.
“Hay lắm, Doanh Doanh, hảo binh pháp, quả nhiên không hổ danh ta nữ nhi. Mọi đường đi nước bước, nhất cử nhất động của kẻ địch quả nhiên đều nằm trong tính toán của ngươi.” Nhậm Ngã Hành một bộ chiến thắng đã đến nơi tay đắc ý dáng vẻ. Sẵn sàng chuẩn bị lật lọng.
“Không… không thể nào. Một đứa trẻ vậy mà hoàn toàn nắm bắt được suy nghĩ của tất cả mọi người. Giống như thiên la địa võng không thể trốn thoát, Thật là một đứa bé đáng sợ, ma giáo từ lúc nào tồn tại cái yêu nghiệt như vậy chứ? Gia Cát Lượng có sống lại giờ cũng phải bó tay, phe mình… cầm chắc thất bại.” Đám người lập tức kinh hãi cảm giác tuyệt vọng đang đi đến. Chẳng lẽ họ phải chết trong đống phân này chứ?
“Cầm lấy này.” Đang vào lúc mọi người phân vân thì từ bên cạnh, Nhậm Doanh Doanh nhanh chóng phân phát ném cho mỗi người bên đó một cây xương rồng nhỏ được tách ra.
Nhậm Ngã Hành cũng nhanh chóng được Diệp Thần đưa cho một cây xương rồng đến.
“Giờ thì mọi người đều có rồi.” Diệp Thần liền cân nhắc hài lòng nói.
Nhậm Ngã Hành, Đông Phương Bạch cũng Ngũ Nhạc đều có chút ngẩn người. Thế này? Là sao? Chuyện gì đang xảy ra thế này? Nhậm Doanh Doanh không phải độc chiếm đống đồ này? Đem phân phát cho mọi người? Bị ngốc hay sao? Nếu như có đồ vật hữu ích, không phải nên chiếm làm của riêng tự mình chưng dụng trước? Chẳng lẽ… thật sự là giảng hòa? Đứa trẻ này… không hề có cái gì tạp niệm đơn giản là quá ngốc?
Cầm lên cây xương rồng, Nhậm Ngã Hành đều cảm giác tuyệt vọng muốn đến: “Đây không phải là cây xương rồng nữa, phải nói là chùy gai mới đúng, Gai không những nhọn dài mà còn cứng gấp bốn lần bình thường. Chà cái này vô thì cứ phải gọi là tan nát. Cái này có cho cũng không ai dám chà.”
Ngũ Nhạc Kiếm Phái lúc này cũng xuất hiện đồng cảm suy nghĩ. Tin tưởng hắn không có kẻ ngu nào dám dùng đi.
“Xột xoạt… xột xoạt...” Vào lúc này một tiếng động đã vang lên đánh tan mọi người nhận thức bấy lâu nay.
“Cái gì? Là ai đó đang chà sát sao? Đợi đã phát ra từ chỗ tên tiểu tử đó… không lẽ… hắn ta đang chùi bằng thứ này thật?” Đám người lập tức hoảng loạn, đây là một cái kinh khủng tin tức khiến mọi người trở nên lo sợ. Vì kẻ này không rõ chính hay là tà nha.
“Hóa ra thứ này cũng được phết đấy chứ.” Diệp Thần không có chút nào nhe răng đau đớn lên tiếng.
“Chẳng lẽ… tiểu tử này đã luyện được môn thần công đã thất truyền trong truyền thuyết Tiên Thiên Cương Mông Công hay sao?” Nhậm Ngã Hành kinh ngạc, chẳng lẽ môn thần công này là có thật. Khi xưa hắn chỉ nghe người ta nói ở một nơi xa xôi có bí kíp chữa bệnh trĩ thâm niên bằng cách mài mông vào than nóng để luyện, không lẽ là thật.
“Cái gì… không lẽ nào… tên kia đang chùi thật, lại còn rất thoải mái. Cọ thứ này vào thì cả đời đừng có đặt mông ngồi xuống phải phải. Chẳng lẽ hắn đã tu thành trong huyền thoại Thiếu Lâm Tự bên trong cất giấu thần công La Hán Thiết Mông Công? Nghe đồn phải nhét kiếm nóng vào mông bảy bảy bốn chín ngày rút ra rút vào mới luyện thành.” Tả Lãnh Thiền cùng Ngũ Nhạc đều bị dọa phát sợ.
Diệp Thần khẽ nhếch mép dùng mình kiếm đặt cây xương rồng trước mặt mài kiếm vào khẽ khinh bỉ sài Binh Pháp Tôn Tử Hư Trương Thanh Thế dọa sợ mọi người: “Các ngươi dám chửi ta ngu ngốc, ta liền dạy cho các ngươi một bài học. Đừng bao giờ khinh thường người khác.”
Cây xương rồng này là Diệp Thần cố tình chỉnh bọn họ mà thôi, cái này cây sài để giết người mài đao còn có thể, đem đi lau mông chính là tự sát tạ tội nha. Lau xong không chết vì xuất huyết hậu môn mới là lạ lùng.
“Làm sao bây giờ… có nên dùng không?” Nhậm Ngã Hành nhìn cây xương rồng gai nhọn hoắt.
“Không, không, không, bảo ta tự cung còn được, chứ cái này… ấy mà ta cũng đâu thích tự cung đâu.” Tả Lãnh Thiền nhìn cây xương rồng đầy khó dễ.
“Không… phải làm… hi sinh tất cả vì chiến thắng.” Hai bên dường như đang đấu tranh rất gian khổ, vào lúc này tất cả mọi người đều muốn nhanh chóng quyết định. Trận chiến này thắng thua đều ở cái này cây xương rồng.
Hiện tại mọi ngươi đều rõ ràng một điều, kẻ nào dám sử dụng thì kẻ đó liền có thể xông ra ngoài đem những kẻ khác cho tiêu diệt không còn một mống. Nhưng trước tiên chùi xong bằng thứ này còn sống được hay không thì không ai biết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.