Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 492: Thiên Long-Nếu Ngươi Muốn Mua Vui Cũng Có Thể Bán




Mấy ngày nay, Thực Thần Cư liên tục tại Mạn Đà Sơn Trang kinh doanh. Lý Thanh La nhìn thấy Diệp Thần quán ăn kinh doanh tốt như vậy. Liền nghe theo hắn mở một cổng dịch chạm thu phí người ra vào. Mỗi lần đi ra vào Mạn Đà Sơn Trang cần ít nhất một thỏi vàng, hiện giờ chúng nữ rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác khi nhìn thấy nhiều tiền là thế nào. Cũng không quản Diệp Thần thế nào lừa kẻ khác lấy tiền.
Ngoài ra mấy ngày nay, Nguyễn Tinh Trúc cũng tìm được A Tử và A Bích hai cái nữ nhi của mình quả thực là chuyện đáng mừng. Lý Thu Thủy cùng Thiên Sơn Đồng Mỗ cũng không có tiếp tục bất hòa như trước, nhưng hai người cũng không có ưa gì nhau, ba ngày liền muốn đánh một trận lớn, hai ngày lại muốn một trận bé. Diệp Thần cũng quyết định để Tiêu Dao phái cho hai người quản lý, tránh để họ đi gây truyện. Nhưng Tiêu Dao phái dạo này gặp chút truyện không ổn thỏa.
Trên giang hồ, cũng phát ra rất nhiều tin tức truyền đến như là Tiêu Dao phái giáo chủ. Môn phái không ai quản lý bị Mộ Dung Phục đứng lên tạo phản. Hiện tại môn phái liền nằm dưới Mộ Dung Phục quản chế. Diệp Thần tất nhiên cũng đã tính toán giết chết cái này phản đồ. Tên này vốn dĩ là hắn món đồ chơi, đi xa đến mức như vậy cuối cùng cũng làm ra chút truyện.
“Diệp Thần, ngươi không có ý định đi xem Uyển Thanh nha đầu sao? Phải biết khi nàng nhìn thấy ngươi hôn mê nhưng rất lo lắng, nếu không phải Đại Lý cần người cai quản, nàng liền không muốn chạy về.” Tần Hồng Miên khuyên can nói. Mộ Dung Phục tháng trước tạo phản chiếm Tiêu Dao phái đòi Đại Lý quy hàng, muốn triệu tập binh mã xâm chiếm thiên hạ.
“Đúng vậy, tướng công, mặc dù ta cảm thấy khi đó Uyển Thanh tỷ có phần không đúng, nhưng nàng cũng biết sai rồi. Ngươi nên đi gặp nàng nha.” Chung Linh nằm tại Diệp Thần trong lồng ngực để hắn bón cho ăn hạnh phúc nói.
“Các ngươi nghĩ ta là ai? Lòng dạ hẹp hòi như vậy? Uyển Thanh ta nhất định phải gặp. Nhưng trước đó, có một người cần phải gặp.” Diệp Thần gõ nhẹ Chung Linh cái đầu nói.
“Ngươi lại có giai nhân nào ước hẹn sao?” Chung Linh cùng chúng nữ ghen tuông khi nghe thấy Diệp Thần cùng người khác ước hẹn.
“Các ngươi nghĩ linh tinh cái gì? Lần này người đến là nam nhân. Không phải nữ nhân.” Diệp Thần lắc đầu nói.
“Nam nhân? Không lẽ ngươi thay đổi sở thích?” Chúng nữ lập tức mặt đều có chút đen nói.
“Thay đổi cái đầu các ngươi, ta là thích nữ nhân. Còn nữa, hiện tại Tiêu Dao đệ tử bên trong đa số đều di chuyển đến Linh Thứu Cung cùng với cả Tây Hạ nước ẩn cư. Thu Thủy, Tiểu Đồng Đồng, sắp tới ta sẽ giả chết, hai người các ngươi đem quân ra đánh Mộ Dung Phục, như vậy trong môn phái đệ tử nhất định đối với các ngươi thập phần biết ơn. Sau này môn phái quản lý phát triển ra sao, đều dựa vào các ngươi.” Diệp Thần tính toán nói.
