Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 670: Tiếu ngạo giang hồ-cách mà cường giả sinh ra




“Xông… xông lên… giết chết hắn.” Tên cầm đầu ăn mày lập tức phất tay khiến đám người cần côn lập tức xông lên.
Đông Phương Bạch bước chân nhanh nhẹn, cơ thể nhẹ nhàng của nàng giúp nàng dễ dàng né tránh được đám người đang xông tới. Cầm trên tay mảnh vỡ đang dính máu, đem cổ của những kẻ nàng muốn giết cứa nhẹ một cái vào chúng yết hầu tựa như cắt cổ gà. 
“Sâu bọ có nhiều hơn vẫn chỉ là sâu bọ.” Đông Phương Bạch không chút lay động nói.
“Giết nhiều người như vậy, ngươi hẳn là không tầm thường. Đáng chết dưới ta lưỡi kiếm.” Tên cầm đầu đám ăn máy rút ra bên hông mình một thanh kiếm dẻo quấn quanh lưng giơ lên trước mặt Đông Phương Bạch uy hiếp.
“Người trong giang hồ?” Đông Phương Bạch phát hiện ra một tia không đúng. Sát khí của người này không giống như bình thường người. Phải từng giết qua rất nhiều người mới có thể có được khí thế như vậy.
“Một tiểu tử vắt mũi chưa sạch lại không chút sợ hãi trước ta sát khí. Ngươi đáng được chết dưới ta lưỡi kiếm.” Tên ăn mày bẩn thỉu cầm thanh kiếm đầy kiêu ngạo giống như chỉ cần lướt nhẹ mình lưỡi kiếm là có thể giết chết Đông Phương Bạch.
“Nói ra tên ngươi, ta không giết kẻ vô danh.” Đông Phương Bạch không chút lay động nói.
“Ta mới là người cần nói câu đó.” Tên ăn mày nhếch miệng cười, hắn vô cùng tự tin với khả năng giết người của mình. Ngoài ra hắn cũng là nhị lưu cao thủ bên trong tinh anh. Đối phó với một cái tiểu tử, hoàn toàn để hắn cảm thấy không thành vấn đề.
“Không biết sống chết.” Đông Phương Bạch ánh mắt không chút nào run sợ dùng mình nhỏ nhoi mảnh sành chĩa về phía kẻ thù.
“Hừ… chết đi...” Tên ăn mày lập tức bất ngờ tấn công tới Đông Phương Bạch một kiếm muốn dứt khoát lấy mạng của nàng.
Keng… Đông Phương Bạch đưa chiếc mảnh vỡ đem đánh vào phần ngang kiếm đem nó đánh lệch sang một bên.
“Chỉ có chút tài năng vậy sao? Muốn sử dụng kiếm ngươi ít phải luyện mười năm nữa.” Đông Phương Bạch khinh bỉ ánh mắt vô tình giống như chơi đùa với một con thú nuôi một dạng.
“Cái này… quá giống ta rồi.” Diệp Thần từ xa nhìn đến từ đầu đến cuối không có động thủ nghĩ.
“Chỉ may mắn một chút ngươi liền dám như vậy ngạo mạn?” Bị xúc phạm đến mình thể diện, tên ăn mày lập tức giận dữ xoay người đem kiếm thẳng hướng tim của Đông Phương Bạch đâm đến.
Xoẹt… Đông Phương Bạch trong mắt mọi thứ giường như chậm lại, mảnh vỡ vốn tưởng như yếu ớt vô hại trở nên mạnh mẽ lạ thường một lần nữa đối đầu với thanh kiếm đem nó chém sang một bên. Thậm chí Đông Phương Bạch còn nhanh chóng vạch một vết cắt trên mặt của đối phương.
“Ngươi… ngươi dám hủy ta dung?” Ánh mắt sắc bén lóe lên sự tức giận. Tên ăn mày trở nên bắt đầu nghiêm túc hơn.
“Kẻ yếu ớt… thì phải chết. Đó là luật.” Đông Phương Bạch ánh lên sát khí đưa tay phất nhẹ lướt qua người của tên ăn mày một lần đem hắn yết hầu cho cắt. 
“Hự… ta… ngươi...” Nằm mơ hắn cũng không ngờ mình dễ dàng bị giải quyết như vậy.
Đông Phương Bạch sau khi giết sạch đám người cả người đều trở nên run bần bật. Ánh mắt có chút mấp máy nhìn xung quanh có chút hoảng loạn lại nhìn trên người mình đầy máu: “Ta… ta… ta...”
