Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 476: Thiên Long-Người Tốt Luôn Chắc Chắn Rằng Họ Luôn Đúng




Diệp lão bản chính là hống hống Ngân Xuyên công chúa chơi đùa. Kết cục cả ngày Lý Thanh Lộ cũng là Ngân Xuyên chỉ thu thập được vài tin tức từ cái bí ẩn nam nhân này.
Hắn tên To Cu Đa, tuổi tác lớn hơn nàng. Giới tính nam, ưu điểm đẹp trai, nhược điểm quá đẹp trai. Ước mơ liền là bớt đẹp trai. Sở thích con gái, sở ghét con trai. Tài Cuối cùng cũng chẳng moi được tý thông tin nào.
“Ta nói To Cu Đa, ngươi đều như vậy cá nhân tầm thường còn muốn làm phò mã gia. Mặc kệ ta có đồng ý hay không ta mẫu hậu cũng không cho ta gả cho ngươi.” Lý Thanh Lộ có chút đau đầu nói.
“Ta nói rồi, không gả cho ta cũng được. Miễn là ngươi cho ta sinh cái mập mập bảo bảo là được rồi. Đến lúc đó mặc kệ nương ngươi có đồng ý hay không thì gạo đều đã nấu thành cơm không phải sao? Với lại dù cho ta sinh bảo bảo ra đến ngươi cũng chỉ có thể làm ta cái thứ mười ba tình nhân. Hiện tại thê tử của ta cũng rất nhiều.” Diệp Tiểu Y lưu manh hèn mọn bộ dáng nói.
“Nằm mơ. Bổn công chúa thân thể đều bị ngươi đoạt không có nghĩa liền phải đi theo ngươi. Còn muốn cùng ta sinh cái bảo bảo đợi kiếp sau đi.” Lý Thanh Lộ cuối cùng vẫn là một cái quật cường nữ hài nói. Tuy danh tiết nữ nhân quan trọng, nhưng nàng là công chúa, không thể tùy tùy tiện tiện gả ra bên ngoài.
“Nhưng kiếp trước ngươi nói với ta kiếp này cũng ta sinh bảo bảo nha? Với lại đính chính một chút, rõ ràng là ngươi cưỡng đoạt nam nhân nhà lành, thế nào thành ta cưỡng đoạt ngươi?” Diệp Tiểu Y làm một bộ bị phản bội nói.
“Ta mặc kệ, nam nhân của ta không cần phú quý cũng không cần soái nhưng cũng không thể nào như ngươi đê hèn. Bên cạnh nhiều như vậy nữ nhân, ta còn có chỗ chen vào sao? Nếu muốn ta chịu trách nghiệm? Được bổn công chúa nhận, chỉ cần ngươi thề từ nay về sau không cùng những nữ nhân khác dây dưa, ta liền cả đời này đều bồi bồi đi theo ngươi.” Lý Thanh Lộ bức ép nói. Cái tên To Cu Đa này rõ ràng là không hề thích nàng, chỉ muốn lợi dụng nàng. Nhưng nếu hắn bỏ đi bên cạnh nữ nhân, nàng liền càng không có lý do thích hắn. Một cái có thể bỏ rơi mình nữ nhân có cái gì tốt.
Vương Ngữ Yên cùng vởi cả Tần Hồng Miên nghe thấy vậy đều quay đầu sang chú ý đến Diệp Tiểu Y câu trả lời. Các nàng thực sự muốn nghe Diệp Tiểu Y có hay không vì phú quý mỹ nhân mà bỏ qua các nàng.
“Không có khả năng này.” Diệp Tiểu Y nhìn Ngân Xuyên công chúa không có chút do dự đáp.
“Tốt vậy ngươi tình nguyện vì các nàng buông tha ta?” Lý Thanh Lộ nghe được câu nói này không hiểu sao trong lòng liền có chút nhói. Dù sao người trước mặt này cũng là nam nhân đầu tiên của nàng. Đáng tiếc hắn hắn lại không thể trở thành người cuối cùng.