“Vậy trong hai chúng ta, ngươi định cho ai làm chưởng môn nhân đâu?” Lý Thu Thủy dùng bộ ngực đầy đặn của mình ôm lấy Diệp Thần cánh tay mê hoặc nói.
“Ta làm đại sư tỷ, theo thứ tự trước sau, ta tất nhiên là chưởng môn, về sau sư muội ngươi gặp ta phải gọi chưởng môn đại nhân, giáo chủ đại nhân tiếng. Diệp Thần, ngươi nếu giám không để ta làm giáo chủ, ta liền đem tứ nữ cùng nhau trở lại Linh Thứu Cung, ngươi cả đời này đừng nghĩ gặp lại ta.” Thiên Sơn Đồng Mỗ uy hiếp nói.
“Sư tỷ, ngươi một đứa bé lên làm chưởng môn nhân? Ai phục ngươi chứ? Sư muội không phải tranh với ngươi, chẳng qua để ngươi bất lực tiếp quản Tiêu Dao phái, sư phụ biết nhất định chết không nhắm mắt. Tiểu Diệp ngươi không cho làm chưởng môn đại nhân, ta nhất định sẽ bị nàng bắt nạt.” Lý Thu Thủy cuốn lấy Diệp Thần nịnh bợ nói.
“Uy ngươi nói thì nói làm gì áp sát hắn như vậy? Không biết liêm sỉ nữ nhân như ngươi ta lần đầu gặp, đều lớn tuổi còn đi câu dẫn nam nhân.” Thiên Sơn Đồng Mỗ thấy Lý Thu Thủy câu dẫn Diệp Thần tức giận nói.
“Còn hơn ai đó, lớn tuổi như vậy còn giả trang cái gì thanh thuần tiểu muội muội.” Lý Thu Thủy châm chọc lại nói.
“Ngươi… hôm nay chúng ta nhất định đánh một trận phân cao thấp.” Thiên Sơn Đồng Mỗ tức giận muốn đánh. Nàng ghét ai chê nàng giả bộ thanh thuần.
“Phân cao thấp thì phân cao thấp. Ai sợ ai, hôm nay ta không dạy cho sư tỷ làm trẻ con, ta không họ Lý.” Lý Thu Thủy lớn tiếng nói.
“Thủ hạ bại tướng cũng dám to mồm? Đến đây chúng ta đánh một trận.” Thiên Sơn Đồng Mỗ khinh bỉ tạo thủ thế muốn tấn công.
“Được được, hai người các ngươi ngừng cho ta. Ta còn chưa có chết các ngươi đã muốn làm giáo chủ rồi? Thực sự là quá đáng mà. Tướng công các ngươi vẫn còn sống vẫn còn thở.” Diệp Thần can ngăn hai người thở dài nói.
“Diệp Thần ngươi nói nha, là nàng gây sự trước. Ta làm sao mong ngươi chết đâu. Ngươi cho ta làm giáo chủ đi nha...” Lý Thu Thủy bấy víu lấy Diệp Thần nói.
“Diệp Thần ngươi cho ta làm giáo chủ, về sau ta gọi ngươi tướng công thế nào?” Thiên Sơn Đồng Mỗ không chịu thua thế nói.
“Ngươi gọi được chẳng lẽ ta không gọi được? Tướng công ngươi cho thiếp làm chưởng môn đi mà.” Lý Thu Thủy nịnh nọt nói.
“Tướng công, thiếp ngứa quá, ngứa quá, ngươi đến gãi cho thiếp nha.” Thiên Sơn Đồng Mỗ không chịu thua.
“Đủ đủ, đừng lại cãi, bây giờ hai các ngươi một lúc tạo ra mình dễ thương xinh đẹp nhất bộ dáng gọi ta ba tiếng tướng công. Ta cảm thấy ai gọi hay người đó làm giáo chủ đia nhân đời kế thế nào?” Diệp Thần nhìn hai người muốn chiếm tiện nghi nói.
“Tướng công, tướng công, tướng công.” Hai người lập tức thi nhau gọi trước.
“Được rồi, cho ta làm chưởng môn.Ta so với nàng gọi dễ nghe.” Lý Thu Thủy mở miệng nói.
