Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 712: Tiếu ngạo giang hồ-nghe ngóng nhậm doanh doanh tin tức




Đông Phương Bạch một bộ dạng lo lắng khi mình gây ra chuyện lớn. Hiện tại, Nhậm Doanh Doanh chính là biến mất, nguy cơ khủng hoảng kinh tế tài chính đang bên bờ vực phá sản cùng cơn thịnh nộ của bà mẹ một con đang dồn lên nàng ra rất cao.
“Gừ rừ… gáo gáo...” Đông Phương Bạch im lặng cùng Diệp Thần đi tìm một lúc thì lập tức hóa điên đập phá xung quanh đường đi nàng gặp phải.
“Bốp…” Nhìn thấy Đông Phương Bạch lên cơn bệnh, Diệp Thần liền đưa ra mình bàn tay đánh vào nàng trên đầu một cái.
“Ui da… đau quá… Con mèo ngươi bị điên hả?” Đông Phương Bạch ôm mình cục u trên đầu tràn đầy u oán trách móc nhìn cái này Diệp Thần con mèo.
“Ngươi mới là giống người điên đâu, trước khi tìm thấy Doanh Doanh ta sợ ngươi đã phát bệnh dại rồi. Giữ mình tâm bình tĩnh lại chút đi. Tâm phải bất biến giữa dòng đời vạn thính. Như ngươi hỏng hết việc.” Diệp Thần một bộ triết lý dạy bảo nói.
“Ta mặc kệ, ta mặc kệ. Không tìm nữa, ta mệt rồi, còn đói nữa… Ai tìm thì tìm, ta không thèm.” Đông Phương Bạch một bộ giân dỗi ngồi trên mặt đất dãy dụa bực dọc nói.
Nàng đều cảm thấy muốn bỏ cuộc một dạng, đều tìm nửa ngày một nửa cái bóng đứa trẻ cũng không tìm thấy. Nhiều người vậy đi tìm còn không thấy, nàng và một con mèo tìm thế nào.
“Ngươi không đi tìm, cũng không ai ép ngươi tìm. Nhưng Tuyết Tâm phu nhân nhất định không bỏ qua cho ngươi, nhìn nàng khóc ngươi lòng nỡ sao?” Diệp Thần nhìn cái này tiểu cô nương tính tình nói.
“Ta… ta… hừ… tức chết ta mất. Con mèo chết tiệt, mau mau đứng dạy cho ta tiếp tục đi tìm.” Đông Phương Bạch đều buồn đến bực nhìn Diệp Thần nói.
Nàng quả thật không thể cứ thể bỏ mặc được Tuyết Tâm tỷ tỷ, dù sao khi sư phụ biến mất. Nàng đã hứa sẽ chăm sóc Tuyết Tâm tỷ tỷ, nàng hứa nàng nhất định sẽ làm được.
“Vô ích, chúng ta đều tìm gần nửa buổi không thấy đứa trẻ chút tung tích, có tìm cũng vô dụng. Xung quanh đây theo ta thấy đứa bé hẳn đã bị đưa đi. Ở nơi này tìm chỉ tốn thời gian. Vẫn là tìm cách khác đi.” Diệp Thần một bộ dạng lắc đầu lười biếng nói.
“Tìm cách nào?” Đông Phương Bạch nhìn Diệp Thần chờ mong hỏi.
“Ta chỉ là một con mèo, ta có cách gì? Ngươi vẫn là đem não ra động một chút đi. Để lâu mọc rêu đó.” Diệp Thần một bộ dạng khinh bỉ nói.
“Hừ, ta biết ngay con mèo hôi chết bầm ngươi làm sao có cách gì tốt. Không có chút nào đáng tin tưởng, Xì… vẫn là ta tự động mình thông minh cái đầu.” Đông Phương Bạch nhổ nước bọt tự mình cho mình thông minh nói.
