Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 666: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Hôn Đông Phương Bạch




Nhìn bên cạnh mình phu quân nhắm mắt vận nội công chữa thương, Tuyết Tâm mặt khẽ đỏ lên hướng bên cạnh tiểu đệ đệ đi tới. 
“Tiền bối… ngươi… muốn bây giờ hay sao? Có thể… đợi đến ngày mai vào thành không? Ta sợ nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng.” Tuyết Tâm mặt khẽ đỏ ửng, chỉ vừa rồi chưa đến một canh giờ, hắn muốn nàng. Bây giờ, hắn lại có thể tiếp tục. Tên này thật sự mạnh mẽ như vậy sao? Nhớ trước kia phu quân nàng chỉ một lần là nằm dài trên cơ thể nàng không nhấc được người rồi.
“Không cần lo lắng, ta sẽ nhẹ nhàng. Vận động nhiều một tý, khi sinh nở cũng dễ dàng hơn rất nhiều.” Diệp Thần dụ dỗ nói, kéo Tuyết Tâm ngồi vào trong lòng hắn. Tận hưởng mùi thơm từ cơ thể của mỹ nhân, khiến lòng hắn xôn xao. Vốn dĩ hắn có thể nhịn được, nhưng ai kêu tên đệ tử chết tiệt gay lọ kia đem hắn dục vọng khơi mào ra. 
Để tìm lại bản chất đàn ông, hắn thật rất cần nữ nhân. Mà ở chỗ này mỹ nhân xinh đẹp duy nhất chính là Tuyết Tâm, không ngủ nàng còn ngủ ai đây? Chẳng lẽ kéo tên đệ tử ra chơi gay lọ, vẫn là ăn mặn đè tên Nhậm Ngã Hành ra hiếp rồi giết.
“Ngươi là đồ xấu xa… Ngã Hành hắn còn đang thức đâu.” Tuyết Tâm lo lắng trách cứ ngồi trong lòng Diệp Thần.
“Như vậy không phải càng kích thích hơn sao?” Diệp Thần sờ Tuyết Tâm má hồng điểm lên một nụ hôn nhạt.
“Đừng như… vậy… sẽ… sẽ… bị phát hiện ra mất.” Tuyết Tâm cảm nhận được tay của tên đê tiện này sờ vào trong áo của mình, cơ thể đều nóng lên, nàng thật sự sợ hãi khi hắn dần dần sờ xuống bên dưới.
“Cơ thể ngươi so với bản thân ngươi thành thật hơn rất nhiều đấy. Bảo bối hôn một cái.” Diệp Thần xấu xa đè nàng lên đống lá khô mặc kệ phu quân nàng vẫn ở gần đó chưa có ngủ.
“Đều là tại ngươi… ưm… đừng vội vàng như vậy...” Cảm nhận lưỡi của Diệp Thần xâm chiếm nàng khoang miệng, khác với bình thường chống trả nàng phối hợp theo người nam nhân nàng luôn chán ghét này. Có vẻ như là với một lý do hợp tình hợp lý là hi sinh vì phu quân, nàng có thể hoàn toàn thể hiện ra con người của mình.
“Tuyết Tâm… nói thử một chút ngươi là nữ nhân của ai?” Diệp Thần nhỏ nhẹ từng lời thỏ thẻ vào trong tai của nàng. Đây là quá trình đầu tiên của việc tẩy não nàng.
Chỉ cần là con người, thì nhất định sẽ có dục vọng. Làm chủ được dục vọng của người khác, thỏa mãn họ, liền có thể họ sống vì mình chết vì mình. Coi mình là thế giới, khiến nàng dựa dẫm vào mình.
“Ta… ta là… nữ nhân của ngươi… mau thỏa mãn ta.” Tuyết Tâm bị Diệp Thần kích thích bên dươi đến điên cuồng. Mỗi khi hắn sờ xuống bên dưới tách ra nàng hai mép thịt giữa hai chân liền có thể khiến nàng trở nên điên cuồng.