“Diệp lão bản…” Vương Ngữ Yên có chút động lòng. Diệp lão bản ít nhất không bỏ rơi mình vì tiền tài phú quý. Nàng chỉ là tiểu thư của Mạn Đà Sơn Trang nào dám so sánh với công chúa của nước Tây Hạ, ai cũng biết Tây Hạ chỉ có duy nhất cái này công chúa, cưới được nàng liền có nắm trong tay phú quý binh quyền, thậm chí có thể ôm cả mỹ nữ vào trong ngực.
“Tên đần độn, ngươi cũng có chút lương tâm.” Tần Hồng Miên trong tâm liền có chút ấm áp. Nàng từ bỏ báo thù cũng chỉ vì cái này nam nhân, hiện tại hắn thật vứt bỏ nàng. Nàng sợ không thể tiếp nhận được.
Ngân Xuyên công chúa im lặng nhìn Diệp Tiểu Y chờ đợi hắn câu trả lời.
“Ta sẽ không bỏ các nàng, cũng đồng dạng sẽ không bỏ ngươi. Dù sao cái chức phò mã gia gì ta cũng không thích thú làm. Ngươi vẫn là đi theo ta làm cái tiểu bồi bàn không phải tốt lắm sao?” Diệp Tiểu Y thoải mái ngồi lên trên ghế nói.
“Không có khả năng này. Mẫu thân không tại, ta chính là Tây Hạ người cai trị. Ta không thể bỏ mặc ta con dân đi theo ngươi. Càng không thể bỏ xuống ta tôn nghiêm để làm ngươi thiếp.” Lý Thanh Lộ lắc đầu từ chối nói.
“Ngươi nữ nhân cái đầu nhỏ này rốt cuộc sao lo lắng nhiều thứ như vậy chứ? Ta cũng không có bảo ngươi lựa chọn. Hiện tại, ngươi là bổn thiếu gia tù binh. Tối thị tẩm, chiều cho ta thu tiền. Lười biếng liền đánh ngươi cái mông nhỏ.” Diệp Tiểu Y đánh vào nàng cái mông nhỏ nói. Đàn hồi không tệ, quả nhiên là công chúa. Mông từ nhỏ đều ngồi tơ tằm ngọc lụa so với cái khác nữ nhân càng là mịn màng co dãn.
“A… dâm tặc ngươi dám đánh ta cái mông?” Lý Thanh Lộ trợn tròn đôi mắt tức giận nói. Cái này nam nhân thực sự quá to gan.
“Ta đánh ngươi thì đã sao. Tôi qua ta không những đánh còn chọc, còn ngoáy, còn… khụ khụ… Hồng Miên, Ngữ Yên các ngươi sao lại nhìn ta như vậy. Ta cái gì cũng không có làm. Tối qua chỉ là cùng nàng thảo luận chút ít vấn đề nhân sinh.” Diệp Tiểu Y ho khan nói.
Lý Thanh Lộ nhớ lại tối qua lúc nàng mở cưỡi ngựa hình như hắn liên tục vỗ tại nàng trên mông liền đỏ ửng mặt một hồi.
“Thảo luận nhân sinh có thể thảo luận cái mông sao? Thật sự làm ngươi mở mang tầm mắt nha.” Tần Hồng Miên ghen tuông nói.
“Ta cũng chưa phải chưa từng cùng ngươi thảo luận phải không? Hồng Miên không muốn như vậy ghen tuông. Cùng lắm tối nay chúng ta bốn người chúng cùng tiến thảo luận thế nào?” Diệp Tiểu Y nhìn ba người có chút vô liêm sỉ nói.
“Lưu manh, ngươi nằm mơ.”
“Diệp lão bản, ngươi sao có thể hội hư hỏng như vậy chứ? Ta thực sự nhìn lầm ngươi.”
