Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 692: Tiếu ngạo giang hồ-kế hoạch nhận nuôi doanh doanh




Đem Đông Phương Bạch nhét vào dưới gầm giường, Diệp Thần vô cùng tốt tính cho nàng thêm chiếc gối để kê đầu: “Ngươi tạm thời nằm tạm dưới này một lát. Tý nữa ta xong việc sẽ kéo ngươi lên.”
An bài xong Đông Phương Bạch, Diệp Thần liền ngồi tại trên giường quay lưng về phía cánh cửa khẽ tạo dáng người đẹp bãi biển nói: “Vào đi.” 
“Cộc… cộc… Ta có thể vào sao Đông Phương hiền đệ? Mà giọng của ngươi...” Tuyết Tâm vẫn gõ cửa nói.
“E hèm, có chút đau họng thông thường mà thôi. Vào đi, cứ tự nhiên.” Diệp Thần liền lập tức mở miệng giả giọng của Đông Phương Bạch mời vào nói.
“Ta thật có thể vào sao?” Tuyết Tâm nghi ngờ nói.
“Đã bảo vào đi là vào đi mà. Đứng ở ngoài làm cái gì? Dỗi hơi à? Hay không có việc làm.” Diệp Thần đều muốn cầm cái gối ném ra ngoài tức giận.
“Ta… ta… ta...” Tuyết Tâm một bộ ủy khuất bị ăn chửi.
“Ta… ta… cái đầu ngươi… Móe, thật là… rảnh mông đến trêu đùa ta? Cút đi.” Diệp Thần đều cảm thấy bực tức nói.
“Vậy ta vào nhá? Vào được không?” Tuyết Tâm cố gắng kiên nhẫn hỏi.
“Lúc ta kêu ngươi vào thì ngươi lại không vào. Hiện tại kêu mi cút ngươi lại muốn vào. Bị đần hả?” Diệp Thần đều cảm giác muốn khùng lên nói.
“Ta… ta… ta...” Tuyết Tâm đều muốn khóc một bộ nói.
“Ta cái rắm… ngươi nói ta làm cái gì? Mệt ngươi, phắn đi.” Diệp Thần đều thở dài quay người lại không để ý nói.
“Ngươi kêu ta vào, trong khi phòng khóa cửa. Ngươi kêu ta vào bằng mắt hả?” Tuyết Tâm đều khóc không ra nước mắt muốn kêu oan nói.
“Ờ há, quên mất mở cửa.” Diệp Thần lập tức có chút ngượng ngùng nói.
“...” Tuyết Tâm liền cảm thấy có chút im lặng. Nàng ăn chửi cùng xua đuổi từ nãy đến giờ chỉ để đổi lấy hắn hai từ “Ờ há.” Nàng nợ gì hắn sao?
Không để mỹ nữ đợi lâu, Diệp Thần liền đưa tay khẽ phật nhẹ một cái đem cánh cửa đều đánh gẫy thành mảnh vụn trước sự ngỡ ngàng của Tuyết Tâm. Nàng mở to mắt nhìn cánh cửa trước mắt mình khi nàng vừa mới ẩn nhẹ liền biến thành mảnh vụn trên mặt đất.
“Ngươi… thần công Quỳ Hoa Bảo Điển đại thành rồi sao?” Tuyết Tâm nhìn quay lưng về phía nàng người kinh ngạc nói.
“Ách, dăm ba cái Quỳ Hoa Bảo Điển, ta phất tay liền học chính là.” Diệp Thần cao ngạo chém gió nói.
“Chúc mừng Đông Phương hiền đệ thần công đại thành.” Tuyết Tâm chúc mừng nói.
“Không cần chúc mừng, không cần chúc mừng. Ngươi nửa đêm canh ba đến tìm ta, bàn chính sự vẫn là.” Diệp Thần vẫn là đánh cái này chủ ý. Cô nam quả nữ canh ba tìm nhau, nhất định là có vấn đề.
“Lần trước ta không thể cảm ơn ngươi thay ta đỡ đao… thật sự có lỗi quá. Hôm nay ta đến để xin lỗi.” Tuyết Tâm vẫn là e ngại không có nói thẳng nói.
