Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 497: Vì Đó Là… Cuộc Sống




Trong chớp mắt Diệp Thần trở lại hệ thống bên trong không gian. Thiên Long cùng Thần Điêu chúng nữ cũng được truyền tống đến Thiên Đạo Trường Học tùy theo từng người khả năng sắp xếp họ chức vụ.
“Keng, ký chủ đã trở lại hệ thống không gian. Xin hỏi có hay không thoát khỏi không gian hệ thống?” Tiếng hệ thống máy móc vang lên.
“Không vội, chúng ta trước tiên tính toán chút sổ sách.” Diệp Thần ánh mắt có chút lạnh nói.
“Keng, hệ thống không khỏe có gì thì đợi hệ thống khỏe lại, chúng ta từ từ tâm sự.” Hệ thống máy móc tiếng thông báo.
“Khỏe cái đầu ngươi, ngươi lừa lão tử nhiều linh tệ như vậy hiện tại trong tài khoản linh tệ cùng túi đồ ta đều trống không? Ở Thiên Long vị diện, ta gọi ngươi liền giả điếc, hiện tại còn muốn nuốt không chịu nhả?” Diệp Thần tức giận gào lên nói.
“Keng, tự cổ chí kim tiền tài là vật ngoài thân,vật phẩm chỉ là phù du. Nếu đã là vật ngoài thân cùng phù du ký chủ quan tâm làm gì những thứ đó? Nó cũng có bổ béo gì đâu? Huống chi chúng ta là công bằng giao dịch, gái miền quê không bệnh tật, vẻ đẹp chim sa cá lặn.” Hệ thống khinh bỉ tiếng.
“Gái miền quê cái đầu ngươi, mặt to như cái bánh, răng hô, ti hí mắt lươn, thườn lườn mắt rắn. Ta thấy là chim kinh cá sợ thì đúng hơn.” Diệp Thần ánh mắt có chút đen lại, đây rõ ràng là lừa đảo.
“Keng, đó là vẻ đẹp thuần chủng. Ký chủ mắt thẩm mỹ quan kém đến vậy, làm sao có thể hiểu hệ thống lòng tốt? Chỉ cần ngươi ngủ hệ thống ta biến hình, ký chủ có thể tăng cao tinh thần lực, về sau có gặp chuyện gì cũng không thấy buồn nôn. Không biết hệ thống lòng tốt, lại đi trách ta rồi.” Hệ thống biểu hiện vì ký chủ mà tốt.
“Đúng đúng, ngươi thật tốt, tốt chết người. Có chuyện gì so với ngủ con khủng long đó buồn nôn hơn sao?” Diệp Thần ánh mắt nghi ngờ. Nhớ đến cái đó thôn nữ cô nàng ngoáy ngoáy mũi cho vào miệng ăn bị hệ thống hóa ra hắn đến giờ vẫn còn cảm thấy rùng mình, còn tốt không bị cưỡng bức, nếu không hắn thà chết còn hơn.
“Keng, theo hiện tại hệ thống bên trong tóm lại thì… không có.” Hệ thống thông báo.
“Ngươi rõ ràng là lừa đảo ta? Mau bồi thường ta tổn thất tinh thần phí.” Diệp Thần lập tức bắt đền. Nhất định phải bắt đền, nếu không hắn lần này liền trở thành nghèo kiết xác, nghèo mênh mông vô cùng nghèo.
“Keng, bồi cái rắm, cút. Bổn hệ thống chính là lừa gạt ngươi. Giỏi ngươi cắn ta. Đồ ăn bổn hệ thống ăn vào còn muốn bổn hệ thống nhả ra cho ngươi đớp. Đéo có cửa. Ngu thì bị lừa lắm lời quá.” Hệ thống thấy không thương lượng được, lập tức trở mặt.
“Ta muốn kiện ngươi lên hiệp hội hệ thống nhân vật chính thế giới.” Diệp Thần thấy hệ thống như vậy trở mặt lập tức khóc không ra nước mắt chửi.
“Keng, đếch care. Bổn hệ thống không phải đi làm thuê, ngươi kiện cái rắm. Bổn hệ thống buồn ngủ, mặc xác ký chủ.” Hệ thống khinh bỉ nói.