“To Cu Đa, ngươi còn nghĩ lên bổn công chúa? Còn cộng đồng lên chúng ta? Thực sự cho mình có thể hưởng tề nhân chi phúc? Đi chết đi.” Lý Thanh Lộ một hồi khinh thường. Cái này nam nhân quá ghê tởm rồi.
“Ta rõ ràng chỉ muốn cùng các ngươi thảo luận cái nhân sinh vấn đề, rõ ràng các ngươi nghĩ xấu xa chuyện. Hiện tại trách ta rồi, nữ nhân nha. Mặc kệ là ta ngủ ngươi hay ngươi ngủ ta thì người sai vẫn là nam nhân. Sinh ra làm nam nhân đã khổ. Làm một cái nam nhân ưu tú thực sự càng khổ hơn.” Diệp Tiểu Y thở dài cô đơn nói.
Tam nữ nhìn cái này không biết xấu hổ mặt hàng thầm khinh bỉ một cái. Cùng hắn thảo luận nhân sinh đến lúc đó không sinh con mới là lạ. Rời mắt một cái bọn họ liền có thêm một cái tỷ muội. Nếu không đem tên này cắt, họ thực nghi ngờ ra đường gặp nữ nhân trong thiên hạ ba người thì có hai người từng cùng hắn ngủ đi qua.
Quán ăn vẫn như mọi khi đông đúc tấp nập người ra vào. Có người đến trả tiền để ngồi uống chén trà, cũng có người đến thảo luận thơ văn, một số liền đến ăn mì uống rượu. Dù sao giá cả ở nơi này cũng quá đắt, chỉ có một số người dám đến ăn, còn một số thì chỉnh là đến ngửi, chỉ cần mùi mì cũng có tác dụng dưỡng thần khiến họ tránh bị tẩu hỏa nhập ma. Ngoài ra quán ăn này cũng hết sức thần kỳ, mọi tin tức, thậm chí cả dịch vụ thuê sát thủ, hay võ công bí tịch, nơi này đều có bán giá cả đều có thể cùng với Diệp lão bản thương lượng. Vậy nên nơi này khách quan không đến ăn đồ ăn quán có thể tự mang đồ ăn theo, vô cùng tự do. Ngoài ra nơi này pháp luật quản không đến.
Thứ quản chế quán ăn này chính là quy củ, còn quy củ chính là lão bản vui vẻ. Lão bản không vui để ngươi lăn, lão bản không vui ngươi bò cũng đừng nghĩ bò. Hắn để ngươi lết. Dù sao danh tiếng hắc lão bản của tiệm ăn Thực Thần Cư này cũng vang đủ xa đủ rộng.
“Ta nói cho các ngươi biết, ta ở đây ăn mì đã rất lâu hiện tại mới biết Diệp lão bản tên thật là To Cu Đa, cái tên thật bá khí, về sau ta cũng muốn đặt tên ta nhi tử như vậy. Có tiền đồ.” Một cái nam tử đối với mọi người truyền tin tức.
“Thật sự tốt cái tên, nhưng rõ ràng gọi là Diệp lão bản hắn đãng lẽ phải họ Diệp mới phải chứ?” Một cái khác nam tử nghi ngờ.
“Có thể lão bản theo họ mẹ, phụ thân lão bản có thể là một cái ở rể nam nhân nha. Về sau Diệp lão bản không phục nhất quyết giữ họ cha liền gọi Diệp lão bản.” Một cái nam nhân hàm hồ giải thích.
“Hóa ra là như vậy. Ta cũng thật khâm phục phụ mẫu lão bản có thể nghĩ ra cái tên này.” Mọi người bàn tán xôn xao.
“Diệp hỗn đản, hiện tại ta gọi ngươi là Diệp Tiểu Y hay vẫn là gọi ngươi là To Cu Đa đây?” Tần Hồng Miên trêu trọc nói.