“Trước mặt phu quân mình, ngươi lại cùng ta gian dâm. Ngươi thật sự rất xấu xa tiện phụ. Còn không mau xin lỗi chồng mình.” Diệp Thần sờ nên nàng bộ ngực sữa đang rò rỉ một chút màu trắng ngà sữa mẹ, đôi tay kéo ra nàng dây lưng áo để lộ ra nàng cơ thể trắng bóc cùng chiếc bụng lớn trước mặt người khác trêu chọc nói.
“Ngã Hành… xin lỗi… ta yêu ngươi nhưng… cơ thể ta thuộc về hắn… ta… đã không thể sống thiếu hắn nữa...” Tuyết Tâm nước mắt đều chảy ra. Vốn tưởng có thể khống chế lại mình dục vọng, nhưng có đến chết nàng cũng không nghĩ tới. Mị lực của nam nhân này lại lớn mạnh như vậy, chỉ cần hắn sờ đến nàng bên dưới. Nàng liền thuộc về hắn, hưởng qua một lần vụng trộm ái tình, nàng đã hoàn toàn không làm chủ được bản thân.
“Bảo bối ngoan lắm… có một ngày không chỉ ngươi cơ thể. Cả trái tim ngươi đều thuộc về ta. Hiện tại để ta ban thưởng cho ngươi… hắc hắc...” Diệp Thần lập tức để nàng tại phía trên từ bên dưới đâm thẳng vào bên trong nàng khiến Tuyết Tâm nơi sâu nhất đều bị khai phá. Đứa trẻ trong bụng đều cảm giác như bị thứ gì đó chọc đến.
“Ưm… ư… thật lớn… chính là cảm giác này… ta yêu ngươi...” Vòng hai tay ôm chặt lấy cổ Diệp Thần, mông nàng không theo chính nàng lý trí tự mình di chuyển khát vọng hắn. Hiện tại, nàng đều mặc kệ mình phu quân đang ở bên kia có nhìn nàng hay là không.
“Ngươi rên rỉ nhỏ một chút, phu quân ngươi tỉnh dạy… nhìn thấy ngươi dâm đãng như vậy, sợ rằng sẽ tức chết đi.” Diệp Thần đưa tay lên bóp nàng hai đầu bộ ngực kéo mạnh khiến sữa không ngừng bắn tung tóe đê tiện nói.
“Kệ hắn… cho ta… ta muốn ưm...” Tuyết Tâm đều chìm đắm trong dục vọng nói.
“Sẽ như ý của ngươi.” Diệp Thần vốn dĩ nhẹ nhàng di chuyển lập tức thô bạo đem nàng đè tại trên mặt đất rút ra một viên đan dược nhét vào mồm nàng mạnh mẽ đem côn bổng dài như ngựa giống đâm liên tục vào nàng.
“Ực… thuốc này… ưm...” Tuyết Tâm nuốt vào viên thuốc cùng với mình nước bọt trộn lẫn với Diệp Thần nước bọt nghi hoặc.
“Nó sẽ giúp ngươi thai nhi an toàn… ngoài ra khiến cơ thể ngươi thành thật hơn rất nhiều. Trở nên… vô cùng nhạy cảm...” Diệp Thần xấu xa đưa miệng lên nàng bộ ngực bắt đầu bú liếm.
“Ưm… cơ thể… thật nóng … ưm...ư...” Tuyết Tâm cảm giác cơ thể đều mềm nhũn thèm khát hương vị nam nhân, chỉ cần Diệp Thần chạm nhẹ vào nàng cơ thể bên dưới nước suối của nàng liền chảy ra mạnh mẽ khiến hai gò thịt đều sưng lên đỏ ửng đau dát lại bị công thịt công phá khiến tê tái sung sướng lạ kỳ, hai bộ ngực vốn bị trêu đùa tưởng như đã cạn sữa hiện tại liền phun liên tục khiến đầu v* đều cảm thấy tê dại.
“Tuyết Tâm tỷ tỷ… sư phụ… hai người điên rồi. Nhậm Ngã Hành hắn hiện tại còn chưa có đi ngủ đâu.” Đông Phương Bạch nghe tiếng bạch bạch mạnh mẽ thành tiếng thô bạo của hai người đang quấn vào nhau cùng thêm tiếng động rên rỉ và tiếng thở hồng hộc không ngừng của Tuyết Tâm đánh thức mặt đều tái lại nhìn hai kẻ cuồng dâm.
