Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 677: Tiếu ngạo giang hồ-ninh trung tắc không dám tự sát




Cảm giác toàn thân đau nhức, khẽ mở mắt ra Ninh Trung Tắc nữ hiệp lờ mờ nhìn xung quanh nhà tre đơn giản chỉ có hai phòng. Khắp nơi đều là thảo dược cùng với kim châm và vài món dụng cụ kỳ lạ nàng chưa từng thấy bao giờ. Nhưng mấy thanh gỗ dụng cụ này nhìn có vẻ giống cái thứ ấy gắn trên cơ thể phu quân sư huynh nàng Nhạc Bất Quần.
“Sao mình tự dưng lại nghĩ đến nó chứ?” Ninh Trung Tắc nhìn những khúc gỗ đủ loại hình dáng được làm hình đầu nấm đỏ mặt. 
Muốn cử động cơ thể, nàng liền phát hiện ra chân tay mình bị trói chặt trên một cây cột trữ thập. Quần áo trên cơ thể cũng bị lột sạch buộc lại bằng một sợi dây thừng mày đỏ. Đặc biệt cái này cách buộc có chút khiến nàng cảm thấy muốn ói máu. Sợi dây liên tục cà sát vào vùng nhạy cảm của nàng, vốn dĩ lâu ngày không được làm chuyện đó, khiến nàng lập tức rỉ nước ước đẫm chiếc dây.
“Ta thế nào lại ở đây, ta nhớ vừa lúc nãy đỡ một chưởng của tên đó… khụ khụ… “ Ninh Trung Tắc khẽ ho một cái vì càng cựa quậy thì càng khiến dây thừng co thắt lại khiến cổ nàng đều khẽ thịt vào. Ngực cùng với chỗ đó cảm giác đều muốn co bóp.
“Tỉnh rồi sao?” Diệp Thần lúc này từ bên ngoài khoác một bộ áo trắng trường bào tay cầm một chiếc dây kéo đằng sau đang bò trên mặt đất xích trên cổ một chiếc vòng nữ nhân đi vào.
Chỉ cần giáo chúng Nhật Nguyệt Thần Giáo ở đây nhìn qua liền biết đó chính là Tuyết Tâm giáo chủ phu nhân. Hiện tại chính là đang bò bốn chân trên mặt đất, mông hoa cúc cắm một cái đuôi lông nhỏ cơ thể còn trói buộc lên một đám dây thừng màu đỏ, đằng sau còn cắm vào một khúc gỗ hình đầu khấc to bự chả bá. Thứ mà Ninh Trung Tắc hiện tại đã hiểu nó dùng để làm cái gì.
“Ngươi… tại sao… ta lại ở đây… mau thả ta ra… dâm tặc… “ Ninh Trung Tắc nhìn thấy cái kia mang thai nữ nhân bị huấn luyện thành như vậy liền lập tức rùng mình giận dữ nói.
Nàng hiện tại cảm thấy vô cùng xấu hổ. Ngoài phu quân nàng ra, đây là lần đầu tiên nàng để lộ mình cơ thể trước mặt người lạ. Cái này hái hoa tặc rốt cuộc muốn làm gì nàng chứ. Nếu hắn dám làm quá đáng, nàng chỉ có thể tự sát tạ tội, tránh có lỗi với mình phu quân.
“Chậc chậc… vẫn còn to mồm lắm.” Diệp Thần đi đến gần Ninh Trung Tắc đưa tay kéo lên nàng cằm khẽ đánh giá nàng vẻ xinh đẹp của nàng nói.
“Phi… hái hoa tặc ngươi mau thả ta ra… nếu để sư huynh ta biết được ngươi dám làm gì ta. Hắn nhất định sẽ giết ngươi.” Ninh Trung Tắc nhổ nước bọt vào người Diệp Thần nhưng hắn né được liền mở miệng uy hiếp nói.
“Giết ta? Ai cơ? Sư huynh của ngươi? Hắn đâu rôi? Kêu hắn ra… rơi vào bổn công tử trong tay… nữ nhân dù có cứng miệng thế nào, đều sẽ bị ta khuất phục cả. Chưa từng có ngoại lệ.” Diệp Thần khinh thường mở miệng hỏi, đưa dây kéo kéo Tuyết Tâm bò theo trên mặt đất vào vị trí.
