Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 597: Xin lỗi




Đứng trước cảnh tượng Mộ Dung Ngọc tan biến thành các bông tuyết trước mặt mình, Diệp Thần thẫn thờ ngồi tại trên mặt đất ánh mắt vô hồn nhìn lên bên trên.
“Đã ba năm rồi, ngươi còn định nhìn đến bao giờ hả? Nếu cứ tiếp tục thế này, ngươi sẽ chết thật đó. Cho ta tỉnh táo lại.” Thập Đại kéo lấy Diệp Thần cổ áo tức giận nói nhưng Diệp Thần vẫn ngồi tại trên mặt đất ánh mắt nhìn về một hướng không trả lời hệt như người đã chết.
Hắn đang dùng chính mình toàn bộ sinh mệnh lẫn sức mạnh sử dụng đến vũ khí bản mệnh đem thời gian toàn bộ thứ nguyên này dừng lại tại khoảng khắc này. Vượt quá giới hạn bản thân chịu đựng, tác dụng phụ rất to lớn, có thể nguy hiểm đến tính mạng.
“Ngươi làm thế cho ai nhìn? Nàng đã chết rồi. Ngươi làm vậy cho ai xem hả? Không ăn, không uống, không cười, không khóc, một lời cũng không chịu nói, ba năm liên tục rồi đó. ngươi làm vẻ mặt đó là muốn chọc ta tức điên lên sao?” Thập Đại tức giận đứng lên thở một hơi thật mạnh. Tên này là người cứng đầu nhất hắn từng gặp, thật là… tức điên lên đi được.
Diệp Thần nhấc môi lên muốn nói cái gì đó liền thở dài một cái lại thôi: “...”
“Ngươi… ba năm rồi đá cũng sẽ mòn sông cũng sẽ cạn, lẽ nào ý chí của ngươi so với sắt đá còn cứng sao? Ngươi chết cũng đừng kéo theo chúng ta chết cùng.” Thập Đại nhìn Diệp Thần thở dài mà nóng giận, lần đầu tiên sau ba năm ngươi mở miệng liền là thở dài. Chẳng lẽ phải đợi tiếp ba năm nữa để ngươi mở miệng lần hai hay sao.
“Hắn vẫn thế sao?” Cửu Tử từ trong không gian hiện ra chán ghét hỏi.
“Vẫn thế, khoảng khắc này đã dừng lại ba năm rồi. Ngươi xem hắn, tóc đều đã bạc trắng, sinh mệnh lực yếu ớt như vậy, rõ ràng là muốn tự sát.” Thập Đại lắc đầu thở dài nói. Vốn nghĩ rằng tên ngốc này chỉ đau lòng một thời gian ngắn, ai nghĩ tới thở một cái đã ba năm trôi qua.
“Hiện tại cứ kệ Tiểu Diệp Thụ một chút đi. Dù sao có một số thứ chúng ta phải tìm hiểu.” Cửu Tử nhìn Diệp Thần lắc đầu nói.
“Xuất hiện thêm một cái khác Linh Nhi, bàn cờ này càng lúc càng khó hiểu, xem ra chỉ có thể đợi bọn họ thức giấc mới hiểu được.” Thập Đại suy tính nói.
“Nói như ngươi ta cũng có thể nói được. Nhưng hắn thế kia, làm sao kiếm đủ năng lượng thế giới để làm tỉnh bọn họ.” Cửu Tử nhìn Diệp Thần thẫn thỡ cũng chán nản theo nói.
“Hay là...” Thập Đại suy nghĩ đến một khả năng do dự.
“Không được, tuyệt đối không thể. Như vậy vô cùng nguy hiểm. Tuyệt đối không được, ta phản đối.” Cửu Tử biến sắc nói. Làm vậy so với để hắn thế này còn tốt hơn.
“Vậy ngươi có cách nào sao?” Thập Đại tức giận nói.
“Vậy ngươi đảm bảo hắn sẽ sống sao? Tất cả những kẻ như chúng ta gặp tên đó đều chết cả. Ngươi nghĩ hắn sẽ có ngoại lệ sao? Để hắn như vậy, so với kêu hắn đi chết, ta vẫn là lựa chọn cái trước.” Cửu Tử bất bình nói ra mình ý kiến.