“Đỡ đao? Thay ngươi đỡ đao?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
“Chính là hôm đó, ngươi chẳng lẽ quên rồi sao?” Tuyết Tâm ánh mắt sắc bén có chút nghi ngờ hỏi. Nàng cảm thấy Đông Phương hiền đệ hôm nay rất khác lạ.
“Ách, đương nhiên là ta nhớ, chỉ là đỡ đao mà thôi. Mặc dù ta bị thương không nặng lắm, nhưng cũng cần có người chăm sóc. Ngươi xem ta nam nhân chân tay vụng về… hắc hắc… vẫn là….” Diệp Thần liền cười đê tiện đánh cái này nữ nhân chủ ý nói.
“Đông Phương hiền đệ ngươi có cái gì đó rất lạ lùng.” Tuyết Tâm nghi hoặc hỏi.
“Có sao? Làm gì có? Chắc là ngươi nhầm rồi. Ta vẫn là ta.” Diệp Thần lập tức mở miệng ho khẽ nói.
“Đông Phương hiền đệ, hiện tại ta thật ra… thật ra tối nay ta đến…” Tuyết Tâm hai tay đan chặt vào nhau nói.
Diệp Thần đều nóng máu một trận, quả nhiên là có vấn đề. Đông Phương Bạch nha Đông Phương Bạch thường ngày cho ngươi coi thường ta làm mèo. Hôm nay bổn gia liền ăn quýt cho ngươi đổ vỏ.
“Thật ra là… ta muốn nhờ ngươi một chuyện.” Tuyết Tâm e ngại nói.
“Đừng nói một chuyện cả mười chuyện ta cũng đồng ý với ngươi.” Diệp Thần liền mở miệng đảm bảo. Dù sao ta hứa gì vẫn là Đông Phương Bạch thay ta trả.
“Không cần nhiều như vậy, chỉ cần một điều mà thôi.” Tuyết Tâm lắc đầu vội vàng nói.
“Ngươi cứ nói nha.” Diệp Thần liền thoải mái nói.
“Ta muốn...” Tuyết Tâm nói lấp lửng.
“Đến, ta giúp ngươi. Đảm bảo để ngươi cả đời không quên đêm nay.” Diệp Thần lập tức muốn xông ra ngoài kéo nàng vào trên giường.
“Không phải vậy, ta chỉ muốn ngươi giúp ta chăm nom Doanh Doanh cho đến khi nó trưởng thành có thể đủ sức tự bảo vệ mình. Hứa với ta có được không?” Tuyết Tâm liền quỳ trên đất cầu xin nói. 
“Ách, cái này… chậc chậc… ta nói kêu ta giết người còn được, tạo người cũng có thể, nhưng mà kêu ta đi làm bảo mẫu. Vẫn là thôi đi, cái nghề nghiệp này không hợp với ta.” Diệp Thần liền cảm giác có chút tụt hứng nói. 
“Ta biết chăm sóc một đứa bé là rất khó với ngươi. Nhưng ta thật không còn cách nào khác. Nhậm Ngã Hành hắn sẽ không bảo vệ con bé. Cả cha ruột của nó cũng từ bỏ nó rồi. Hiện tại nếu ngươi không bảo vệ nó, nó sẽ không thể sống sót tại Hắc Mộc Nhai.” Tuyết Tâm nước mắt lưng tròng cầu xin nói.
“Ta nói rồi ta tuyệt đối không làm bảo… đợi đã… ngươi nói là Nhậm Doanh Doanh? Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Nhậm Doanh Doanh?” Diệp Thần đang muốn từ chối lập tức ánh mắt đều tỏa sáng. Nói như vậy nữ nhân trước mặt này là Tuyết Tâm? Quả nhiên xinh đẹp danh bất hư truyền. 
“Cái gì thiên hạ đệ nhất mỹ nữ? Doanh Doanh nàng vẫn còn là một đứa trẻ mới sinh mà thôi.” Tuyết Tâm liền cảm giác có chút hồ đồ khi thấy Đông Phương Bạch bất ngờ.