“Ngươi… ngươi… ta nhất định muốn đổi một cái nghe lời hệ thống.” Diệp Thần lập tức tức muốn phun máu ra ngoài.
Không nghĩ dừng lại tại cái này không gian, hắn lập tức thoát đi ra bên ngoài thế giới thực. Vốn dĩ muốn nhờ cái này vô liêm sỉ hệ thống gia hỏa liên hệ với tên áo trắng thần bí kia. Nhưng hiện tại hai người trở mặt. Nhớ nó nó cũng không làm. Tốt nhất vẫn là tùy duyên mà gặp.
“Đáng chết hỗn đản, ngươi cuối cùng cũng xuất hiện. Dám bắt cóc bổn tiểu thư. Ngươi không muốn sống nữa rồi. Ta nhất định mách gia gia ta, ngươi khi dễ ta.” Vương Nhu Nhu thấy Diệp Thần xuất hiện trong Thần Uyển liền ủy khuất khóc lóc. Hoàng Nhất Bảo tại một bên an ủi nàng. Nhưng nhìn thấy Hoàng Nhất Bảo nữ nhi bộ dạng, Vương Nhu Nhu càng là thương tâm khóc lớn.
“Được rồi, đừng khóc. Ngươi còn khóc người khác không hiểu lại nói ta hiếp ngươi không bằng.” Diệp Thần ra vẻ vô số tội nói.
“Ngươi rõ ràng cưỡng hiếp ta. Hiện tại còn không muốn thừa nhận?” Vương Nhu Nhu trợn trắng mắt nói. Cái tên này quá vô liêm sỉ ròi.
“Lão công, ngươi đừng trách Nhu Nhu nàng chỉ là còn nhỏ có chút bướng bỉnh.” Hoàng Nhất Bảo cười hiền hòa điều hòa hai người quan hệ. Nàng thuộc dạng người cầu toàn nha.
“Nhưng ta nhìn nàng cũng không có chỗ nào nhỏ.” Diệp Thần nhìn đến hai người bộ ngực liếm liếm môi nói.
Hai nữ lập tức có chút cảm giác nguy hiểm che lại mình ngực thầm mắng: “Biến thái gia hỏa.”. Cái này nam nhân nhưng chuyện xấu gì cũng có thể làm. Từ trước đến giờ, họ còn chưa thấy tên này miễn phí làm qua cái gì việc tốt.
“Đi cùng ta ra ngoài đi. Các ngươi cũng không thể ở đây sinh hoạt mãi được. Hiện tại chúng ta đến kinh thành. Ta để Tiên Nhi dẫn các ngươi đi mua đồ.” Diệp Thần thấy hai nàng sợ hãi không tiếp tục trêu trọc các nàng nói.
“Tốt quá, ta muốn ra ngoài kinh thành chơi. Nhưng… ngày mai ta phải đến trường đi học. Không thể ở lại kinh thành.” Vương Nhu Nhu có chút thương cảm nói.
“Không có gì lớn, ta thông báo với ngươi Vương gia gia, bảo ngươi tại kinh thành đi học. Kêu hắn cho ngươi chuyển trường.” Diệp Thần cảm giác không có vấn đề gì lớn nói.
“Thật quá tốt, như vậy ta có thể thoải mái đi chơi một phen. Ngươi không biết ở nhà gia gia ta quản ta chặt thế nào đâu.” Vương Nhu Nhu lập tức hai mắt tỏa sáng nói.
“Được rồi, vậy Tiểu Bảo Bảo ngươi có vấn đề gì sao? Ta lập tức cho ngươi giải quyết. n, cả như cầu sinh lý cũng có thể.” Diệp Thần vô liêm sỉ nói.
“Ta không có vấn đề, nhưng ta muốn trồng hoa.” Hoàng Nhất Bảo ngược lại đối với hoa cỏ có hứng thú vô cùng lớn. Còn đối với Diệp Thần, nàng thấy một tuần vài buổi là đủ, nhiều quá nàng thụ không nổi.
“Ta thấy chúng ta lên học tập sự nghiệp trồng người. Trồng hoa cỏ có gì tốt, ngươi xem Tiên Nhi lão bà tốt bao nhiêu. Các ngươi nên học tập nàng.” Diệp Thần có chút ỉu xìu nói.