“Gọi tướng công vẫn là nghe êm tai.” Diệp Tiểu Y trêu ghẹo mở miệng.
“Mơ tưởng hỗn đản.” Tần Hồng Miên khinh bỉ nói.
“Ngươi thật là không chút nào đáng yêu. Đến Thanh Lộ gọi ba tiếng tướng công nghe chơi.” Diệp Tiểu Y vẫy vẫy Lý Thanh Lộ đang tại một bên ăn mì ăn liên nói.
“Cút.” Ngân Xuyên công chúa tính khí nổi lên phun ra một từ sau lại cặm cụi ăn mì.
“Ngươi cũng không dễ thương. Ngữ Yên nương tử vẫn là ngươi tốt gọi ta ba tiếng tướng công để xoa dịu ta tâm hồn tổn thương đi.” Diệp Tiểu Y quay sang Vương Ngữ Yên tại tính sổ sách.
“Diệp lão bản, ta còn chưa cùng ngươi bái đường. Đừng loạn gọi.” Vương Ngữ Yên mặt đều phát đỏ nói.
“Ngươi cũng không dễ thương. Đến ngoan tiểu bạch cẩu gọi ta ba tiếng tướng công tốt. Tối ta nấu cho ngươi đồ ăn ngon.” Diệp Tiểu Y xoa xoa con này tiểu hồ ly nói.
Diệp Tiểu Ly hồ ly nhỏ liền nhất quyết nhảy vào trong ngực Tần Hồng Miên không quan tâm đến hắn. Ba ba đều gọi nàng là bạch cẩu, nàng ghét ba ba.
“Cái tiểu hồ ly cũng phản chủ.” Diệp Tiểu Y khinh bỉ nói. Nếu không phải nó là giống cái, hắn thật nghi ngờ con này là cái sắc hồ ly chỉ giỏi nhảy vào nữ nhân ngực để các nàng ôm vuốt ve.
“Ngươi đều gọi nó bạch cẩu nó mới không phản ứng đến ngươi, với lại cả động vật cũng không buông tha. Ngươi quả thực là quá biến thái rồi.” Tần Hồng Miên nhìn Diệp Tiểu Y lắc đầu nói.
“Ngươi không biết đó là bản lãnh lớn nhất của ta từ khi còn ở trong bụng mẹ sao?” Diệp Tiểu Y ngạo mạn nói.
Diệp Tiểu Y đang muốn trêu trọc các nàng liền một tiếng đập bàn quát tháo vang lên.
“Lão bản, ngươi qua chỗ này. Bát mì có con gián. Ngươi là muốn trêu trọc chúng ta.” Một đám người đứng dạy khỏi bàn cầm lên vũ khí quát lớn nói.
“Lại có kẻ gây sự?” Diệp Tiểu Y đi ra khỏi quầy bước tới nhìn một cái hèn mọn đê tiện nam nhân đang đứng cùng hắn hồ cẩu bằng hữu cười lớn.
“Ngươi là lão bản?” Đám người lưu manh này lập tức dữ dằn nhìn Diệp Tiểu Y cái này tiểu bạch kiểm người.
“Là bố mày đây. Sao món ăn có vấn đề?” Diệp Tiểu Y nhìn phía trước mặt đám người khinh bỉ nói. Quán ăn này dưới sự dám sát của hệ thống đừng nói gián cả một con muỗi cũng không có. Ngươi đánh rắm cũng chẳng có mùi.
“Ngươi dám nói với lão đại như thế. Có tin ta giết ngươi.” Đám lưu manh lập tức tức giận muốn đập bàn đập ghế. Hiện tại quan phủ người còn đang điều tra vụ án thảm sát nhà chi phủ đại nhân, sẽ không quản đám bọn họ phá làng phá xóm.