“Muốn làm nhục ta… ta chết cho ngươi xem...” Ninh Trung Tắc kiên cường muốn cắn lưỡi tự vẫn.
“Muốn tự sát? Có thể, một xác hai mạng, bổn công tử không ngại chôn cất.” Diệp Thần ngáp một cái làm như không quan tâm đêm đầu Tuyết Tâm ấn vào mình chỗ đó để nàng liếm láp.
“Ưm...” Tuyết Tâm quỳ hai chân trên mặt đất đưa lưỡi quấn quanh cây con bổng nhét sâu vào cổ họng khẽ rên lên vài tiếng. Chân quỳ trên mặt đất hai tay ôm lấy mình cái bụng, động tác vô cùng thành thạo nhả ra lại nuốt vào.
“Ngươi nói vậy là sao?” Ninh Trung Tắc vốn dĩ cắn lưỡi tự sát lập tức dừng lại cơ thể cảm thấy có chút nóng bỏng nhìn nữ nhân mang thai kia ánh mắt mê luyến phục vụ cái này nam nhân không chú ý mình thể diện một cách say mê.
“Ư… đứng chỗ đó rồi. Tâm Nhi ngươi càng lúc càng giỏi việc này. Nhưng ta nói rồi, khi làm việc này cần phải nhét sâu vào cổ họng.” Diệp Thần không có trả lời Ninh Trung Tắc luôn, thô bạo đem đầu của Tuyết Tâm ấn chặt vào mình chỗ đó dùng hắn vũ khí đâm thẳng vào nàng sâu trong họng. 
“Khụ… ư… ưm...” Tuyết Tâm đều cảm thấy cổ họng có chút đau cơ thể đều khẽ run rẩy.
“Ngươi điên rồi nàng sẽ chết mất.” Ninh Trung Tắc có chút phát sợ khi nhìn thấy cảnh tượng cái cây khổng lồ như vậy chui vào cổ họng của nữ nhân kia.
“Khụ khụ… ưm… ta… ta muốn...” Tuyết Tâm nhả ra thứ đồ đó khẽ nuốt vào chất lỏng màu trắng vẻ mặt thèm khát đưa lưỡi liếm từng giọt còn sót lại trên cây đồ màu đỏ cứng cáp nóng hổi đó thậm chí lần nữa tự mình đem nó nuốt vào cổ họng mặc cho khó thở..
“Nữ nhân này… ngươi điên rồi. Ngươi còn đang mang thai đó… không sợ ảnh hưởng đến đứa bé sao?” Ninh Trung Tắc nhìn cái nữ nhân thèm khát cơ thể nàng không tự chủ cương lên xấu hổ nói.
“Ngươi còn có thể bỏ mặc đứa trẻ trong bụng mình mà chết. Nàng làm chút chuyện này, có đáng là gì chứ?” Diệp Thần xoa xoa đầu Tuyết Tâm vỗ về nàng nói.
“Ngươi nói cái gì chứ? Ta… ta mang thai?” Ninh Trung Tắc lập tức sợ hãi nhìn mình bụng nhỏ đều không biết.
“Đều đã mang thai đều không biết, còn lên Hắc Mộc Nhai nghĩ chém giết. Quả nhiên là nữ nhân ngu ngốc.” Diệp Thần khẽ lắc đầu đi đến đưa tay nắm lấy nàng bộ ngực bóp mạnh.
“Ưm… đồ bẩn thỉu mau bỏ tay ra...” Ninh Trung Tắc cảm giác bị sỉ nhục liền cắn răng dãy dụa nhưng càng dãy dây thừng càng thiết chặt nói.
“Thế nào? Không muốn chết nữa sao? Hừ, ngươi miệng rất độc, nhưng thân thể thì rất thành thật. Chẹp, mùi vị không sai khá là ngọt… cùng vô cùng hồng hào cùng khăn khít, tên sư huynh của ngươi hẳn là chưa có chơi nhiều.” Diệp Thần đưa tay sờ đến nàng khe núi đem dính dính chất nhờn khẽ ném thử cười dâm đãng nói.
“Thả ta ra… cầu xin ngươi... tha cho ta...” Vốn dĩ kiên cường nữ hiệp Ninh Trung Tắc lập tức trở nên mềm yếu cầu xin. Vì cái thai trong bụng, nàng đều nhịn xuống cầu xin kẻ đê tiện này.