Cơ thể nàng không hiểu sao cũng nóng lên, bên dưới cũng ẩm ướt kỳ lạ. Hai chân cọ vào nhau tránh cho sự ngứa ngáy lan tràn.
Đặt xuống cơ thể run lẩy bẩy Tuyết Tâm rút ra côn bổng từ trong cơ thể nàng. Đem vốn hai chân đã đầy ặc hắn chất dịch phun trào hòa lẫn với nàng suối chảy ra bên ngoài. Bộ ngực vẫn co giật bắn ra sữa không ngừng phun cao. Có lẽ do thuốc quá nặng, dư âm sau cuộc truy hoan vẫn khiến nàng thèm khát ngón tay không tự chủ nhét vào bên trong hai miếng thịt dưới chân đã sưng đỏ ửng. Mặc kệ tê dát vẫn đem bàn tay nhỏ nhắn nhét vào bên trong tự mình kích thích bản thân.
“Nàng… nàng… tại sao lại như vậy?” Đông Phương Bạch nhìn Tuyết Tâm chìm đắm trong nhục dục nghi hoặc.
“Là do thuốc.” Diệp Thần mặc vào mình quần áo nói.
“Thuốc?” Đông Phương Bạch nghi hoặc hỏi.
“Đúng, nó có tác dụng an thai cùng với khiến nàng cơ thể đạt đến trạng thái kích thích đỉnh cao. Tất nhiên nếu sài nhiều sẽ dễ dàng gây nghiện thuốc, nói thẳng ra chính là nghiện cảm giác tình dục này.” Diệp Thần giải thích nói.
“Ngươi muốn dùng thuốc bắt lấy nàng?” Đông Phương Bạch cảm thấy khinh bỉ nói.
“Không phải, chỉ là hiện tại nàng đang mang thai. Hắc hắc, phụ nữ mang thai… còn là nhân thê… xinh đẹp như vậy cực phẩm như vậy… ta không nhân lúc này hưởng thụ còn đợi lúc nào.” Diệp Thần liếm mình môi vẫn còn lưu lại mùi vị sữa mẹ nói.
“Đê tiện. Mà hai các ngươi tiếng động lớn vậy, Nhậm Ngã Hành không phát hiện ra thật sự đúng là kỳ tích.” Đông Phương Bạch khẽ đỏ mặt khinh bỉ nói.
“Ta chỉ muốn tăng thêm tý kích thích mà thôi. Nhậm Ngã Hành hắn bị ta điểm huyệt.” Diệp Thần đưa hai ngón tay hình thành Nhất Dương Chỉ thủ thế nói.
“Từ khi nào mà…” Đông Phương Bạch kinh ngạc hỏi.
“Đây là Nhất Dương Chỉ chiêu thức, như ta sử dụng là bản nâng cấp Lục Mạch Thần Kiếm. Nếu đạt đến ta cảnh giới có thể vô hình đem đối thủ huyệt đạo phong lại. Nếu thích có thể trong nháy mắt giết chết đối thủ.” Diệp Thần khoe mẽ nói.
“Thật mạnh mẽ chiêu thức. Như vậy quá mạnh rồi, có thể dạy ta sao?” Đông Phương Bạch háo hức hỏi.
“Người bình thường muốn học hết khoảng ba bốn năm sẽ luyện được Nhất Dương Chỉ, con Lục Mạch Thần Kiếm còn phải xem tư chất. Nhưng ngươi không phải người bình thường.” Diệp Thần đánh giá nói.
“Vậy ta thì hết bao nhiêu năm.” Đông Phương Bạch háo hức hỏi.
“Khoảng mười đến hai mươi năm gì đấy. Tư chất của ngươi ngoài khinh công cùng tốc độ ra, cái còn lại đều quá kém.” Diệp Thần khẽ thở dài nói.