“Ai nói ngươi gọi so với ta dễ nghe? Tên đó nhất định bị điếc.” Thiên Sơn Đồng Mỗ trừng mắt.
“Các ngươi gọi như vậy là gọi dễ nghe sao? Ta nghe như đấm vào tai một dạng, một chút cảm xúc cũng không có, khi gọi gọi mềm mại ôn nhu một chút. Mặt mày cũng tươi cười một chút không được sao?” Diệp Thần có chút cười khổ nói. Gọi hắn tướng công mà hai bên lườm nhau đằng đằng sát khí. Các ngươi mặc dù gọi có chút lạnh khó nghe ít nhất cũng nên nhìn ta gọi chứ?
“Ngươi đừng có được voi đòi tiên. Chỉ là gọi tướng công. Hai cái đại mỹ nữ gọi ngươi, ngươi còn chê?” Hai nữ tức giận chống nạnh.
“Các ngươi cho là các ngươi gọi tốt? Chung Linh gọi ba tiếng tướng công cho họ nghe học tập.” Diệp Thần lắc đầu nhờ vả Chung Linh nói.
“Tướng công ~ tướng công ~ tướng công.” Chung Linh ôn nhu nhìn Diệp Thần ánh mắt chớp chớp đầy nhu tình tay vòng qua Diệp Thần cái cổ ghé vào tay hắn gọi.
“ y, quả nhiên là bà vợ nhỏ của ta vẫn là đáng yêu nhất. Ngọt quá, ngọt vào tận tâm ta rồi. Như vậy mới là gọi chứ. Đó các ngươi nhìn nàng học tập theo. Nếu như ai gọi được trước ba tiếng để ta cảm thấy ngọt từ trong lòng ngọt ra, người đó là kế tiếp chưởng môn. Còn nếu không gọi được, ta để Chung Linh đến làm chưởng môn..” Diệp Thần cưng chiều Chung Linh nói.
“Không cho phép.” Hai nữ lập tức phản ứng dữ dội nói.
“Có gì to tác lắm sao? Chuyện thường đó mà. Hoàng đế phải lần lượt làm, sang năm đến nhà chúng ta. Đương nhiên chưởng môn cũng như vậy. Người nào có bản lĩnh thì người đó làm.” Diệp Thần nhún vai nói.
“Ngươi không có bản lĩnh chỉ biết lừa người. Có cái gì bản lĩnh đâu cũng có thể làm giáo chủ. Chúng ta tại sao không thể.” Chúng nữ u oán nói.
“Lừa gạt? Là bản lĩnh lớn nhất của ta từ trong bụng mẹ các ngươi không biết sao? Còn bản lĩnh của ta to lắm nha, mà lười không muốn nói với ngươi thôi.” Diệp Thần lười biếng nói.
“Đó cũng là ngươi bản lĩnh, ngươi nói bản lĩnh ai lớn người đó làm. Chúng ta một cái đệ tử bản lĩnh so với nàng mạnh.” Hai người nhìn Chung Linh khinh bỉ nói.
“Ai nói bản lĩnh của nàng không có? Không thấy sao? Nàng rất xinh đẹp, ôn nhu còn biết gọi tướng công rất ngọt.” Diệp Thần cưng chiều nói.
“Thế cũng là bản lĩnh sao?” Hai người trừng mắt nói.
“Vậy để ta cho ngươi thấy cái này, so với hai người khác biệt.” Diệp Thần đứng dạy dùng tay cấu nhẹ hai người một cái.
“Ngươi muốn chết à? Điên sao dám cấu chúng ta?” Hai nữ liền tức giận muốn đánh người.
“Đợi đã nhìn này.” Diệp Thần cấu nhẹ vào Chung Linh cổ tay.
“Tướng công, ghét quá à. Cấu đau người ta.” Chung Linh đỏ mặt rúc vào hắn ngực nói.
“Đó thấy khác biết sao? Sức công phá khủng khiếp như vậy các ngươi khi nào mới có thể làm tới chứ?” Diệp Thần nhìn hai nữ khiêu khích nói.
“Cái này liên quan sao?” Hai nữ tức giận.
“Các ngươi còn không hiểu sao? Không trách các ngươi, ta đến giải thích. Cảm giác chỉ mình mình thông minh tuy cô độc không nghĩ tới lại cô độc đến vậy.” Diệp Thần lắc đầu thở dài nói.