“Hạ bàn ghế xuống, đắt lắm dấy, xước một cái, các ngươi mạng không thường nổi đâu.” Diệp Tiểu Y lạnh lùng sát khí tỏa ra chấn nhiếp cái này đám người nói. Xung quanh các kiếm khách cũng đứng dạy rút ra kiếm nhìn về phía nhóm lưu manh.
Đám lưu manh lập tức lui lại có chút rùng mình. Cái tiệm ăn này hình như không bình thường thì phải. Họ chẳng qua thấy tiệm ăn này mới mở hôm qua liền bước vào tính thịt cái này chủ quán một món ai nghĩ lại nguy hiểm như vậy.
“Các ngươi làm cái gì vậy hả? Muốn giết người sao? Rốt cuộc xẩy ra chuyện gì?” Ngân Xuyên Công Chúa Lý Thanh Lộ lập tức đi ra nhìn xung quang tức giận nói. Dưới nàng quản lý đất nước, lại dám cả gan giết người trước mặt nàng, nàng làm sao có thể chấp nhận.
“Một số cái không biết điều đến gây chuyện, ngươi tránh sang một bên đi.” Diệp Tiểu Y lạnh băng nói. Tay hắn cũng hướng đám người ra lệnh ngồi xuống, không làm hại cái này cô gái.
“Các ngươi là đến gây chuyện?” Lý Thanh Lộ nhìn sang đám lưu manh hiện tại đã sớm giả bộ ngoan hiền thường dân.
Đám lưu manh còn không nhìn ra sao? Cô gái trước mặt này có thể giúp bọn họ qua nạn nha. Nàng theo tên trước mặt này quan hệ không tầm thường, có thể có tư tình. Đợi lợi dụng được nàng thoát khỏi đây, họ liền lên cái này xinh đẹp cô gái. Thay nhau hưởng thụ nàng để trả thù cái chết tiệt chủ quán này.
“Cô nương, chúng ta chỉ là đến ăn mì. Quả thực không nghĩ tới chủ tiệm lại đem ra bát mì có gián bên trong. Ta muốn nói hắn một chút, hắn liền nổi giận muốn giết chúng ta.” Cái cầm đầu thủ lĩnh hèn mọn dáng vẻ hướng Lý Thanh Lộ lấy lòng cũng chỉ trong bát con gián chết.
Diệp Tiểu Y không nói gì chỉ đứng nhìn đám người này ngụy biện chứng cứ. Hắn muốn xem họ sẽ còn nói cái gì.
“Thật là như vậy? To Co Đa ta nói ngươi làm sao có thể cho người ta ăn uống như vậy?” Lý Thanh Lộ nhìn trong bát mì con gián lập tức nhìn sang Diệp Tiểu Y tức giận nói. Nàng vốn là công chúa, đối với cái này lừa gạt thủ đoạn đương nhiên sẽ không hiểu biết. Nếu không nàng cũng không bị Thiên Sơn Đồng Lão bắt đến đây mà cũng không biết.
“Ta làm sao? Ta nói các ngươi, hiện tại đưa tiền mì liền cút đi. Đây là ta ranh giới cuối cùng. Ngữ Yên xúc sắc tính tiền.” Diệp Tiểu Y nhìn Lý Thanh Lộ xong không nói gì liền quay lại với Vương Ngữ Yên nói.
“Ngươi như vậy là thái độ gì chứ? Rõ ràng là bọn hắn bị ngươi hại ăn mất vệ sinh như vậy đồ, ngươi còn bát họ trả tiền mì? To Cu Đa ngươi mau lại xin lỗi bọn họ đi.” Lý Thanh Lộ tức giận chỉ Diệp Tiểu Y quát.
“Không biết gì thì đừng có phán xét như đúng rồi. Có một số thứ ngươi không phải cứ nhìn là có thể thấy.” Diệp Tiểu Y không quan tâm đến nàng liền muốn đi vào trong bếp.
“Của các ngươi hết mười lượng vàng, mời thanh toán.” Vương Ngữ Yên bước lên phía trước mở miệng hướng đám lưu manh nói. Chuyện này cũng không phải xẩy ra lần duy nhất, nàng đối với mấy việc này đã dần hình thành thói quen.