“Muốn ta tha cho ngươi… Cũng được thôi. Ngươi đẹp như vậy, đợi ta chơi chán sẽ thả ngươi ra. Cho ngươi trở lại với phu quân của ngươi. Nhưng mà… quan trọng ngươi biểu hiện ra sao?” Diệp Thần đưa lưỡi khẽ liếm lên nàng bờ môi ngọt nói. 
“Muốn ta phản bội phu quân của ta? Nằm mơ.” Ninh Trung Tắc đưa răng muốn cắn lấy Diệp Thần lưỡi liền không kịp, Diệp Thần đã liếm qua nàng bờ môi lùi lại.
“Nữ nhân này còn biết cắn người nữa? Thật sự là hung dữ.” Diệp Thần khẽ cười cảm thấy hứng thú nói.
“Tâm Nhi ngươi mau bò đến đây cho ta.” Diệp Thần đưa tay vẫy Tuyết Tâm giáo chủ phu nhân bò như cẩu cái một dạng đến gần chỗ hắn sau đó nàng khẽ đưa lưỡi liếm hắn chỗ đó như chờ hắn ban thưởng.
“Đưa ta cái đó đi.” Diệp Thần đưa ra mình bàn tay nói.
Tuyết Tâm từ bên dưới mình rút ra thanh gỗ đầu khấc vẫn còn ướt sũng nàng nước đặt lên tay Diệp Thần, sau đó liền quấn lấy hắn đỡ lấy mình cái bụng lớn tay đặt qua Diệp Thần cổ đem cái đó dâm thẳng vào bên trong, hai chân vắt lên ôm chặt lấy eo của Diệp Thần cố gắng nhấc lên mình mông lại đặt xuống tạo thành từng tiếng phành phạch, Mỗi tiếng động kêu lên, miệng nàng lại phát ra vài tiếng ư ư rên rỉ dâm đãng.
“Ngươi… muốn làm cái gì chứ… ư… ứ… ưm… đau.. đừng...” Ninh Trung Tắc cảm giác cây gậy gỗ đâu khắc tiến vào bên trong đem nàng nho nhỏ chỗ đó muốn xé rách thành từng mảnh đau đớn xin.
Cây gậy gỗ chỉ vào có phần đầu khấc liền khiến nàng cảm thấy mình muốn thăng lên. Có vẻ như do vừa rồi nhìn thấy Tuyết Tâm làm vậy cùng với nàng tiếng rên kiều diễm bây giờ cũng kích thích nàng, khiến Ninh Trung Tắc chỗ đó ướt đẫm nên khi bị đâm vào nàng thật sự cảm thấy vừa đau đớn vừa ham muốn cây gậy gỗ này đâm thật sâu vào bên trong so với nỗi sợ hãi của nàng, nhục dục thèm khát tình của nàng đã lớn hơn.
Diệp Thần không quan tâm đên nàng đau nhức chỉ khẽ mỉm cười tàn độc đem thanh gỗ tiến sâu hơn nữa vào bên trong một cách từ từ tránh chỗ đó rách ra và cũng cho nàng cơ hội giãn nở đều đặn hơn. Dù sao hắn còn muốn chơi nàng, không muốn phá hỏng cái này vưu vật.
“Ưm… đau quá… hự… chậm lại một chút…. dừng lại không thể...” Ninh Trung Tắc cảm thấy cây gỗ muốn tiến vào bên trong lập tức đau đớn cùng với sung sướng cộng lại với nhau khiến nàng cảm thấy cơ thể đều nóng lên. Dây thừng co thắt trên cơ thể nàng khiến nàng càng thêm kích thích hơn nữa.
“Hắc hắc… chết nè.” Diệp Thần mặc kệ nàng cầu xin lập tức thô bạo đem thanh gỗ dài ngoằng còn to lớn đem chui tọt vào bên trong khi cảm thấy nàng đã đủ ướt.
“Hự… ư… đau...” Ninh Trung Tắc lập tức lưỡi đều nhô ra ngoài chân run lẩy bẩy, bên dưới đều cảm giác bị căng ra hết mức, nàng không biết từ lúc thanh gỗ cắm vào nàng đã ra bao nhiêu lần nữa. Bên trong nàng từng tấc thịt đều cảm nhận được thô cứng từng khúc gỗ. Chiếc khuôn nàng vốn tạo ra cho phu quân nàng hiện tại đã bị chiếc khuôn mới đóng vào đem chiếc lỗ vốn nhỏ hẹp banh rộng ra.
