Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 464: Thiên Long-Vương Ngữ Yên Sinh Cho Ta Đứa Con Đi




“Giáo chủ ngươi không nghe thấy người ta kêu cứu sao?” Tần Hồng Miên nhìn Diệp Tiểu Y ngồi thoải mái trên ghế uống chén trà như không có chuyện gì xảy ra ngạc nhiên hỏi.
“Ta cũng không phải là điếc, tất nhiên là nghe thấy.” Diệp Tiểu Y nhìn nàng trả lời tự nhiên nói.
“Vậy sao còn không mau cứu người? Với võ công của ngươi, mấy tên tiểu tặc này có thể làm khó ngươi sao?” Tần Hồng Miên khó chịu mở miệng nói.
“Hành tẩu giang hồ, điều quan trọng nhất là… bớt quản chuyện dư thừa. Nếu không chết thế nào cũng không biết được. Ngoài ra, ta không làm chuyện gì không công, ngươi muốn cứu nàng ta, liền tự mình đi cứu, ta cũng không có cản.” Diệp Tiểu Y ngồi trên ghế thoải mái mở miệng nói.
“Ta… hiện giờ ta đi đứng đều không vững, tay chân không sức lực, võ công lại mất hết, không cứu được nàng thì đã mất mạng rồi.” Tần Hồng Miên tự trách nói. Nàng vốn dĩ hành tẩu giang hồ, ghét nhất nam nhân khi dễ nữ nhân người, hiện tại nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng tự nhiên ngứa ngáy khó chị.
“Đó là việc của ngươi, ta không làm chuyện miễn phí. Nếu như ngươi đồng ý cho ta sinh con, ta liền giúp ngươi cứu nàng. Nghĩ cho kỹ, vì một khi đồng ý sẽ không thể quay đầu lại.” Diệp Tiểu Y khẽ thổi chén trà nóng nhấp nhẹ một cái nói.
“Ta...” Tần Hồng Miên nhìn cô gái đang chạy tới mà nóng vội do dự.
“Cứu mạng...a… có ai không cứu ta...” Cô gái chạy quá nhanh lập tức vấc ngã trên đường liền bị đám sơn tặc bao vây lại không có lối thoát, nhìn phía Diệp Tiểu Y cầu cứu một cách tuyệt vọng.
“Nam nhân các ngươi chẳng phải là luôn luôn chán cơm thèm phở sao? Hiện tại cô nương đó nhìn có vẻ xinh đẹp, ngươi cứu nàng, biết đâu nàng có thể lấy thân báo đáp. Ngươi mau cứu nàng a.” Tần Hồng Miên đều gấp gáp.
“Điều ngươi nói là điều có thể xảy ra, nhưng ta chỉ làm điều chắc chắn. Nam nhân chúng ta quả thực chán cơm thèm phở thật, nhưng chẳng qua là do phở nhiều nước hơn cơm mà thôi. Ta nhìn ngươi cũng nhiều nước nôi lắm, chi bằng sinh cho ta cái nữ nhi, ta giúp ngươi cứu nàng.” Diệp Tiểu Y nắm lấy tay của Tần Hồng Miên nói.
“Cứu ta,... cứu ta...” Nữ nhân này lập tức bị đám nam nhân trói lại muốn mang đi.
“Nam nhân các ngươi đều như nhau, đều là đồ khốn đồ lăng nhăng, lúc cần liền không có chỗ dùng đến. ” Tần Hồng Miên cố dùng sức đứng dạy khỏi ghế nhưng đôi chân đều đang đau đớn run run khiến nàng lần nữa ngồi xuống.
“Này ta nói Tần Hồng Miên, đừng vì bị một người bỏ rơi mà nghĩ tất cả nam nhân trên đời đều lặng nhăng. Ta… không giống vậy.” Diệp Tiểu Y ánh mắt lấp lóe nói.
“Ngươi...” Tần Hồng Miên thấy Diệp Tiểu Y nghiêm túc ánh mắt có chút nghi ngờ, chẳng lẽ mình đã nói sai gì sao?
“Đừng bao giờ vơ đũa cả nắm như vậy, bởi vì ngoài những thằng lăng nhăng đó ra còn cả những thằng… đểu thằng khủng và cả những thằng đồi bại nữa, vừa hay ngươi bắt gặp một cái người có cả bốn thứ này hội tụ cả.” Diệp Tiểu Y nghiêm túc nói.