Sức lực vốn sinh ra từ sự tức giận của nàng nhanh chóng biến mất, cơ thể đều trở nên so với trước càng dễ dàng ngã xuống
Lúc này từ đằng sau của nàng, một thanh kiếm lập tức hướng ngực nàng đâm tới.
Vụt… từ trên mái nhà Diệp Thần hạ xuống đỡ lấy Đông Phương Bạch đang ngất đi vào lòng mình đưa hai ngón tay bắt lấy thanh kiếm của tên ăn mày.
“Có chết… ta cũng sẽ kéo ngươi chết cùng… tên của ta là...” Tên ăn mày che mình cổ họng đang phun ra máu tươi ánh mắt vẫn không từ bỏ mình mục tiêu.
Xoạch… Diệp Thần dùng hai ngón tay bẻ gẫy thanh kiếm đem nó phi thẳng vào đầu của tên ăn mày khiến hắn im miệng lại.
“Kẻ chết là kẻ yếu, tên của kẻ yếu đuối vô danh như ngươi cũng không cần lịch sử phải ghi chép.” Diệp Thần ôm lấy Đông Phương Bạch đang run rẩy cơ thể vào trong lòng nói ánh mắt nhìn chiếc xác như kiểu diễn viên quần chúng thì không cần tên, mà có nói thì bố cũng không cần.
Đông Phương Bạch được hắn đào tạo khá là tốt, nhưng xem ra vẫn còn thiếu nhiều lắm. Nàng kinh nghiệm chiến đầu còn quá ít. Vậy nên vừa rồ đích nhân mới… mà nàng...
“Sư phụ… ngươi… ngươi… cuối cùng… cũng đến… đừng đừng nhìn ta… đừng nhìn ta… ta không muốn ngươi nhìn ta lúc này...” Đông Phương Bạch nhìn Diệp Thần ánh mắt toát ra sự mong đợi ôm lấy Diệp Thần sau đó nhìn thấy trên tay mình đầy máu lập tức đẩy Diệp Thần ra lùi lại ôm mình co lại sợ sệt khác hoàn toàn với vừa rồi không sợ trời không sợ đất dáng vẻ.
“Ai mà biết được, nhìn ngươi bề ngoài như vậy cứng cỏi… nội tâm lại mềm yếu như vậy chứ?” Diệp Thần đưa tay sờ lên đầu của Đông Phương Bạch an ủi nàng. Trái tim của hắn khẽ sao động trong giây lát.
“Sư phụ ta giết… giết người rồi...” Đông Phương Bạch khẽ bám chặt lấy sư phụ giống như sợ hắn chán ghét nàng nói.
“Giết liền giết… đều là những kẻ chán sống. Đừng sợ có ta ở đây, ai cũng không làm hại được ngươi. Kẻ nào động đến ngươi một sợi tóc, chết.” Diệp Thần ôn nhu kéo Đông Phương Bạch vào lòng vỗ về nàng.
“Nhưng… hai cái tỷ muội vì ta mà… mà… đều là lỗi của ta… đều là… hức hức...” Đông Phương Bạch muốn khóc lên, nấc lên từng cục trong sợ hãi. Đây là lần đầu nàng giết người, cũng là lần đầu tiên vì nàng mà chết.
“Sư phụ… ngươi… ngươi hức… cứu… cứu hai đứa bé này đi… sư phụ ta cầu xin ngươi… cứ hai đứa bé này. Chỉ cần ngươi cứu hai đứa bé này, ta tuyệt đối không ương bướng, sẽ nghe lời… hức… cầu xin ngươi.” Đông Phương Bạch vừa khóc vừa cầu xin bám vào sư phụ dựa dẫm vào hắn cầu xin.
“Người đã chết… âm dương cách biệt. Ngươi muốn ta cứu kiểu gì đây.” Diệp Thần không chút nào động lòng nói.
“Ta biết ngươi có cách… ngươi… hức… cứu hai nàng. Cầu xin ngươi đấy.” Đông Phương Bạch không tin nói. Ngươi không cứu được hai nàng, ai có thể cứu được đây. 
“Sống chết có số giàu sang do trời. Mệnh của hai đứa bé này, đã tận rồi.” Diệp Thần vô tình không chấp nhận Đông Phương Bạch cầu xin nói.