“Ngươi giải thích.” Hai nữ chờ đợi. Nếu hắn không đưa ra giải thích phù hợp hai người liền hung hăng sửa chữa hắn.
“Đây nhé, tỷ lệ con trai trong môn phái so với tỷ lệ nữ nhân trong môn phái phải gọi là nhiều hơn rất nhiều. Cho nên, nhan sắc của chưởng môn cũng là một phần thực lực.” Diệp Thần đại khái giải thích.
“Ngươi như vậy liền giải thích? Chúng ta có chỗ nào không đẹp?” Hai nữ ủy khuất nói.
“Không phải nói các ngươi không đẹp, mà là các ngươi không thể ngọt như nàng. Chưởng môn là bộ mặt của môn phái. Các ngươi như vậy về sau làm thế nào lừa người?” Diệp Thần chỉ chỉ các nàng thở dài nói.
“Lừa cái đầu ngươi, danh môn chính phải còn muốn lừa người khác?” Hai nữ liền trừng mắt nói.
“Được được, hai người các ngươi thích làm gì thì làm. Vậy cười gọi ba tiếng lão công ai gọi trước được trước, nếu không được Chung Linh làm giáo chủ, đừng trách ta.?” Diệp Thần nhìn hai người khinh bỉ nói.
“Ta gọi.” Hai nữ liền mỗi người một bên tai hết sức nhu tình đối với Diệp Thần gọi: “Tướng công ~ Tướng công ~ Tướng công.”
“ n, ngọt chết ta rồi. Quả nhiên xuất xác.” Diệp Thần lập tức cảm thấy vui vẻ.
“Vậy ai sẽ làm chưởng môn?” Hai người lập tức hồi hộp.
“Cái này… hai các ngươi gọi đều như nhau ngọt, ta cũng khó quyết.” Diệp Thần ái ngại nói.
“Ngươi còn không quyết? Còn đợi đến khi nào?” Hai nữ tức giận.
“Hay là… như thế này đi. Ai trong hai người các ngươi mang thai trước thì người đó làm chưởng môn.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Ngươi nghĩ đẹp?” Hai nữ khinh bỉ nói.
“Các ngươi không làm liền để Chung Linh làm. Oái, các ngươi làm gì bắt ta lôi đi?” Diệp Thần hốt hoảng.
“Đi sinh con, ta nhất định so với nàng mang thai trước.” Hai nữ chung ý chí nói.
“Các ngươi làm muốn hãm hiếp con trai nhà lành sao? Ta là nam nhân tốt đừng hại ta.” Diệp Thần giả bộ e thẹn nói.
“Hại cái đầu ngươi.” Hai nữ trừng mắt. Tên đê tiện này chiếm các nàng tiện nghi còn ra vẻ.
“Hai vị tỷ tỷ đừng tiếp tục giành với hắn. Ta đều ngủ với hắn nhiều lần, mang thai dấu hiệu đều không có. Mệt chết ta rồi. Tần tỷ nói hình như hắn tu luyện cái gì đó công pháp có thể tránh thai. Với lại chức chưởng môn này ta cũng không muốn làm.” Chung Linh không muốn hai nữ tranh giành nói.
“Chung Linh ngươi nói cái gì vậy chứ? Hai người các ngươi đừng tin nàng.” Diệp Thần đen mặt lại nói. Thực chất thì đó là hệ thống loại tình trạng nữ nhân của hắn mang thai mà thôi. Vì dù sao khi cốt nhục của hắn không thể sinh ra sẽ ảnh hưởng tới quy luật của thế giới. Nếu đưa họ về thời hiện đại của hắn. Họ sẽ lại là lần nữa xử nữ thân, xử nữ mang thai sao? Không thể nào, lúc đó chỉ có thể đợi tu vi họ đủ cao mới có thể đem thai nhi ở thế giới này chuyển đến họ cái bụng nhỏ.
“Chức chưởng môn này nhường cho ngươi.” Lý Thu Thủy nhìn Diệp Thần bộ dạng liền quyết định nói. Hóa ra từ đầu đến cuối muốn chiếm ta tiện nghi.