“Điên khùng.” Tần Hồng Miên phun ra hai chữ.
“Cảm ơn đã khen. Nhưng ngươi không quyết định nhanh, sẽ phá hủy cuộc đời của cô gái đó.” Diệp Tiểu Y từ tốn đa tạ sau lại nhìn sang bên nữ nhân bị bọn sơn tặc đưa đi.
“Ta… ta… được ta đồng ý với ngươi, mau mau cứu nàng.” Tần Hồng Miên cắn răng mở miệng nói. Dù sao nàng cũng không còn gì để mất, ở trong tay nam nhân này sự trong sạch có thể giữ được sao? Chi bằng quyết một lần đem ra đánh đổi.
“Thành giao.” Diệp Tiểu Y cườii lớn lập tức rút ra sau lưng cây quạt nhảy lên trước mặt của đám sơn tặc.
“Ngươi là ai còn không mau tránh ra. Dám trở ngại chúng ta làm việc? Muốn chết sao?” Một tên sơn tắc cầm đao chỉ vào Diệp Tiểu Y quát.
“Ta không giết người không phải là vì ta không có năng lực, mà là do ta chán ghét xử lý xác chết. Để nàng lại rồi cút đi, tha cho các ngươi một mạng.” Diệp Tiểu Y phất ra mình quạt quạt nhè nhẹ nói.
“Anh em giết hắn. Đem nàng về tối nay mỗi người đều có thể hảo hảo hưởng thụ.” Sơn tặc cầm đầu cầm kiếm chỉ Diệp Tiểu Y nói. Lập tức từ phía sau một đám sơn tặc nháp nhào xông lên cầm vũ khí đánh tới Diệp Tiểu Y.
“Không biết sống chết.” Diệp Tiểu Y tay cầm phiến quạt xoay một vòng lưỡi quạt trên không vừa đủ một vòng tròn, trên cổ của từng người lập tức xuất hiện một lớp nhàn nhạt màu đỏ sau đó liền ngã xuống đất, chết không thể chết lại.
“Giết… giết người rồi...” Tiểu nhị quán trà thấy vậy liền kêu lên, sau đó lập tức quán trà liền chạy toán loạn.
“Đa tạ công tử ân cứu mạng… a...” Nữ tử lập tức đối với Diệp Tiểu Y thi lễ cảm tạ nhưng lập tức bị hắn dựt gia khăn che mặt, khiến nàng khuôn mặt lộ ra ngoài ánh sáng.
Son hồng một tấm nhạt màu, môi son hé, mờ mờ ảo ảo lộ ra núm đồng tiền. Thanh âm nàng trong vắt, làn da như sương lạnh hòa trong gió nhà nhạt cảnh xuân. Nụ cười của nàng dịu dàng khuynh quốc khuynh thành, sinh hoa diệu bút, đau thanh bảo mực, cũng không họa ra được những đường nét tuyệt mỹ của nữ nhân trước mặt này. Ngón tay nàng thanh mảnh, cổ âm sinh hoa, hoa nở rực rỡ mỹ tạo tuyệt trần. Lan hoa chỉ se hồng trần tựa thủy, đổi cả thế gian cũng chỉ muốn nàng một nụ cười, hồng đài ba thước da thịt xinh đẹp mềm tựa mây nhung. Thực sự không gì sánh bằng.
Tuy nhiên Diệp Tiểu Y cũng không có mấy để ý nữ nhân này. Hắn đối với mỹ nữ định lực rất tốt, có lẽ bởi trước đây hắn so với nàng càng thêm mỹ mạo thanh cao.
“Ngươi không sao chứ?” Tần Hồng Miên cố gắng dùng một cây gậy đứng dậy bước từng bước không mấy vững vàng đi dến nhìn cái này cô nương mở miệng hỏi. Sau cũng bị nhan sắc của nàng làm ngạc nhiên, nữ nhân này vô cùng xinh đẹp.
“Ta… đa tạ hai người ân cứu mạng, ta tên Vương Ngữ Yên. Kính xin hỏi hai vị quý danh.” Vương Ngữ Yên lúng túng nhìn hai người tạ lễ lại lén lén nhìn trước mặt đeo mặt nạ cáo nam nhân tò mò.
“Ta là Tần Hồng Miên, ngươi họ Vương có phải là người của Mạn Đà Sơn Trang? Vương phu nhân là gì của ngươi.” Tần Hồng Miên nghi ngờ.