Nhìn trên mặt đất mảnh vỡ, Đông Phương Bạch nhặt lên kề vào mình chiếc cổ trắng nõn ánh mắt ướt át nhưng kiên định nhìn Diệp Thần:“Sư phụ…hức… ta biết ngươi có cách… cứu các nàng. Đều là tại ta… tại ta… nếu lúc đó ta… ta... nếu ta không… Sư phụ, cầu xin ngươi, nếu các nàng chết… ta.. hức… ta sẽ chết trước mặt ngươi...”
“Ngươi cho rằng chính mình dùng cái chết có thể đe dọa ta?” Diệp Thần giả bộ như khôn quan tâm nói.
“Ta đếm đến ba ngươi không đồng ý ta sẽ tự sát.” Đông Phương Bạch ánh mắt không chút nào nghi ngờ sự quyết tâm.
“Ngươi… rõ ràng là làm khó ta. Mau cho ta dừng lại, lão tử ghét nhất chính là bị uy hiếp.” Diệp Thần giận dữ. Tên tiểu tử này rõ ràng là biết hắn quan tâm lại dám dùng sự quan tâm của hắn để uy hiếp chính hắn.
“Một...” Không chút nào quan tâm đến Diệp Thần ý, Đông Phương Bạch ấn sâu hơn mảng vơ vào cổ khiến chiếc cổ trắng chảy ra một chút máu tươi đỏ.
Vụt… lập tức đem mảnh vỡ đánh bay ra xa.
Diệp Thần tức giận quát lớn: “Ngươi điên rồi, vì hai cái tiểu cô nương mà tự sát. Ngươi muốn chết như vậy sao? Đồ ngốc này.”
“Đều là tại ta… là tại ta… ta… Để… để cho ta chết đi.” Đông Phương Bạch nhìn xung quanh máu tươi cùng những kẻ mình đã giết qua đều cảm thấy khẽ sợ hãi. Nàng vốn cho rằng giết người không phải chuyện gì khó khăn, nàng cũng cho rằng nếu kẻ khác chết trước mặt nàng, nàng cũng sẽ không mấy bận tâm. Nhưng nàng có vẻ như đã nhầm, nàng yếu đuối hơn mình thường quá nhiều.
“Ngươi điên rồi, cho ta tỉnh táo lại.” Diệp Thần đem Đông Phương Bạch giữ lại nói.
“Buông… ngươi… buông ta ra.” Đông Phương Bạch dãy dụa, thậm chí muốn cắn lưỡi tự sát.
Lập tức đưa tay ra đem Đông Phương Bạch đánh ngất ôm vào lòng, Diệp Thần lập tức thở dài nhẹ nhõm. Hắn bỗng phát hiện ra, đệ tử của hắn… nội tâm vô cùng yếu ớt. Nàng giống như tồn tại hai nhân cách vậy, một cái sát phạt quyết đoán còn một cái thì yếu ớt mỏng manh của nữ nhân cần người che chở chăm sóc.
“Cách để tạo ra một cường giả… là cần phải có kẻ hi sinh, hi sinh càng lớn sức mạnh nhận được càng lớn. Lần này hai các ngươi chết sẽ không vô ích. Dù sao cũng ăn ta cơm, chết cũng được làm con ma no. Kiếp sau các ngươi rút kinh nghiệm, tuyệt đối đừng làm kẻ yếu.” Diệp Thần nhìn nằm trên mặt đất hai tỷ muội đã tắt thở không chút động lòng. Hắn chính là để hai cái này tỷ muội cho Đông Phương Bạch trưởng thành làm vật hi sinh. Hiện tại, đã thành công một nửa. Còn đám người xông tới đây ngày hôm nay, đều là hắn một tay sắp đặt thuê tới để tạo ra màn kịch này.
Đương nhiên chuyện này sẽ theo toàn bộ những kẻ đã chết ở đây biến mất không chút dấu vết.
Có lẽ nếu để tiểu tử biết hắn tàn nhẫn như vậy, có lẽ tiểu tử này sẽ ghét hắn. Nhưng để tên ngốc này có thể tồn tại sống xót trên giang hồ. Làm sư phụ hắn tuyệt đối không cho phép mình nhân từ hay do dự.
Thủ đoạn của hắn, lợi dụng người khác, ép buộc người vô tội phải tham gia vào hay không đều không quan trọng, chỉ cần có thể khiến ngươi trở nên mạnh mẽ tự bước đi, ta đều sẽ làm mặc dù điều đó khiến ngươi tổn thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.