“Như vậy cũng không phải là cách. Để vậy cũng chết, chi bằng liều một phen.” Thập Đại lắc đầu từ chối nói.
“Ta có cách.” Cửu Tử tự tin nói.
“Cách gì được chứ?” Thập Đại nghi ngờ hỏi. Ba năm qua hắn khuyên đến mòn lưỡi đều chỉ đổi lại cái thở dài, một tên ẻo lả chỉ biết trai đẹp mất niềm tin vào phụ nữ có cách gì chứ.

“Xem ta.” Cửu Tử bước đến gần Diệp Thần đưa tay lên đánh một đòn thật mạnh vào đầu đập Diệp Thần bất tỉnh nhân sự. Thập Đại lập tức trợn tròn mắt nhìn.
Xung quanh thế giới lần nữa chuyển động, miền ký ức bắt đầu lần nữa sụp đổ. Mọi thứ lần nữa trở lại trạng thái bình thường mà nó lên có.
“Con lợn gợi tình, đơn giản như vậy, ba năm, dòng giã ba năm ta không nghĩ đến.” Thập Đại tức nổ phổi nói.
“Không cần tự trách, không phải ngươi không nghĩ đến, chẳng qua ngươi ngu thôi. Phải như ta đây này sinh ra đã có tố chất làm lãnh đạo.” Cửu Tử an ủi Thập Đại vô cùng chân thành nói.
“Ngu cái đầu ngươi. Mau đưa hắn rời đi nơi này.” Thập Đại nghiến răng ken két nói.
Cửu Tử nhanh chóng đem Diệp Thần đá ra miền ký ức. Tại hiện thực Diệp Thần cũng lập tức tỉnh lại sau đó liền ngã lăn trên mặt đất ngất đi.
“Diệp Thần ngươi không sao chứ? Ngươi cho ta tỉnh lại. Tiểu Ngọc đi đâu mất rồi. Chuyện gì vừa xảy ra vậy chứ.” Bạch Tiểu Mai hốt hoảng.
“Diệp Sói Xám ngươi đừng dọa ta, Tiểu Ngọc ca ca chết rồi, ngươi cũng chết nốt, ta biết đi ăn đám tang ai.” Bạch Tiểu Hoa khóc sướt mướt.
Diệp Thần vẫn nằm trên đất không biết một cái gì, ba năm dùng quá nhiều sinh mệnh cùng không ăn không ngủ. Hắn hoàn toàn kiệt sức, dù có tận thế đi chăng nữa thì hắn cũng chịu thua dạy không nổi.
“Muội muội hắn còn thở, tuy hơi yếu. Mau đưa hắn đi tìm Oba-san. Còn nước còn tát, còn không mau, năm sau ngươi sẽ thật sự ăn hắn đám giỗ.” Bạch Tiểu Mai đưa tay sờ đến bắt mạch giúp Diệp Thần liền nhân ra Diệp Thần vẫn còn sống.
“Đưa hắn đi? Đưa đi. Nhưng… nhưng ta sợ không nhấc nổi chân.” Bạch Tiểu Hoa khóc không ra nước mắt nói.
“Ngươi thật vô dụng.” Bạch Tiểu Mai khinh bỉ nói.
“Ta xin lỗi, tỷ tỷ, ngươi giúp ta… bê hắn đi được không. Nhìn thấy hắn ta sợ...” Bạch Tiểu Mai mắt có chút nước ướt át nói.
“Ta… ta cũng sợ.” Bạch Tiểu Mai nhìn Diệp Thần nằm thoi thóp không tự chủ nói.
“Vậy ngươi còn kêu ta nhát gan? Chó chê mèo lắm lông.” Bạch Tiểu Hoa ăn gan hùm mật báo liền bật cán bộ.
“Hỗn với tỷ tỷ nè. Ngươi bê hay không?” Bạch Tiểu Mai cầm kiếm gõ vào đầu em gái mình nói.
“Bóc lột sức lao động. Hự, tên dê xồm này nặng quá. Tỷ tỷ mau giúp ta.” Bạch Tiểu Hoa ủy khuất cõng lên lớn hơn mình gấp bốn lần Diệp Thần tủi thân nói.
“Kệ ngươi, ai nói sinh ra sau.” Bạch Tiểu Mai lè lưỡi nói.