“Có cách liền nói cho ta, miêu gia ngủ một giấc.” Diệp Thần nhảy lên Đông Phương Bạch trên vai muốn nằm ngủ một giấc liền bị Đông Phương Bạch túm lên.
“Ngươi làm cái gì vậy chứ?” Diệp Thần có chút buồn chán nói.
“Ngươi không phải nói giúp ta tìm sao? Còn muốn đi ngủ?” Đông Phương Bạch bức xúc nhìn Diệp Thần nói.
“Ta ngủ dạy liền giúp ngươi tìm.” Diệp Thần một bộ dạng bình tĩnh đáp.
“Ngủ cái đầu ngượi. Hừ, ta có cách rồi. Mau cho ta làm việc.” Đông Phương Bạch nhìn Diệp Thần lười biếng khó chịu nói.
“Có cách? Ngươi nhanh như vậy nghĩ ra cách?” Diệp Thần làm bộ kinh ngạc không tin vào mắt mình nói.
“Tất nhiên bổn trưởng lão rất là thông minh.” Đông Phương Bạch mũi đều muốn cao khoe khoang tự mãn nói. 
“Nói thử một chút.” Diệp Thần liền có chút hứng thú lắng nghe. Cô nàng này thật sự có thể nghĩ ra cách gì tốt sao.
Đông Phương Bạch nhìn Diệp Thần một cái ném hắn xuống đất rồi quay lưng về phía hắn.
“Này, ngươi làm cái gì đó?” Diệp Thần nghi ngờ nhìn Đông Phương Bạch kỳ lạ động tác.
“Cấm ngươi nhìn trộm… phù được rồi… Nè, ngươi mau ngửi đi.” Đông Phương Bạch rút ra mình món đồ mặt có chút đỏ mặt ngượng ngùng vô lại đưa đến cái này con mèo trước mũi bảo nó ngửi. 
“Thật thơm… món đồ gì?” Diệp Thần ngửi ngửi một cái cảm nhận một mùi thơm truyền đến từ mảnh vải màu đỏ, lông mèo đều phấn khích dựng lên.
“Ngươi không cần biết… ngửi đủ rồi sao?” Đông Phương Bạch đem đồ vật cất nhanh giấu ra sau lưng đỏ mặt nói.
“Thơm như vậy, ngửi bao lâu cũng không đủ.” Diệp Thần một bộ dạng si mê mở miệng ngáp ngáp nói.
“Biến thái con mèo, không tiếp tục nói. Mau cho ta đi tìm Doanh Doanh trở lại.” Đông Phương Bạch một đá hướng tới Diệp Thần cái mông liền bị nó né được.
“Ngươi ngốc hả? Ta đi đâu tìm cho ngươi Doanh Doanh?” Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch nghi hoặc, ngươi không phải có cách hay sao? Thế nào lại bắt ta đi tìm.
“Vừa rồi ngươi cũng đánh hơi đủ rồi không phải sao? Hôm qua ta bế Doanh Doanh lên áp vào… áp vào… nói chung ngươi đã ngửi đương nhiên muốn đánh hơi tìm Doanh Doanh.” Đông Phương Bạch một bộ dạng xấu hổ nói.
“...” Diệp Thần có chút im lặng nhìn cái này không biết có phải hay là không ngốc nghếch cô nàng. 
“Con mèo chết bầm ngươi thế nào như vậy nhìn ta?” Đông Phương Bạch cảm thấy không tự nhiên nói.
“Ngươi cũng biết ta là mèo sao?” Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch kinh ngạc hỏi.
“Không là mèo vậy ngươi là chó chắc?” Đông Phương Bạch nhìn Diệp Thần tràn đầy nghi ngờ hỏi.
“Ngươi cũng biết ta không phải là chó.” Diệp Thần càng kinh ngạc hơn nhìn Đông Phương Bạch nói.
“Nhìn liền biết không phải sao? Ta cũng không ngốc đến nỗi mèo và chó không phân biệt được.” Đông Phương Bạch cảm thấy mình vô cùng thông minh.