“Mười lượng vàng? Ngươi sao không đi ăn cướp đi. Mười lượng vàng, ăn sơn hào hải vị cũng không đắt như vậy được không? Chúng ta tuy đi nhiều người nhưng chỉ gọi ra một bát mì nếm thử. Các người đừng ép người quá đáng, nữ hiệp cầu ngươi cho chúng ta làm chủ.” Đám lưu manh liền hướng Lý Thanh Lộ mở miệng nịnh nọt nói.
“To Cu Đa vẫn để họ đi thôi. Dù sao người sai cũng là ngươi.” Lý Thanh Lộ nhìn Diệp Tiểu Y mở miệng nói.
“Không trả tiền? Thì có thể lấy mạng thường lấy. Ta mở tiệm mì để làm ăn không phải để nuôi ăn xin.” Diệp Tiểu Y quay người lại nhìn đám lưu manh mở miệng nói.
“To Cu Đa ngươi là nói cái gì đó? Ngươi quả nhiên là người xấu. Ta vốn tưởng ngươi chỉ là lưu manh nhưng là cái tốt bụng người, không nghĩ tới… ngươi là kẻ ấu xa hơn bất kỳ ai.” Lý Thanh Lộ tức giận.
“Vậy ngươi nghĩ ngươi là người tốt?” Diệp Tiểu Y nhìn Lý Thanh Lộ mở miệng hỏi.
“Ta đương nhiên là người tốt, ngươi cười cái gì chứ? Không được cười, ta đang nghiêm túc.” Lý Thanh Lộ tức giận nói. Nàng không cho phép hắn làm bừa trong lãnh thổ của nàng.
“Ngươi là người tốt sao? Đúng rồi nhỉ, người tốt luôn chắc chắn rằng họ luôn đúng, đó là cuộc sống. Cũng có thể nói cuộc sống là vậy. Ngươi nhìn xung quanh xem họ đều muốn cười ngươi, biết tại sao không? Vì trên đời này chỉ có kẻ ngốc không biết làm việc xấu chứ không tồn tại người tốt trong từ điển thế giới đâu. Vậy nên trảnh ra đi.” Diệp Tiểu Y cười lạnh nhìn nàng nói. Đám người xung quanh cũng nhấc lên kiếm.
“Nữ hiệp, cứu… cứu chúng ta…” Đám lưu manh mở miệng van xin.
“To Cu Đa bảo họ ngừng lại. Nơi này là ta lãnh thổ, ngươi không thể như thế lạm sát người vô tội.” Lý Thanh Lộ nhìn xung quanh đối với Diệp Tiểu Y mở miệng nói.
“Mấy người các ngươi hạ kiếm xuống đi, đây là việc riêng của quán ăn. Tự thân ta sẽ giải quyết chuyện này. Thưa quý vị có mặt tại đây, tôi có một lời khuyên nho nhỏ cho những kẻ yếu tim và ghét màu đỏ: hãy nhìn ra xa đi, điều mà tôi sắp làm không được đẹp đẽ lắm để xem. ” Diệp Tiểu Y từ lúc nào tay nhiều hơn một con dao đi đến.
“To Cu Đa dừng lại ngay, ngươi muốn giết người sao? Đó là trọng tội. Đừng ép ta.” Lý Thanh Lộ đều nhìn Diệp Tiểu Y lắc đầu nói.
“Quy củ quán ăn không có ngoại lệ. Tránh ra đi. Nếu ngươi muốn cái gọi là công lý, thì đợi ta chặt cái đầu công lý của họ xuống làm bóng cho ngươi chơi.” Diệp Tiểu Y nhìn Lý Thanh Lộ nói.