“Ngươi đều yêu nhất Tiên Nhi tỷ tỷ. Ta còn nhỏ mới không muốn mang thai. Mang thai thế nào đến trường. Chỉ có Tiên Nhi tỷ tỷ ngốc mới bị ngươi lừa.” Vương Nhu Nhu khinh bỉ nói.
“Ai nói mang thai liền không thể đến trường? Mộ Dung lão gia tử đều nói mấy ngày nữa chuẩn bị sắp xếp cho Tiên Nhi đến Kinh Thành học viện đi học lại đâu. Hai người các ngươi cũng tại nơi đó đi học.” Diệp Thần nhìn Vương Nhu Nhu nói.
“Kinh Thành Học Viện? Rất lớn sao?” Vương Nhu Nhu có chút hồ đồ nói.
“Kinh Thành Học Viện? Đây đây… chẳng phải là học viên lớn nhất kinh thành sao? Liên thông từ cấp hai đến tận đại học bên trên? Người học ở trường này không giàu có cũng là con cháu có quyền lực. Nếu không cũng phải có điểm số cao ngất ngưởng. Tiền đóng học hằng năm đều là con số trên trời. Nếu thành công thuận lợi tốt nghiệp đều trở thành nhân long chi phượng. Một bước lên trời, nắm giữ nhà nước hoặc gia tộc bên trong lớn lao tài sản?” Hoàng Nhất Bảo quản lý Hoàng gia cũng đã mấy năm. Mặc dù không phải cái gì tài giỏi trong quản lý nhưng những thông tin cơ bảo nhất nàng đương nhiên biết.
“Ách, như vậy lớn? Cái này không phải chứ? Chúng ta thực đi học ở tốt như vậy học viện?” Vương Nhu Nhu lập tức có chút kinh hỉ.
“Nhu Nhu ngươi còn nhỏ mới học cấp ba nên không biết, Kinh Thành Học Viên không chỉ tốt, mà là thiên đường cho những sĩ tử đâu. Theo như thông tin ta biết, nơi đó từ đồ ăn đến người phục vụ đều lấy hoàng gia nghi thức tiếp đón học sinh. Học sinh tại nơi đó không khác gì hoàng tử công chúa.” Hoàng Nhất Bảo giải thích nói.
“Vậy quá tốt rồi. Diệp Thần ngươi thật tốt. Về sau để ngươi bao nuôi ta.” Vương Nhu Nhu lập tức ôm chặt lấy Diệp Thần cánh tay nói.
“Tốt về sau ngươi cho ta sinh con, ta bao nuôi ngươi.” Diệp Thần trêu trọc nàng.
“Đầu ngươi đều là t*ng trùng nặn ra sao? Lúc nào cũng nghĩ đến việc sinh con.” Vương Nhu Nhu khinh bỉ nói.
“Sinh con là việc tốt, sao ngươi cứ như vậy kỳ thị chứ? Chẳng lẽ ngươi không sinh được?” Diệp Thần có chút nghi ngờ nhìn nàng cái bụng.
“Ê, ngươi ánh mắt đó là gì hả? Bụng lão nương hoàn toàn bình thường. Sinh con hoàn toàn không có vấn đề.” Vương Nhu Nhu lập tức tức giận nói.
“Có vấn đề hay không chúng ta thử một chút là biết.” Diệp Thần mở miệng chấn an nàng.
“Thử? Thử như thế nào?” Vương Nhu Nhu có chút không hiểu nói. Chẳng lẽ đến bệnh viện thử sao.
“Chính là, hai chúng ta cùng một chỗ ba ba ba, trứng và t*ng trùng gặp nhau. Sau đó sinh thử đứa con, nếu như sinh được liền chúng tỏ ngươi bụng tốt.” Diệp Thần liền thành thật nói.
“Ngươi là cho ta ngốc? Như vậy ta không phải là mang thai?” Vương Nhu Nhu lập tức khinh bỉ nói.
“Ách, mấy tiếng không gặp, ngươi thế nào lại thông minh ra?” Diệp Thần tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Ngươi là có ý gì? Bộ trước ta rất ngốc sao?” Vương Nhu Nhu muốn đánh người bộ dáng nói.
