Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 658: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Sư Phụ Không Liên Quan Đến Ta




Đông Phương Bạch ánh mắt đều muốn mù một dạng nhìn Diệp Thần đang cùng với tú bà cạnh nhau ôm ấp, trong lòng nàng không khỏi ẩn ẩn hiện lên có chút tức giận. Vốn đối với nữ nhân trong thanh lâu không có bao nhiêu thành kiến, hiện tại trong nội tâm nàng liền vô cùng khinh bỉ. Có vẻ như nàng đã coi Diệp Thần là nàng người đàn ông của mình từ lúc nhận hắn là sư phụ.
“Sư phụ ngươi thật rất tốt chơi đùa.” Đông Phương Bạch nhìn Diệp Thần giận dữ nói.
“Ách, ta đương nhiên là thật tốt chơi đùa. Trời đều tối ngươi còn đến tìm ta làm cái gì?” Diệp Thần cảm thấy có chút lạ lùng. Rõ ràng lão tử chơi nữ nhân, ngươi ở đây giận cái gì? Cũng không phải là đè ngươi ra chơi.
“Chẳng lẽ không có việc không thể tới tìm ngươi. Nếu ta không tới, thật không biết sẽ có thêm bao nhiêu cái sư mẫu đâu.” Đông Phương Bạch nhìn Diệp Thần tràn đầy khinh bỉ nói. Quả nhiên đàn ông đều là loại động vật thân dưới, không có một cái nào tốt.
“Tiểu đệ đệ ngươi sao lại nói như vậy, nô gia làm sao dám trèo cao đâu. Nam nhân chơi bời là chuyện bình thường. Cũng đâu có gì là lạ. Ngươi cần gì phải ghen?” Tú bà õng ẹo mở miệng ra nói.
“Đúng, ngươi cần gì phải ghen tuông? Dù ta thật kiếm cho ngươi cái sư nương, cũng là việc của ta.” Diệp Thần cảm thấy tú bà nói rất đúng.
“Ngươi… ta… ta… ta làm sao sẽ ghen với tên thối như ngươi được.” Đông Phương Bạch nhìn Diệp Thần giận mà không thể phát tiết nói.
“Không ghen vậy ngươi giận cái gì? Ách, chẳng lẽ… ngơi đối với tú bà… yêu thích sao? Sao không nói sớm? Ta còn tưởng ngươi chỉ có hứng thú với nam nhân, hóa ra là nam nữ thông sát.” Diệp Thần liền có chút hiểu hiểu nhìn cái này đệ tử hỏi.
“Tiểu đệ đệ… ngươi khẩu vị thật nặng, nếu như ngươi thật muốn tối nay ta cũng có thể cho ngươi phục vụ.” Tú bà không ngại ngùng đệ nghị chơi tập thể nói.
“Cái rắm ta mới thích ngươi. Ta hoàn toàn bình thường, ta thích là nam nhân.” Đông Phương Bạch liền vô cùng khẳng định nói.
“Khụ khụ, ngươi nói là thích cái gì cơ?” Diệp Thần đều cảm thấy cúc hoa mình có chút đau. Móa lão tử coi ngươi là đệ tử, ngươ lại nghĩ ngủ lão tử.
“Ta có nói mình thích cái gì sao?” Đông Phương Bạch lập tức biết mình lỡ lời liền hỏi.
“Ngươi vừa nói mình thích nam nhân. Thích ai vậy?” Diệp Thần dò hỏi nói.
“Thích ai cũng tuyệt đối không thích ngươi.” Đông Phương Bạch trừng mắt nhìn Diệp Thần nói.
“Thật tốt quá, làm ta sợ hết hồn.” Diệp Thần vỗ ngực mình vui vẻ.
“Ta… ta… ngươi… sớm muộn có một ngày ngươi hối hận.” Đông Phương Bạch tức giận nói. Bộ ta thích ngươi làm ngưới sợ hãi đến vậy sao?
“Yên tâm, ta sẽ không hối hận. Tuyệt đối không hối hận, nói đi tối đến tìm ta làm gì?” Diệp Thần lắc đầu thản nhiên nghi ngờ hỏi.
“Cái này…” Đông Phương Bạch nhìn bên cạnh Diệp Thần tú bà e dè, hiện tại đối với nàng tú bà chính là nàng kẻ thù cần phải trừ khử. Bí mật đương nhiên không để cho nàng biết.