“Lâu như vậy, vẫn là thôi đi. Dù sao bác mà không tinh cũng vô dụng.” Đông Phương Bạch am hiểu cái này đạo lý nói.
“Ngươi có thể hiểu được đạo lý này liền tốt. Dù sao võ học chỉ là vật ngoài thân. Chỉ cần nội lực hùng hậu cảnh giới đủ cao, căn cơ vững chắc. Tất cả các võ học dù có mạnh mẽ cỡ nào ngươi đều có thể gạt tay liền đánh bại.” Diệp Thần gật đầu nói.
“Sư phụ ngươi hôm nay ngăn ta giết Tuyết Tâm cũng dùng Nhất Dương Chỉ sao?” Đông Phương Bạch nghi ngờ hỏi.
“Không phải là Đạn Chỉ Thần Công của Đào Hoa Phái.” Diệp Thần lắc đầu nói.
“Đào Hoa Phái?” Đông Phương Bạch thắc mắc. Nàng chưa từng nghe qua môn phái này.
“Theo ta nhớ thì là như vậy. Môn võ công này so với Nhất Dương Chỉ dễ học nhưng không có ám khí cùng đồ vật để phóng. Thì vô dụng. Nếu vậy vẫn sử dụng Tiểu Lý Phi Đao tốt hơn nhiều.” Diệp Thần lắc đầu không hài lòng lắm với môn võ công này.
“Sư phụ ngươi rốt cuộc biết bao nhiêu võ công vậy?” Đông Phương Bạch tò mò nói.
“Ta cũng không nhớ rõ nữa. Chỉ biết là rất nhiều, Thiếu Lâm Tự tất cả tàng kinh các ta hình như đều từng xem qua. Tiêu Dao phái võ công, dịch dung thuật, độc thuật. Đại đường võ công, Độc Cô Cửu Kiếm, Nhất Kiếm Quy Lai, còn có Cái Bang trấn phái tuyệt học, m ba công, Cửu m Chân Kinh, Cửu Dương Chân Kinh, nói chung là nhiều lắm. Chưa kể ta tự mình cảm ngộ ra võ đạo nữa.” Diệp Thần mở miệng đại khái nói.
“Sư phụ ngươi sẽ không phải chém đó chứ? Nhiều như vậy võ công, cả đời học đều không hết.” Đông Phương Bạch không tin tưởng nói.
“Ngươi thật không biết tôn sư trọng đạo gì cả. Cầm lấy đi.” Diệp Thần ném cho Đông Phương Bạch một lọ thuốc nói.
“Đây là?” Đông Phương Bạch nghi ngờ hỏi.
“Là thuốc trị thương, chỉ cần sử dụng một chút. Vết thương cơ thể đều khép lại, vết bầm tím đều tan biến dường như chưa từng bị thương qua. Là ta lấy từ Tiêu Dao phái thuốc công thức sử dụng mình y thuật đem nâng cấp lên chế thành.” Diệp Thần đại khái giới thiệu nói.
“Thật công dụng như vậy sao? Không phải lừa ta đó chứ?” Đông Phương Bạch đổ trong bình ra một viên đan hình tròn hỏi.
“Không tin liền trả lại. Có biết thuốc này quý thế nào không hả?” Diệp Thần khinh bỉ đòi lại nói.
“Đồ đã cho lý nào lấy lai.” Đông Phương Bạch sợ hãi bị đòi lại lập tức cho thuốc vào trong miệng nhai nuốt vào.
Nàng cảm giác rất vui, sư phụ quan tâm nàng cơ thể bị thương. Có người quan tâm đến cảm giác thật sự tốt nhiều lắm. Vừa rồi ghen tuông với Tuyết Tâm đều biến mất cả.
“Này ngươi uống vào đấy hả? Đây là thuốc để nghiền ra pha nước rồi bôi mà.” Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch nói.
“Thuốc dùng để bôi? Sao không nói sớm? Chết tiệt… bây giờ… bây giờ… ọe… uống vào không sao chứ? Ta nôn không ra... “ Đông Phương Bạch lập tức cảm thấy bị hố nói.