“Tha cho bọn họ đi. To Cu Đa nể mặt ta. Bọn họ là dân chúng của ta, việc bất công như thế ta là công chúa, là người chăm lo cho dân chúng, không thể chấp nhận được.” Lý Thanh Lộ mở miệng nói.
“Ta hiểu rồi, ta không còn gì để nói, cứ tiến lên đi và bảo vệ công lý của chính ngươi, còn ta sẽ làm theo công lý của chính mình. Tránh sang một bên đi.” Diệp Tiểu Y không quan tâm nói.
“Ta không tránh, các ngươi đi mau ta đứng lại cản hắn.” Lý Thanh Lộ nhìn sau lưng đám người lập tức hướng Diệp Tiểu Y lao đến đánh, nhưng nàng một chiêu cũng không chạm đến hắn người. Diệp Tiểu Y bước từng bước rất chậm đi thẳng tới đám người.
“To Cu Đa cho ta dừng tay lại.” Lý Thanh Lộ thấy mỗi một khi Diệp Tiểu Y vung lên mình trong tay con dao liền có một cái đầu người lăn trên mặt đất.
“Khốn nạn người dám giết ta tiểu đệ? Ta muốn giết ngươi.” Cái này lưu manh cầm đầu thấy mình tiểu đệ bị giết dần lập tức sợ hãi tức giận quát lên.
“Có rất nhiều người đã nói với ta câu đó, nhưng mà ta vẫn sống tốt đó thôi. Đáng tiếc ngươi thấy không được.” Diệp Tiểu Y vung lên dao, người chết không thể tiếp tục chết.
“Ngươi giết người. Ngươi vậy mà dám giết ngươi, To Cu Đa ngươi quả thực to gan, ta sẽ phải bắt…” Lý Thanh Lộ nhìn Diệp Tiểu Y như vậy máu lạnh giết người không chớp mắt liền tức giận chỉ hắn.
“Kẻ đang được bắt giữ và giam lỏng dưới thì hiện tại tiếp diễn đang nói linh tinh cái gì vậy chứ? Đừng quên hiện tại ngươi bị ta bắt giữ làm tiểu bồi bàn, phe ngươi lên đứng là về quán ăn. Hành xử như lúc nãy thật chẳng khác nào một con ngốc dễ dãi, nhớ kỹ lấy. Hồng Miên chú ý đừng để nàng trốn.” Diệp Tiểu Y lạnh lùng nhìn Lý Thanh Lộ nói sau đó liền quay người rời vào bếp.
“Ai bị ngươi giam lỏng? To Cu Đa ta nhất định sẽ bắt ngươi chịu tội.” Lý Thanh Lộ tức giận nhìn Diệp Tiểu Y đi vào trong bếp bất lực.
“Nếu ngươi vẫn còn cái ý nghĩ ngây thơ đó, thì cứ việc thực hiện nếu như có thể. Dù sao ngươi vẫn là một cái người tốt, sau khi đè nam nhân nhà lành ra ngủ không phải sao? Người tốt? Thật buồn cười khi ngươi vẫn còn ý nghĩ ngây thơ thế.” Diệp Tiểu Y quay lại nhìn nàng nói. Xung quanh người lập tức nổi như cồn thảo luận, cái này nữ sắc lang vậy mà đè ông chủ ra. Thật sự to gan lớn mật. Ông chủ bá khi vậy mà khiến nữ nhân này nhịn không được.
“Người nói cái gì đó, ta… ta… rõ ràng trúng thuốc mới làm như vậy. ”Lý Thanh Lộ đỏ mặt. Cái tên này vậy cũng nói được, làm hỏng nàng danh tiết.
Sau đó nàng lại lén lút nhìn xung quanh sau đó lại nhìn đám người lưu manh trên mặt đất bị kéo đi ném ra khỏi cửa.
Vết máu trên sàn cũng nhanh chóng biến mất dần dần với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Hiện tại mới chú ý quán ăn này thực sự không có tầm thường. Mỗi vị khách ngồi đây không hề đơn giản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.