“Ngươi cũng biết trước mình rất ngốc? Không nghĩ tới sữa chua của ta cho ngươi uống thực sự có tác dụng tăng cao chỉ số IQ, lần sau tốt cho Tiên Nhi uống nhiều chút.” Diệp Thần lập tức kinh ngạc.
“Ngươi không được nhắc đến chuyện đó.” Vương Nhu Nhu lập tức đỏ mặt, nhớ tới mình tại trong phòng thẩm du lúc bị tên này phát hiện sau đó hắn liền cưỡng bức nàng cho nàng thi triển đủ loại tư thế. Còn bắt nàng nuốt, nói uống vào sẽ khai trí thông minh.
“Nhắc đến chuyện gì nha?” Diệp Thần giả bộ nghe không hiểu.
“Thì là cái chuyện… ngươi là muốn khi dễ ta?” Vương Nhu Nhu không bị mắc lừa.
“Ách, ngươi mới uống một chút liền thông minh đến trình độ này? Nếu lần sau cho ngươi uống tiếp chẳng nói ngươi có thể giải nobel cũng lấy được đó chứ?” Diệp Thần làm bộ ngạc nhiên nói.
“Không có lần sau. Nam nhân không có cái gì tốt.” Vương Nhu Nhu khinh bỉ nói.
“Vậy không biết ai, lúc đó trong phòng kín liên tục kêu ta muốn… ư ư… kimochi đâu?” Diệp Thần mặt dày.
“Ngươi… ngươi...” Vương Nhu Nhu cảm giác như trời sập đến nơi, bên cạnh còn có Hoàng Nhất Bảo đều nghe thấy nàng làm như vậy xấu hổ việc. Nàng liền muốn tìm cái hố chui xuống.
“Nhu Nhu không cần ngại, ta cũng từng làm qua, chỉ là nhu cầu đứng như vậy tức giận.” Hoàng Nhất Bảo liền cho Nhu Nhu giải vây. Dù sao nàng lừa Nhu Nhu nhiều năm như vậy để Nhu Nhu ở bên cạnh nàng làm bia đỡ đạn, nàng cảm thấy hết sức áy náy.
“Bảo ca… tỷ tỷ, ngươi so với hắn thật tốt. Nếu như ngươi là nam, ta nhất định bỏ rơi hắn đi theo ngươi.” Vương Nhu Nhu cảm động nói.
“Bảo bảo đừng nghe nàng nói, cũng đừng viện cớ an ủi nàng. Tuy nói chuyện này không có gì lớn, nhưng Nhu Nhu là cái dâm nữ nha. Gia gia nàng đều nói nàng sau khi trở về nhốt mình ba ngày trong phòng, ngươi lúc đó không thấy. Ta vào nàng phòng khắp nơi đều là...” Diệp Thần lập tức mở miệng.
“Không cho ngươi nói. Ngươi không nói, về sau ngươi muốn thế nào đều được.” Vương Nhu Nhu lập tức ngăn lại cắn răng nói.
“Là ngươi nói, không phải ta nói. Hắc hắc, tiểu dâm nữ. Ta cảm thấy hình như ta bị rơi vào ngươi âm mưu.Có phải ngươi bày kế để ta tự đem mình dâng lên không? Không nghĩ tới sau lần đó ngươi thèm thuồng nam nhân đến như vậy nha.” Diệp Thần giả bộ nghi ngờ.
“Có quỷ mới thèm ngươi. Có tin ngày mai ta liền kiếm cái nam nhân cùng hắn ngủ?” Vương Nhu Nhu bất chấp chọc giân Diệp Thần.
“Trừ phi ngươi chán sống.” Diệp Thần ánh mắt có chút tia sát khi tỏa ra.
Vương Nhu Nhu lập tức cảm thấy sợ hãi đáp: “A, ta chỉ đùa một chút. Đừng cho là thật, ta chỉ có ngươi.”
Vừa rồi nàng quá mức thoải mái, quên mất cái nam nhân trước mặt này vô cùng chiếm hữu tính. Nếu nàng thực sự có ý nghĩ đó, hắn sẽ không ngần ngại đem nàng ném lên giường hảo hảo nhắc nhở nàng. Còn nếu nàng dám làm, nàng chắc chắn là chán sống rồi.