“Không sao, uống vào cũng có thể chữa thương nhưng chỉ là có chút tác dụng phụ...” Diệp Thần khẽ cười nói.
“Tác dụng phụ?” Đông Phương Bạch nghi ngờ.
“Ngươi có cảm thấy bụng mình có chút đau không?” Diệp Thần mở miệng cười xấu xa hỏi.
“Có, tự dưng… cảm thấy đau bụng. Nhưng… ta rõ ràng không có buồn vệ sinh.” Đông Phương Bạch xấu hổ đỏ mặt ôm mình bụng nhỏ nói.
“Thì đúng rồi. Tác dụng phụ mà, ngươi uống thuốc này vào liền sẽ không thể đi vệ sinh, cả đi tiểu cũng đừng nghĩ. Cố mà nhịn đi, chỉ ba ngày thôi.” Diệp Thần an ủi nói.
“Ba ngày? Đừng đùa, sẽ chết ngươi đó. Sư phụ mau cứu ta đi.” Đông Phương Bạch lập tức ôm lấy Diệp Thần ánh mắt đáng thương, nước mắt đều ứa ra nói. Nàng bụng thật sự rất đau.
“Đã bảo đừng… có.. nhìn thẳng… rồi mà...” Diệp Thần bị Đông Phương Bạch đáng yêu gương mặt đang bẻ cong có chút giận mà không dám nói.
“Sư phụ giúp ta đi.” Đông Phương Bạch dường như không nghe Diệp Thần nói liền xán vào gần Diệp Thần hơn.
“Là ngươi ép ta đấy đồ ngốc...” Diệp Thần cảm giác cơ thể vốn dĩ đã điều tiết trên người Tuyết Tâm lần nữa nổi lên đè ra Đông Phương Bạch trên mặt đất thở hồng hộc.
“Sư phụ… ngươi… làm ta sợ đó...” Đông Phương Bạch lảng tránh Diệp Thần nhìn thẳng đỏ mặt khẽ xẩu hổ cúi đầu nghiêng sang một bên nói.
“Suỵt im lặng...” Diệp Thần khẽ nói, tiếng của Đông Phương Bạch thỏ thẻ khiến hắn vô cùng muốn hiếp tên đệ tử này mặc kệ hắn giới tính.
“Sư phụ ưm… ngươi ưm...” Đông Phương Bạch muốn nói cái gì lập tức kích thích Diệp Thần hôn lên môi nàng. Chiếc lưỡi vẫn còn dính lại hương vị sữa của Tuyết Tâm tại trong nàng miệng cùng lão lưỡi quấn chặt với nhau.
Tuy là nụ hôn đầu nhưng nàng vô cùng phối hợp, tâm trí của nàng dần trở nên điên loạn. Đây chính là mùi vị của nụ hôn sao?
Bàn tay không nhịn được của Diệp Thần hướng áo của Đông Phương Bạch muốn đem nó cởi ra. Cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo của Diệp Thần sờ vào vòng eo nàng sau đó sờ dần xuống bộ mông nhỏ của mình khiến Đông Phương Bạch đều gấp đến phát khóc khẽ ẩn ra Diệp Thần từ chối hắn yêu thương.
Bị đẩy ra Diệp Thần lùi ra khỏi Đông Phương Bạch cơ thể không rõ ý vị. Mình vừa… vừa làm cái gì vậy chứ?
“Sư phụ… ngươi cho ta tỉnh táo lại...” Đông Phương Bạch đem áo che khuất đi mình cơ thể nhìn Diệp Thần ánh mắt u oán đề phòng.
“Ta… ta… ta không cố ý… ta … ngươi nghỉ ngơi đi.” Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch muốn nói cái gì vẫn nuốt lại lời nói sau đó liền đứng dạy quay người rời đi vào màn đêm tối.
“Sư phụ… xin lỗi… hiện tại chưa phải lúc...” Đông Phương Bạch nhìn Diệp Thần bóng lưng cô đơn rời đi khẽ nói. Trong lòng nàng tự nhiên cô đơn kỳ lạ, nhìn theo bóng người sư phụ rời nàng cảm thấy nàng đang mất đi hắn mãi mãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.