“Đúng vậy, ta là người của Mạn Đà Sơn Trang. Vương phu nhân chính là mẹ của ta.” Vương Ngữ Yên thừa nhận nói.
Diệp Tiểu Y nghe đến Mạn Đà Sơn Trang ánh mắt có chút động, bởi vì hình như Tiêu Dao cung chưởng môn Vô Nhai Tử trước khi lâm trung có đem hắn con gái cùng cháu gái hứa gả cho hắn. Vốn định khi nào rảnh đi xem nàng, ai nghĩ lại bắt gặp ở đây. Còn cứu nàng một lần nữa.
“Hồng Miên ngươi cùng Vương phu nhân có thù oán gì sao?” Diệp Tiểu Y nhận ra điều gì mở miệng hỏi.
“Vương phu nhân tên thật chính là Lý Thanh La, nàng chính là người muốn truy sát toàn bộ chúng ta, đơn giản vì muốn độc chiếm Đoàn Chính Thuần, hiện tại Đoàn Chính Thuần chết rồi, nàng liền muồn chúng ta xuống địa phủ hầu hạ hắn.” Tần Hồng Miên ánh mắt nổi lên một vòng oán hận nói.
“Hai người muốn làm gì ta? Nương của ta không phải người như các người nói, nàng cũng không quen biết ai tên Đoàn Chính Thuần.” Vương Ngữ Yên nghe thấy hai người là kẻ thù của mẫu thân liền sợ hãi nói.
“Nương của ngươi tất nhiên sẽ không nói cho ngươi biết. Ngươi có thể yên tâm, ta không phải như ngươi nương giận cá chém thớt. Những gì nương ngươi làm, ta sẽ không trả thù lên ngươi.” Tần Hồng Miên mở miệng thở dài nói.
“Đa tạ hai người cứu mạng, nếu như sau này có khó khăn gì, Vương Ngữ Yên nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ.” Vương Ngữ Yên mở miệng chắp tay nói.
“Giúp đỡ? Ta nghĩ liền không cần, nữ nhân ngươi nợ ta một mạng, hiện tại liền là nữ nhân của ta.” Diệp Tiểu Y nhìn nàng mở miệng nói.
“Vị này công tử thật có lỗi ta đã có người trong lòng.” Vương Ngữ Yên nghĩ đến biểu ca mình khuôn mặt có chút đỏ sau đó không hiểu sao lại u ám buồn sầu lên nói.
“Thì đã làm sao? Nữ nhân ta không quản ngươi có ai trong lòng, bởi vì người trong lòng ngươi vốn dĩ là kẻ sẽ chết. Vương Ngữ Yên sinh cho ta đứa con đi.” Diệp Tiểu Y lạnh lùng nói.
“Các hạ nói đùa, biểu ca ta chính là Nam Mộ Dung nổi danh một phương. Ngươi đi gây sự với hắn? Ta khuyên công tử vẫn là bỏ ý định này đi. Vừa rồi nhìn thấy công tử dùng quạt không biết là võ công của phái nào?” Vương Ngữ Yên tự nhận biết rất nhiều võ công tuyệt học nhưng vẫn nhìn không ra Diệp Tiểu Y võ công là dùng của môn phái nào.
Tần Hồng Miên một bên nhìn Vương Ngữ Yên không khỏi thở dài ếch ngồi đánh giếng, Nam Mộ Dung thì sao, người ngươi đang gặp chính là cái đại ma đầu, ngay cả Nam Mộ Dung nghe nói cũng phải sợ hắn, kính hắn ba phần, nhìn qua Diệp Tiểu Y sức mạnh, hoàn toàn có thể nói không phải là người sức mạnh.
“Chẳng của môn phái nào cả, khi ngươi mạnh, nhấc tay liền có thể giết người.” Diệp Tiểu Y tự tin nói.
“Ngạo mạn.” Vương Ngữ Yên nhìn Diệp Tiểu Y âm thầm đánh giá một hồi.
“Mộ Dung Phục nếu như đã là ngươi người trong mộng, vậy ngươi tại sao lại ở đây, ta nhớ hắn ở gần Tiêu Dao phái luyện công, còn hướng này hình như là hướng về Mạn Đà Sơn trang đi.” Diệp Tiểu Y ánh mắt lấp lóe nói.