“Không cần sư muội ta nhường lại cho ngươi. Ngươi bao lâu nay cực khổ rồi.” Thiên Sơn Đồng Mỗ ẩn Diệp Thần ngã vào Lý Thu Thủy lòng.
“Sư tỷ, ta đều nhỏ hơn ngươi. Có tài cán gì mà làm chưởng môn. Ta lần này nhường ngươi làm.” Lý Thu Thủy lại đẩy lại.
“Sư muội ta còn chưa phát dục hết, làm sao có thai, ngươi giữ lấy hắn sài nha.” Thiên Sơn Đồng Mỗ tiếp tục đẩy.
“Đủ rồi nha, các ngươi coi ta là cái bao tải sao tùy tiện đẩy như vậy chứ? Chưởng môn Tiêu Dao phái hai các ngươi cùng làm được chưa? Thật là...” Diệp Thần lập tức mở miệng nói.
Hai nữ tuy không hài lòng nhưng cũng không nói gì. Dù sao Diệp Thần giờ cũng chưa có giả chết, họ tranh cái gì chứ?
Diệp Thần ngồi thoải mái trên ghế uống trà thượng hạng, ở thành phố không khí quá ô nhiễm nặng nề, vẫn là cổ trang thời kỳ tốt, mát mẻ thời tiết, không khí cũng thoáng đãng.
“Diệp Thần, hôm nay ngươi không tính mở cửa buôn bán sao? Ngươi xem ngươi không mở cửa một ngày, ta thế nào thu tiền qua cửa?” Lý Thanh La bực tức chạy đến cửa nói.
“Hôm nay không kiếm tiền, cửa hàng hôm nay chỉ đợi một người.” Diệp Thần lắc đầu cười nói.
“Ngươi biết không mở cửa một ngày sẽ tốn bao nhiêu ngân lượng sao? Mấy tên khách đống tiền qua cửa vào trong Mạn Đà Sơn Trang xong ngươi không mở quán, họ đều đòi ta trả lại tiền. Còn bồi họ phí đi đường. Ngươi nói ta phải làm sao?” Lý Thanh La tức tối nói.
“Đưa vài người ra đuổi bọn họ đi. Không thì đóng cửa không gặp. Mấy ngày nay ngươi thu cũng nhiều tiền, nghỉ một chút có sao? Huống chi ngươi ăn chỗ ta cũng không giả tiền, còn thu ta thuế đất nữa. Không đủ ngươi sài?” Diệp Thần lắc đầu nói.
“Ngươi đều lây cho ta bệnh tham tiền, biết trước hôm đó ta liền liều mình chạy không cùng ngươi lên giường. Chẳng lẽ nữ nhân mình ăn cũng muốn thu phí?” Lý Thanh La trừng mắt nói.
“Thu phí thì không nói. Đừng tức giận hại thân lắm. Sau này ta làm vài điểm món ăn cho ngươi đền bù, cả con vịt quay lần trước lừa ngươi nợ, ta cũng cho ngươi thanh toán.” Diệp Thần an ủi nàng nói.
“Ta vẫn không hiểu ngươi rốt cuộc đợi ai? Đáng giá bỏ nhiều tiền ngoài cửa như vậy sao? Thực Thần Cư không bán món ăn, họ đi nơi khác ăn ngươi liền mất khách. Đến lúc đó Thực Thần Cư liền không ai biết đến.” Lý Thanh La không hiểu nói. Người này so với kiếm tiền quan trọng? So với gặp gỡ Uyển Thanh quan trọng.
“Thực Thần Cư không phải mở ra để kiếm tiền không thôi. Mất khách? Chỉ là những kẻ không đủ thực lực cùng tiền đi vào mà thôi.” Diệp Thần lắc đầu nói. Lý Thanh La đối với hắn nơi này hiểu không rõ. Thực Thần Cư còn bán cơ duyên, bán tin tức, bán tuổi thọ, ngươi tại đây cũng có thể thuê sát thủ, điều lệ cũng vô cùng đơn giả, ý nghĩ của chủ quán chính là điều lệ. Đồ chủ quán không thể động, người của chủ quán càng không cần nghĩ.