“Vậy ngươi còn kêu ta đánh hơi? Ngươi không ngốc, chỉ có chút ngu thôi.” Diệp Thần đều cảm giác bất đắc dĩ nói. Hắn là mèo, mèo sẽ học chó đánh hơi tìm đồ sao? Điên a. Huống chi hắn còn là một cái không hợp cách con mèo.
“Ngươi… ngươi không biết đánh hơi? Đồ con mèo biến thái, không biết liền sớm nói, ngửi ta áo yếm xong nói không biết. Đồ khốn nạn.” Đông Phương Bạch một bộ tức giạn hướng Diệp Thần muốn đè con mèo này ra đánh một dạng.
“Đợi đã… ngươi vừa nói là… áo yếm?” Diệp Thần mắt đều sáng chói chú ý hai cái chữ này ý nghĩa.
“Ngươi… biến thái không cho nói.” Đông Phương Bạch lập tức dùng kim thêu thấn công Diệp Thần.
Diệp Thần đưa ra mình móng vuốt đem kim thêu gạt xuống mắt lập tức sáng lên mắt mèo đều căng ra mở to nhìn mặc áo đỏ Đông Phương Bạch đầu đầy đen tối, mắt đầy trong sáng nhìn: “Vậy là bây giờ… ngươi không mặc áo yếm sao?”
“Đồ mèo chết bằm không cho ngươi nhìn, còn nhìn có tin ta móc ngươi cặp mắt chó ý nhầm mắt mèo.” Đông Phương Bạch hai tay che ngực quay lưng về phía Diệp Thần giận dữ xấu hổ nói.
“Khụ khụ… được được, dù sao ta cũng không phải chưa từng nhìn qua.” Diệp Thần ho khẽ một cái nói nhỏ.
“Ngươi nói cái gì hả?” Đông Phương Bạch giận dữ nói.
“Không có gì, chẳng qua ta chỉ muốn biết… ngươi nghĩ chính là cái cách đó hả?” Diệp Thần mở miệng dò hỏi.
“Đúng, nhưng đều tại con mèo ngươi. Hừ, sinh ra đã vô dụng vậy, có đánh hơi đồ vật cũng không biết.” Đông Phương Bạch cẩn thận mặc lại mình áo trách móc.
“Ta nhắc lại ta là mèo.” Diệp Thần nhắc nhở nói.
“Con mèo vô dụng.” Đông Phương Bạch nhổ nước bọt khinh bỉ nói.
“Ta… ngươi nữ nhân ngươi nói tính. Hảo nam không cùng nữ đấu.” Diệp Thần liền thở dài chấp nàng nói. 
“Hảo mèo mới đúng, không đúng ngươi không phải hảo mèo là mèo hư.” Đông Phương Bạch liền lập tức mở miệng nói.
“Hừ, trước tiên vẫn là tìm lại Doanh Doanh rồi tính. Ngươi nghĩ thử xem ngoài Ngũ Nhạc Kiếm Phái, cùng những kẻ tham tiền, còn người nào được lợi nhiều nhất khi bắt cóc Doanh Doanh sao?” Diệp Thần nghi vấn mở miệng hỏi.
“Cái này… có rất nhiều đi.” Đông Phương Bạch suy nghĩ mở miệng nói.
“Ai?” Diệp Thần liền nghi hoặc hỏi.
“Ngươi định làm cái gì?” Đông Phương Bạch không vội trả lời hỏi.
“Thay vì đi tìm một cách vô ích, chúng ta vẫn là trực tiếp tìm đến từng nơi một đánh lên tận nơi, không phải có thể nhanh hơn tìm thấy sao? Nhìn sơ qua tình hình này, Doanh Doanh hẳn đã bị người đưa đi.” Diệp Thần nhìn xung quanh tình hình nói.
“Tại sao ngươi biết nhiều vậy chứ?” Đông Phương Bạch nghi hoặc hỏi.