“Ngươi trở về đi, tối nay vẫn là đến đây thôi. Ngày mai ta lấy ngân lượng đem hắn rời đi.” Diệp Thần nhìn tú bà lưu luyến không muốn rời đi hắn liền lạnh băng nói.
“Tiên sinh ngươi không đi có được hay không? Ở lại đây, chỉ cần ngươi không chê, ta có thể nuôi ngươi.” Tú bà đều bị hắn ngủ phục nói.
“Tình một đêm chính là tình một đêm, xin lỗi nhưng đây không phải tiểu thuyết ngôn tình. Chúng ta không thuộc về nhau. Chơi cùng tú bà quả nhiên rất vui, nhưng… cũng chỉ vậy mà thôi. Ta không thích ngươi, ngươi cũng không cần phải nghĩ đến ta làm gì.” Diệp Thần đương nhiên sẽ không cho là ngủ cùng hắn nữ nhân. Hắn sẽ đối với nàng một mực đòi chăm lo. Tình ái là một trò đùa, ai yêu trước người đó thua.
“Vậy công tử có thể tới phòng ta đêm nay sao?” Tú bà vẫn không muốn từ bỏ nói. Nàng nghĩ dùng nhục dục níu chân vị tiên sinh này.
“Không có ý tứ, đêm nay họa mi ngừng hót.” Diệp Thần vẫn lắc đầu từ chối.
“Là do ta quá đa tình rồi. Tiên sinh ta lui trước. Tiểu đệ đệ… chăm chú hắn, ta không cùng ngươi tranh, ngươi thật sự rất có phúc.” Tú bà nhìn đến Đông Phương Bạch một bộ ghen tị liền rời đi.
Đông Phương Bạch cảm thấy có chút dễ chịu trong lòng. Muốn cùng ta tranh nam nhân, ngươi nghĩ ngươi là ai? Hừ, đừng tưởng ngươi giúp hắn phát tiết liền để hắn yêu ngươi.
“Người đều đi rồi, ngươi còn thẫn thờ ra đó làm gì hả?” Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch gõ gõ nàng cái chán nói.
“Ui da, đừng gõ đầu ta, đau chết mất...Ta đến để nói với ngươi ta muốn học Quỳ Hoa Bảo Điển. Ngoài ra muốn ngươi giúp ta nhổ mấy cây kim trên đầu, ta muốn tắm rửa, để thế này bất tiện quá.” Đông Phương Bạch chỉ đầu mình mấy cây kim nói.
Diệp Thần đưa tay búng chán Đông Phương Bạch nói: “Móa, chỉ vì việc này đến phá ta chuyện tốt. Ngươi cái đệ tử này làm thật tốt.”
“Đau… đã nói không cho búng trán rồi. Hừ, ngươi như vậy dâm loạn, sớm muộn có ngày trở thành vô năng.” Đông Phương Bạch nguyền rủa nói.
“Ta vô năng cũng là việc của ta. Mà đựng cái gì trong hộp vậy?” Diệp Thần nhìn chiếc hộp hỏi.
“Thì là ta cái đó đó.” Đông Phương Bạch mặt có chút đỏ nói.
“Cái đó đó? Là cái gì?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
“Thì chính là cái… dùng để cắt học võ công đấy.” Đông Phương Bạch đều mở miệng nói.
“Ngươi… tự mình cắt?” Diệp Thần đều cảm thấy kinh ngạc nhìn chiếc hộp hỏi.
“Đúng vậy có vấn đề gì sao?” Đông Phương Bạch thản nhiên trả lời.
“Cắt thế nào?” Diệp Thần mở miệng hỏi. Cái tên đệ tử nhìn bề ngoài mảnh khảnh vậy mà có thể nhẫn tâm tự thiến ngộ đạo, thật khiến hắn kinh ngạc.
“Ta dùng kéo cắt nhẹ một cái nó liền đứt ra. Khụ khụ…. mặc dù chảy có chút nhiều máu, còn có chút đau. Nhưng vì trả thù nỗi đau này có đáng là bao chứ?” Đông Phương Bạch làm bộ dạng cắt cắt nói. Nàng cũng chính là bịa ra tránh cho sư phụ nghi ngờ.
“Chỉ có chút đau thôi sao? Bây giờ không đau nữa sao?” Diệp Thần nghi ngờ hỏi. Tự tay bóp dái đều đau đến chết đi sống lại, mà tên này dùng kéo cắt lại chỉ đau một chút, bây giờ còn đi lại bình thường nữa.