“Ách, chỉ là nói linh tinh mà thôi. Tuyết Tâm tỷ tỷ ngươi biết đấy. Dạo này bổn trưởng lão có chút bận rộn. Kêu ta trông một đứa trẻ quả thật có chút khó.” Diệp Thần giả bộ có chút khó khăn nói.
“Xin lỗi, Đông Phương hiền đệ, là ta không nghĩ đến ngươi cảm nhận cùng với công việc. Cáo từ.” Tuyết Tâm cảm thấy mình có chút đường đột nói. Khi nhờ một cái nam nhân yêu nàng chăm sóc con của nàng với người khác.
“Ách, đợi đã. Tuy ta thật sự có chút bận, nhưng mà cũng không phải là rất bận. Ta có một cái con mèo rất thông minh lại soái nữa. Ta để nó chăm Doanh Doanh thế nào? Yên tâm, đảm bảo không để Doanh Doanh mất một sợi tóc.” Diệp Thần lập tức viện cớ ngăn lại nói. Có thể dưỡng thành cái thiên hạ đệ nhất mỹ nữ của Tiếu Ngạo Giang Hồ rồi thịt. Hắn ngu mới bỏ qua.
“Chính là con mèo kỳ lạ biết nói đó sao?” Tuyết Tâm nghi hoặc hỏi. Để một con mèo chăm nàng nữ nhi, nàng thật không yên tâm. Mà tự dưng Đông Phương Bạch thay đổi giọng điệu nói chuyện với nàng khiến nàng cũng có chút bất ngờ.
“Không hề kỳ lạ, không chút nào kỳ lạ. Con mèo này chính là mèo vip. Có thể được nó nuôi dưỡng chính là phúc của Doanh Doanh. Tuyết Tâm tỷ tỷ ngươi tin tưởng ta phải không?” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Ách, ta tin tưởng ngươi. Nhưng mà để một con mèo… chăm sóc Doanh Doanh, ta cảm thấy có chút không an tâm.” Tuyết Tâm cảm thấy bất an nói.
“Nếu Doanh Doanh có gì bất chắc, ta sẽ giúp đỡ nó thế nào. Nhưng yêu cầu nhất định phải đưa nó đến cho Miêu gia chăm sóc.” Diệp Thần liền lập tức đưa ra thêm quyền lợi nói.
“Cái này… được. Ta đồng ý với Đông Phương hiền đệ. Mong người có thể bảo vệ tốt Doanh Doanh.” Tuyết Tâm vẫn là quyết tâm thành tâm thành ý giao Nhậm Doanh Doanh cho một con mèo chắm sóc.
“Vậy ta đều giúp ngươi chăm sóc Doanh Doanh, ngươi lấy cái gì báo đáp ta đâu?” Diệp Thần tham lam muốn con muốn cả mẹ nói. Mẹ của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, chính là một cái thiên hạ đệ nhất mỹ nhân khác.
“Ta… ta … Đông Phương hiền đệ, ta biết ngươi thích ta. Nhưng cả ngươi và ta đều rõ ràng. Ta không thể nào phản bội hắn, ngươi cũng không thể làm như vậy được mà.” Tuyết Tâm cắn răng lui lại nói.
“Hắn? Hắn là ai?” Diệp Thần đều cảm thấy hồ đồ nhưng vẫn mở miệng nói: “Mặc kệ hắn là ai, Nhậm Ngã Hành ta còn không sợ. Ta còn quản hắn là ai?”
“Đông Phương hiền đệ… Không đúng, ngươi là ai?” Tuyết Tâm lập tức sắc mặt trở nên nghiêm túc lạ thường hỏi.
“Ách, ta là ai? Ta đương nhiên là Đông Phương Bất Bại, đại trưởng lão của ma giáo. Là trong miệng ngươi Đông Phương hiền đệ rồi. Ngươi không nhận ra ta sao?” Diệp Thần lập tức không chớp mắt mở miệng nói láo cũng không có quay đầu lại nói. Trong nội tâm thầm thấp thỏm, nàng thế nào có thể phát hiện ra được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.