Tại trước mặt hai người đang liên tục cử động nhập nhô chiếc hông, Ninh Trung Tắc bên dưới đều ẩm ướt lạ thường, dường như nàng rất kích thích với chuyện này. Cảm giác vô cùng lạ, không tự chủ được, nàng liền đi tiểu ngay trước mặt hai người cùng một lúc với lần phun trào của nàng.
“Ư… tiên sinh… chơi chết ta… ta là ngươi nô lệ… mau chơi chết ta đi… hiếp ta… mau hiếp ta... ưm… ta muốn ngươi cho ta nữ nhi tắm rửa… muốn ngươi ra bên trong...” Tuyết Tâm cả người đều run rẩy cử động mông của mình hai chân bám chặt lấy Diệp Thần eo, hai tay ôm hắn cổ, mặc kệ thai nhi trong bụng thúc từng cú thật mạnh. 
“Tâm Nhi ngươi thật dâm đãng… ta sẽ để ngươi làm ta nộ lệ cả đời, hành hạ ngươi, chơi ngươi… sáng hiếp ngươi, chiều hiếp ngươi, tối cũng hiếp ngươi… đồ dâm phụ dâm đãng.” Diệp Thần đem nàng đè trên mặt đất tự mình tấn công đem nàng ngay trước mặt Ninh Trung Tắc thô bạo tấn công, miệng lè lưỡi hôn đến nàng trên môi thô bạo đem lưỡi nàng nút vào vào trong miệng sau đó nhả ra mình nước bọt để nàng nuốt vào.
“Ta… ta muốn… ta không chịu nổi… ưm… Ta yêu ngươi… tiên sinh… ta muốn cho ngươi sinh con… mau đâm ta mạnh nữa…” Tuyết Tâm cầu xin nói để cho Diệp Thần tùy ý tại trên người nàng bắn vào trong.
“Ta sẽ cho ngươi thứ ngươi muốn, Tuyết Tâm… nói cho ta ngươi tâm hồn, trái tim cơ thể… đều là của ta...” Diệp Thần kéo nàng ngồi lên cơ thể hắn ôm nàng để nàng tiếp tục tự mình di chuyển nói.
“Ta… là ngươi… tất cả đều là ngươi… cho ta đi...” Tuyết Tâm đều bị Diệp Thần chỗ đó khuất phục, hiện tại cái gì Nhậm Ngã Hành đã sớm không quan trọng, cái gì thai nhi đã sớm không còn quan trọng. Nang đã hoàn toàn trở thành nô lệ của nhục dục. Chỉ có vị này lớn bổng đồ ăn mới có thể thỏa mãn được nàng.
“Tuyết Tâm… ta sẽ cho ngươi thứ ngươi thèm khát… đồ dâm đãng nhận lấy...” Diệp Thần lập tức đâm thật sâu vào trong nàng xả hết toàn bộ vào trong nàng, đem bên dưới nàng bắn ngập đến hắn chất lỏng còn rò rỉ chảy ra ngoài.
Đặt trên mặt đất đã mất đi cảm giác Tuyết Tâm bất tỉnh, hoa cúc nàng đều co dật đem cái đuôi phẩy phẩy. Diệp Thần đứng lên cầm lấy cái đuôi kéo thật mạnh đem từng viên gỗ nhỏ từ nàng hoa cúc một cái thật mạnh kéo đi ra, để Tuyết Tâm tại trên mặt đất rên ư ư khẽ đau đớn lại sung sướng, hoa cú đều xuất hiện một lỗ sâu hoắm không hề khép lại. Cầm theo chiếc đuôi hướng Ninh Trung Tắc đi tới ánh mắt khẽ động cười gằn.
“Ngươi… ngươi chỉ vừa mới…” Ninh Trung Tắc đều run sợ muốn chạy trốn. Cảnh tượng thô bạo vừa rồi dọa sợ nàng. Nàng thật sự rất muốn lập tức tự sát nhưng nghĩ đến đứa con trong bụng lập tức khiến nàng chùn bước. Nàng không hề biết rằng, cuộc đời nô lệ của nàng đã như vậy bắt đầu từ đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.