“Ách, đều tại ngươi tự dưng nhắc lại làm ta tự nhiên đau quá. Ui da, đau chết ta.” Đông Phương Bạch hai tay che mình chỗ giữa giả bộ đau đớn nói.
“Tiểu tử ngươi đối với cả bản thân tàn nhẫn như vậy, rất có tố chất làm thụ.” Diệp Thần đều khâm phục Đông Phương Bạch tàn nhẫn. Lão tử đối với bản thân còn chưa dám tàn nhẫn như vậy.
“Vậy ta có thể học võ công sao?” Đông Phương Bạch lập tức muốn học võ công nói.
“Có thể, nhưng thể lực ngươi chưa đủ để học nội công cao cường. Hiện tại ít nhất cũng phải nắm giữ cơ bản nhất tiêu chuẩn thể chất ngươi mới có thể học được Quỳ Hoa Bảo Điển, sáng ngày mai ta sẽ đưa ngươi đi ra ngoài giang hồ, đợi ngươi đủ tiêu chuẩn, ta ắt truyền cho ngươi.” Diệp Thần thản nhiên mở miệng nói.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá.” Đông Phương Bạch lập tức vỗ tay nói.
Diệp Thần thấy Đông Phương Bạch trẻ con tính khí cũng không nói gì mà mở ra cái hộp, hắn cũng tò mò rốt cuộc tên tiểu tử gay lọ này hàng họ thế nào.
“Móa, sao không thấy? Chẳng lẽ… nhỏ quá nhìn không ra sao?” Diệp Thần nhìn vẫn dính tý máu đã đông lại trong hộp nghi ngờ hỏi.
“Ách, sao lại không có? Ta rõ ràng đã cất vào trong hộp rồi. Vừa rồi còn đưa cho tú bà giữ hộ, làm sao có thể không thấy?” Đông Phương Bạch lập tức nghi ngờ cầm chiếc hộp lên nói.
“Ngươi nói là tú bà cầm hộ ngươi chiếc hộp này?” Diệp Thần mở miệng hỏi.
“Đúng nha, lúc đó ta đi vào phòng bếp ăn chút đồ. Gặp tú bà nàng liền nói cầm hộ, sau khi ăn xong ta vào nhà bếp thấy chiếc hộp liền mang đến đây luôn thật kỳ lạ.” Đông Phương Bạch gãi gãi đầu mở miệng nói.
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Đông Phương Bạch không hiểu nhìn Diệp Thần hỏi.
“Không có gì, ta chỉ vừa mới phát hiện ra. Ta thật sự muốn giết người… Ọe… ọe… móa nó… Tiểu Bạch Kiểm ngươi chờ ta… đợi ta nôn ra hết… lão tử bắt ngươi ăn sạch...” Diệp Thần lập tức hướng cửa sổ mở cửa nôn thốc nôn tháo. Móa, vừa rồi hắn ăn chẳng lẽ nào là…
“Sư phụ không liên quan đến ta, ta cái gì cũng không biết. Ngươi ăn liền ăn, ta không cùng ngươi tính toán, ta cáo từ trước, sư phụ ngủ ngon.” Đông Phương Bạch nhìn trên bàn phần canh có cái nổi nổi đồ vật nàng mua ở chợ. Mặt đều đen lại, tú bà ngươi thế nào đem nàng của quý í lộn không phải nàng của quý mà mua được của quý đem hầm cho sư phụ ăn. Đây là muốn hại chết nàng tiết tấu.
“Tiểu Bạch Kiểm,... ta và ngươi không xong...” Diệp Thần thấy chạy trốn Đông Phương Bạch liền gầm lên. Thật sự là số con chó. Tự mình thiến, sau đó liền nấu cho lão tử ăn. Ngươi thật sự muốn trèo lên đầu ta ngồi. Sư phụ không ra oai, ngươi cho rằng lão tử là mèo giấy.
Đông Phương Bạch một đường chạy ra ngoài nghe thấy Diệp Thần tức giận tiếng từ trong phòng truyền ra đều cảm giác đen đủi. Lần này nhất định bị hắn giận chết rồi, thế nào lại thành thế này chứ. Ta vô tội nha, ta làm gì sai, thế nào lại trách ta rồi. Đều là ngươi tự nguyên ăn vào, ta có ép ngươi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.