“Hai người đừng tiếp tục đùa giỡn. Kinh Thành học viện tuy tốt nhưng nếu tại đó không có bối cảnh khó sống vô cùng. Huống chi nữ nhân xinh đẹp mà không có bối cảnh càng khó sống.” Hoàng Nhất Bảo ngăn cản hai người nói. Nàng nhìn ra Diệp Thần đang có chút giận.
“Khó sống? Bảo tỷ tỷ nguy hiểm vậy sao?” Vương Nhu Nhu làm sao không biết Hoàng Nhất Bảo cho nàng giải vây. Diệp Thần cũng cho nàng một bậc thang đi xuống, làm người không nên quá tuyệt tình.
“Tất nhiên rồi, trong đó sự phân hóa giàu nghèo quyền lực giai cấp vô cùng rõ ràng. Nói chung ngươi không đi gây chuyện thị phi, thị phi cũng sẽ tìm đến ngươi.” Hoàng Nhất Bảo thở dài nói.
“Ta ngược lại muốn xem ai dám tìm đến nữ nhân của ta gây chuyện.” Diệp Thần ngược lại không có cảm giác gì nguy hiểm.
“Bạo lực giải quyết, vũ phu. Vẫn là Bảo ca… tỷ tỷ tốt như vậy mềm mại học vấn tri thức.” Vương Nhu Nhu khinh bỉ đối với Hoàng Nhất Bảo từ tình yêu trở thành sùng bái thần tượng.
“Kẻ mạnh nói chuyện bằng nắm đấm, còn kẻ yếu mới dùng tri thức nói chuyện. Hai người các ngươi mới tu luyện bước đầu không cảm thấy mà thôi. Thế giới này không tồn tại quy luật cho kẻ mạnh. Tin vào quy luật đều là kẻ đã chết. Đợi khi đứng ở thế giới trên đỉnh, các ngươi liền sẽ cảm thấy mạng người như cỏ rác.” Diệp Thần cười lạnh nói.
“Ngụy biện, ngươi rõ ràng là vũ phu.” Vương Nhu Nhu khinh bỉ. Tên này coi mạng người là cái gì chứ? Tùy tiện liền giết sao, không sợ cảnh sát bắt ngươi.
“Được rồi, đừng nói nữa. Nhu Nhu, Lão công nói đúng, ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện.” Hoàng Nhất Bảo bênh vực Diệp Thần. Đây là nàng tương lai lão công nàng đương nhiên bảo vệ. Và tất nhiên, chứng kiến qua Diệp Thần tài năng thực lực, nàng tin tưởng Diệp Thần tuyệt đối không phải kẻ vũ phu, hắn nói đều là hoàn toàn đúng.
“Lão công, ngươi có cùng chúng ta… đến trường hay không?” Hoàng Bảo Bảo tò mò. Theo nàng nhận được hắn thiếu thốn thông tin. Diệp Thần ngay cả cấp một còn chưa có thi qua tốt nghiệp.
“Đến trường? Đừng có nhắc với ta. Nó chẳng khác nào nhà tù cả. Trường học ngoài nhiều mỹ nữ ra, cái gì cũng không có.” Diệp Thần lập tức lắc đầu nói. Hắn từ nhỏ đến lớn đều ghét nhất đến trường học.
“Hứ, háo sắc nam nhân. Trường học là dạy tri thức. Ngươi không chịu đi học về sau thế nào có tương lai.” Vương Nhu Nhu trách mắng.
“Tương lai? Bọn chúng học hộc mả ra mới cưới được một người vợ. Ta không học liền cưới được một đám, mỗi cái không phải giàu có cũng quyền lực. Về sau để các nàng bao nuôi ta. Nếu học không giỏi thì phải đẹp trai để làm tiểu bạch kiểm tiền vốn.” Diệp Thần vuốt vuốt tóc ra vẻ mình soái nói.
“Ngươi là muốn ăn bám?” Vương Nhu Nhu trợn mắt, tên này quá không cần mặt.
“Đừng nói vậy, Diệp lão công hắn tài năng như vậy, sẽ không phải kẻ ăn bám. Nếu không nuôi được mình lão bà, hắn tuyệt đối sẽ không cưới nhiều như vậy.” Hoàng Nhất Bảo lắc đầu nói, nàng đương nhiên không tin Diệp Thần nói sẽ là thật sự. Tiên Nhi tỷ tỷ đều nói qua, hắn tuy không phải người tốt gì, nhưng hắn tuyệt đối là một cái đàn ông tốt, từ trên giường lẫn dưới đất.