“Không bán món ăn còn có thể bán gì? Chẳng lẽ ngươi bộ dáng còn bán được sao?” Lý Thanh La khinh thường nói.
“Bộ dáng đương nhiên có thể bán, lời ca một lượng bán giá trăm lượng, bước chân hai lượng giá sai ngàn lượng. Còn muốn mua vui cũng có thể, nhưng giá cao một chút, vạn lượng. Nhưng nếu là ngươi muốn mua có thể rẻ lại một nén bạc là được.” Diệp Thần nhìn nàng nói.
“ y dô, ta cũng muốn xem thử đầu bếp như ngươi có thể bán được gì để người khác thấy vui.” Lý Thanh La đặt một thỏi bạc lên bàn nói. Nàng muốn xem Diệp Thần có thể giở cái trò gì, nếu hắn muốn bán thân thể, nàng sẽ mạnh mẽ chế ngạo hắn không biết xấu hổ kỹ nam nhân. Chọc tức chết hắn luôn.
“Chúng ta cũng muốn xem thử.” Chúng nữ thấy vậy liền hứng thú cũng chung ra tiền nói.
“Vậy được, ta một lúc đều bán cho các ngươi.” Diệp Thần mỉm cười, đây chính là cái nụ cười kinh khủng dọa chết khiếp Mai Kiếm. Cười một cái nhìn các nàng đều thẫn thờ. sau đó đưa tay thu tiền vào trong túi.
“ y ây… ngươi làm cái trò gì vậy? Còn chưa thấy hàng đã thu tiền?” Chúng nữ có chút tức giận nói. Chẳng lẽ lại là thánh quang phát ra sao?
“Ta nói các mỹ nữ, nụ cười vừa rồi ta đã bán cho các ngươi rồi. Các ngươi không phải đến mua vui sao? Vui vẻ ta cũng đã bán thu tiền không phải là đúng lẽ?” Diệp Thần mặt dày nói.
“Ngươi là lừa đảo.” Chúng nữ tức giận. Tên này quá ghê tởm, cứ như vậy lừa các nàng tiền thu vào trong túi. Một nụ cười liền bán đắt giá như vậy, tiền dễ kiếm vậy sao? Huống chi nụ cười của ngươi khiến người khác sợ đến đứng hình luôn.
“Được, chẳng lẽ các ngươi là nghĩ… mua vui la cái kia sự việc? Nếu như các ngươi thật nghĩ, cũng có thể nhưng giá cao một chút, lần trước khuyến mãi lần này sẽ không có khuyến mãi.” Diệp Thần trêu trọc nói.
“Hứ. Chúng ta không cần.” Chúng nữ đỏ mặt e thẹn tức giận nói.
“Thực sự không cần sao? Nếu như không, ta giảm giá chút.” Diệp Thần cười cợt nói.
“Không cần.” Chúng nữ đều khinh bỉ nói.
“Được rồi, các ngươi hôm nay liền lên trên phòng tầng hai chơi đi. Xem ra vị khách của chúng ta đã đến.” Diệp Thần nhấp nhẹ chén trà, một con gió thoáng thổi qua. Hắn đặt chén trà xuống bước ra ngoài cửa nói.
“Có người đến, chuyện gì xảy ra? Có phải hắn ăn ở thất đức quá nên kẻ thù chạy tới cửa đòi mạng không?” Chúng nữ lập tức tò mò, nhưng cũng nhanh chóng rời lên tầng hai lén quan sát.
Bên ngoài lúc này, một cái nam nhân mặc trên ngoài rách rưới trang phục Đại Liêu quốc đang bước tới. Mỗi bước chân đều lộ ra rõ ràng vẻ bi thương. Có vẻ như hắn vừa trải qua những chuyện không vui vẻ gì lắm.
Diệp Thần đứng tại cửa quán hài lòng không có chút nào ngạc nhiên giống như đã đoán trước mọi việc mở miệng nói: “Cuối cùng ngươi cũng tới. Ta đều đợi ngươi đã lâu. Ngươi đã ở đây xem ra kế hoạch của ta thành công rồi.”
Nam nhân đôi mắt có tia máu có hận, có bi, có thương, sâu sắc nhìn đến Diệp Thần gật đầu một cái không có mở miệng nói chuyện bước tới gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.