“Tối qua lúc ngươi cùng ta uống rượu, ta nhìn thấy có người bế Doanh Doanh chạy mất.” Diệp Thần nhún vai thản nhiên trả lời.
“Ngươi… ngươi… ngươi đều nhìn thấy còn không sớm nói để ta tại xung quanh tìm? Còn nữa lúc đó sao không ngăn cản?” Đông Phương Bạch cảm giác muốn tức điên hỏi.
“Ta cũng tính ngăn cản nhưng lúc đó ta đang bận đi vệ sinh. Với lại, ta cũng định nói vài lần nhưng tối qua… mà vẫn là thôi đi...” Diệp Thần bộ dạng thản nhiên trả lời nói. Cái này cũng thật sự quá bất đắc dĩ rồi chứ.
“Ngươi… ta… ngươi… đồ con mèo thối. Tối qua rốt cuộc làm sao hả?” Đông Phương Bạch đều muốn chết một bộ dạng. Tìm cả ngày hóa ra… liền là bị người đưa đi.
“Tối qua lúc ngươi say rượu… chính ngươi đem Doanh Doanh đưa cho người đó còn vỗ vai hắn tạm biệt đâu.” Diệp Thần vô cùng thành thật trả lời. Hắn cũng không nghĩ nói ra tránh để cho nàng mất mặt.
“Ta… ta… chính ta đưa sao? Làm sao có thể? Ta đưa ta nhất định phải nhớ chứ?” Đông Phương Bạch lập tức phủ nhận nói.
“Ngươi chắc chứ?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
“Ta chắc… có chút chút… hình như là thật là ta đưa.” Đông Phương Bạch ký ức liền ùa về. Hình như tối qua thật là nàng đem Doanh Doanh đưa ra ngoài.
“...” Hai người vào lúc này liền khẽ im lặng một cái. 
“Tiểu Bạch chúng ta vẫn lên đi nghe ngóng chút tin tức chứ?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
“Chúng ta đi nơi nào trước?” Đông Phương Bạch đặt Diệp Thần nằm lên vai mình lạnh lùng bước đi hỏi. Cơ thể đều tỏa ra sát khí, dám tại trước mặt nàng đem đi Doanh Doanh còn để nàng xấu hổ như vậy, để nàng tìm được kẻ này nhất định rút da lột gân hắn.
“Tất nhiên là toàn bộ những nơi nào có mỹ nữ, còn có đồ ăn ngon. Khụ khụ, hung thủ rất có thể thích mỹ nữ cùng đồ ăn ngon sẽ đi qua đó tận hưởng. Trong thành ta nghe nói có quán vịt quay rất thơm. Còn có một cái thanh lâu rất nổi tiếng.” Diệp Thần đề nghị nói.
“Ta muốn ăn hai con. Vịt quay nổi tiếng vậy, hung thủ bắt cóc Doanh Doanh rất có thể thèm ăn vịt quay, chúng ta có thể thăm dò xem hắn đến từ môn phái nào..” Đông Phương Bạch liền gật gù tán thành nói.
“Thành tây ta nghe nói có bánh quế hoa. Chúng ta cũng qua đó nếm thử chút xem. Bánh quế hóa ngon vậy. Biết đâu hung thủ cũng muốn ăn bánh quế hoa.” Diệp Thần cũng đề nghị.
“Ta còn nghe nói thành bắc có nữ nhi hồng thương hạng ủ ba mươi năm đâu, là người trong giang hồ, nhất định uống rượu. Chúng ta tiện đường qua đó uống một thể. Nhất định nghe ngóng được cái gì tin tức.” Đông Phương Bạch cũng gật gù.
“Đúng đúng, ta còn nghe nói….”
Hiện tại đầu óc hai kẻ tham ăn này Nhậm Doanh Doanh an nguy vốn dĩ đã bị ném ra đằng sau lưng. Với lý do hùng mạnh nghe ngóng hung thủ tin tức, hai người hiện tại đã vào thành quyết định đi khắp thành tận hưởng đồ ăn ngon mỹ sắc đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.