“Có thật không?” Vương Nhu Nhu nghi ngờ nhìn cái dâm tặc.
“Vẫn là Bảo Bảo thông minh hiểu ta. Chúng ta liền ra ngoài.” Diệp Thần khen Hoàng Nhất Bảo sau đó liền đưa hai người ra ngoài.
“Các ngươi đi tìm Tiên Nhi trước, ta có việc cần phải đi tìm hiểu.” Diệp Thần phân phó hai người liền lập tức hướng Mộ Dung lão gia tử đi đến.
“Lão già, có chuyện cần nói với ngươi.” Diệp Thần đứng trước cửa lạnh lùng nói.
“ y, ngươi vừa mới rời đi sớm như vậy liền trở lại?” Mộ Dung lão gia tử ngạc nhiên mở ra mình cửa phòng, hắn nhìn thấy Diệp Thần thần thái có vẻ khác lạ nhưng vẫn để hắn vào bên trong.
“Được, chuyện này ta cũng không muốn có kẻ thứ ba nghe thấy. Hai mươi năm trước sự việc, ta muốn ngươi kể lại cho ta tỷ mỉ một lần nữa.” Diệp Thần gật đầu sau đó hai người liền đi vào bên trong phòng.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra sao?” Mộ Dung lão gia tử có chút ngạc nhiên. Vừa rồi hắn rời đi còn có chút hí hửng hiện tại giống như đổi một người, lạnh như băng vậy.
“Ta muốn biết năm đó Tuyết Linh thế nào mất mạng, nói tỷ mỉ, nếu ngươi có một tia gian dối ta lập tức cho ngươi chết không biết thế nào chết. Ngoài ra… thằng nghiệt trủng súc sinh của lão đang ở đâu?” Diệp Thần ánh mắt đầy sát khí tỏa ra, tản mát mùi máu tươi nhìn Mộ Dung lão gia tử nói.
“Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra? Hiền tế, ngươi… ngươi là… ai?” Mộ Dung lão gia tử đều cảm thấy run rẩy một hồi.
“Ta họ Diệp tên chỉ một chữ… Thần. Ngũ Đại Ác Nhân là ta tiểu đệ, Tuyết Sơn phái là do ta tới bảo kê. Tuyết Cơ và Tuyết Linh là ta đại tiểu lão bà, ngươi nói thử một chút ta là ai?” Diệp Thần nhìn Mộ Dung lão gia tử cười lạnh bí ẩn nói. Hiện tại thứ ngăn hắn không ra tay vặt cổ lão già này, là ba cái nữ nhân của hắn đối với lão già không biết dạy con này rất yêu quý. Hắn không muốn để họ đau lòng.
“Diệp Thần...? Diệp đại nhân?... không thể nào… hắn rõ ràng tính đến giờ cũng là...” Mộ Dung lão gia tử đều quỳ xụp trên mặt đất không nói tiếng nào đờ đẫn. Đây chẳng phải kẻ đáng sợ sát thần mà mọi người vẫn đồn đại sao?
“Có những thứ ta nói ngươi cũng không hiểu. Hiện tại thứ ngăn ta vặn cổ lão già ngươi là những đứa cháu gái bé bỏng của ngươi. Nhưng tên súc sinh đó… ta không đảm bảo những điều gì ta chuẩn bị làm sẽ đẹp đẽ đâu. Nhưng đừng ngạc nhiên gì, vì đó là thứ mà ta gọi tên… cuộc sống.” Diệp Thần thu lại sát khí trên môi nở ra một nụ cười không phải thánh thiện gì cho lắm, nó giống như tử thần mỉm cười với một con mồi của chính mình vậy.
Mộ Dung lão gia tử đều bị nụ cười này dọa sợ ngồi rạp trên mặt đất. Hắn hiện tại biết rõ, quả báo không phải không đến, mà chỉ là muộn một chút, và vào ngày hôm nay khi người đàn ông này bước vào nhà mang theo hắn cháu gái. Con trai hắn cũng đã đến lúc trả lại những gì mình đã nợ. Vì đó là… cuộc sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.