“Số tôi thật khổ mà. Diệp sói xám ta bế ngươi về, ngươi nhất định phải mời ta ăn bù, nếu không cắn chết ngươi.” Bạch Tiểu Hoa dồn tức giận lên Diệp Thần nói.
“Cằn nhằn gì đó, đi nhanh lên.” Bạch Tiểu Mai ra lệnh, nàng còn đang lo lắng xem Mộ Dung Ngọc rốt cuộc biến đi đâu mất tiêu rồi đây, nào có rảnh nghĩ đến muội muội tội nghiệp.
“Tỷ tỷ đợi ta.” Bạch Tiểu Hoa ôm lấy Diệp Thần chạy với theo.
Diệp Thần nằm ngủ đến buổi tối liền lập tức thức giấc tỉnh dạy, hắn nằm mơ thấy ác mộng. Mơ thấy Tiểu Ngọc rời đi hắn. Mở mắt nhìn xung quanh, chúng nữ tụ hợp xung quanh, Diệp Thần liền cảm giác có chút kỳ lạ. Bọn họ làm sao vậy? Mình thế nào lại nằm trên giường. Hắn nhớ rằng lúc đó mình tại Tiểu Ngọc miền ký ức. Lúc đó nàng… thế nào hiện tại mình lại ở đây?
“Ngươi thẫn thờ cái gì đó hả? Mau nói cho ta biết Tiểu Ngọc của ta hiện đang ở đâu?” Bạch Tiểu Mai túm lấy Diệp Thần cổ áo tức giận quát.
“Cẩn thận một chút, Diệp Thần mới chỉ vừa tỉnh.” Thỏ tức giận phồng má ẩn ra Bạch Tiểu Mai nói. Nàng vì Diệp Thần sẵn sàng đi ra khỏi mình tổ.
“Con thỏ rừng này ở đâu lạc vào thành thị? Bổn tiểu thư cho vào nồi làm thịt giờ.” Bạch Tiểu Mai tức giận nói.
“Đáng sợ quá. Thiên Thiên cứu ta.” Thỏ Ngọc Lan lập tức sợ hãi muốn chạy liền bị Bạch Tiểu Mai túm lại cái đuôi.
“Ngươi đáng yêu vậy, ta đem tặng cho Tiểu Ngọc hắn nhất định sẽ rất thích.” Bạch Tiểu Mai sáng mắt lên nói.
“Thiên Thiên cứu mạng.” Thỏ Ngọc Lan sợ hãi nói. Thế giới bên ngoài thật nguy hiểm.
“Đừng nghịch nữa.” Thiên Thiên tức giận gầm lên. Hai người lập tức ngừng lại mọi động tác, chúng nữ xung quanh cũng một mặt hình sự.
“Lão công… Tiểu Ngọc… hắn đâu rồi?” Mộ Dung Thiên đứng trước mặt Diệp Thần hỏi.
Diệp Thần nhìn mọi người xung, đầu óc hắn đột nhiên trở nên thanh tỉnh, miệng trở nên đắng chát không nói ra lời. Xung quanh ai nấy đều im lặng chờ đợi Diệp Thần lên tiếng.
“Xin… lỗi… ta không đem hắn về được.” Diệp Thần cúi đầu xin lỗi, hắn lần đầu tiên cảm thấy bất lực như vậy.
“Ngươi...” Bạch Tiểu Hoa buông ra Thỏ Ngọc Lan muốn túm lấy Diệp Thần hả giân lúc.
Bốp… Mộ Dung Thiên trước tiên đè ra Diệp Thần từng đòn đánh vào Diệp Thần lồng ngực vô cùng mạnh mẽ tức giận. Đám người xung quanh đều hóa đá.
“Ngươi… Tiểu Ngọc… đã tin tưởng ngươi như vậy… tại sao lại không thể đem nó về chứ? Tại sao?” Mộ Dung Thiên đánh từng đòn đánh vòa ngực Diệp Thần tức giận, nước mắt đều rơi lã chã.
“Xin lỗi...” Diệp Thần chỉ biết nói hai từ này, vào giờ phút này… hắn thật sự thà rằng mình là người chết đi vẫn hơn nhiều. Người chết thì không cần biết đến ngày mai, còn người sống thì phải ôm theo nỗi đau để mà sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.