“Không giấu gì hai người, biểu ca ta bị kẻ gian hãm hại luân hãm luyện võ công hiện tại đã biến thành nam không ra nam nữ không ra nữ, thậm chí hắn còn bên ngoài bao dưỡng một cái sủng nam tên gọi Du Thản Chi. Thực sự là khiến ta quá thất vọng. Hắn còn muốn ta đi sắc dụ lão già Tiêu Dao phái chưởng môn, để ta trộm bến hắn bí kíp võ công, giết chết Tiêu Dao phái chưởng môn. Ta không đồng ý, khó khăn lắm mới chạy trốn được, muốn tìm về nhà, ai nghĩ bị đám sơn tặc này bắt được muốn làm nhục ta.” Vương Ngữ Yến nước mắt đều sắp rớt ra mở miệng nói.
“Thật đáng thương, loại nam nhân bạc tình còn độc ác như vậy, ngươi còn tưởng nhớ hắn làm gì? Hiện tại ngươi cứ ngoan ngoãn là ta nữ nhân đi.” Diệp Tiểu Y nhìn nàng mở miệng nói.
“Ngươi so với hắn còn nguy hiểm.” Tần Hồng Miên kéo Vương Ngữ Yên ra sau lưng khinh bỉ nói.
“Đúng rồi, ta còn chưa biết tên hai người.” Vương Ngữ Yên mở miệng hỏi.
“Ta tên Tần Hồng Miên, ngươi cứ gọi Tần cô cô cũng được. Dù sao ta cùng mẹ ngươi không chênh lệch là bao nhiêu.” Tần Hồng Miên dứt khoát mở miệng.
“Còn ta tên Lang Quân ngươi cứ gọi ta là Lang Quân cũng không có vấn đề.” Diệp Tiểu Y mặt dày nói.
“Cút, ngươi còn muốn chiếm nàng tiện nghi? Ta cho ngươi sinh con ngươi cứu nàng, nàng không nợ gì ngươi. Ngữ Yên ngươi đừng bị hắn lừa, hắn tên là Diệp Tiểu Y, thân phận chính là người mà Mộ Dung Phục cần ngươi sắc dụ, giáo chủ Tiêu Dao phái.” Tần Hồng Miên tức giận nói.
“Hắn… hắn là...” Vương Ngữ Yên nghe xong lập tức liền phát ra sợ hãi, người này vậy mà là giáo chủ Tiêu Dao phái so với biểu ca nàng thanh danh còn muốn lớn.
“Ngươi cầu ta cứu nàng, ta đã thực hiện. Nhưng ta chỉ đồng ý với ngươi, chứ không đồng ý với ngươi gộp hai chuyện làm một. Tính toán nàng nợ ta một ân huệ, không cần nói lời cảm ơn, lấy thân báo đáp liền đủ.” Diệp Tiểu Y mở miệng cười cợt nói.
“Diệp công tử ngươi không thể nói như vậy, trung thân đại sự đều là cha mẹ định ra. Mặc dù biểu ca phụ ta, nhưng không có nghĩa ta có thể đem mình cho một nam nhân không có quan hệ gì.” Vương Ngữ Yên mở miệng thành thật đáp.
“Cha mẹ định ra? Đây là hôn thư, chính là do ông ngoại ngươi đem ngươi bán cho lão tử, không chỉ ông ngoại còn có cả Lý Thanh La cũng là hàng đóng gói, ta nói ngươi gọi ta Diệp Lang một tiếng mới phải.” Diệp Tiểu Y đưa ra trước mặt nàng một tờ hôn thư mở miệng cười cợt.
“Cái này… không thể nào, nương ta nói ông ngoại sớm đã viên tịch, cái này...” Vương Ngữ Yên không tin nhìn bức thư.
“Ngươi không tin cũng không sao, ta không quan tâm. Bắt đầu kể từ bây giờ, hai nữ nhân các ngươi, bổn giáo chủ đến bảo kê.” Diệp Tiểu Y nhìn hai người tự tin mở miệng nói.
“Diệp công tử...” Vương Ngữ Yên muốn nói cái gì.
“Gọi ta Diệp Lang.” Diệp Tiểu Y sờ sờ nàng cằm nói.
“Ta… ưm...” Vương Ngữ Yên muốn nói cái gì lập tức bị Diệp Tiểu Y dùng môi chặn lại. Nàng đều trợn trắng mắt nhìn Diệp Tiểu Y, nàng vừa bị một cái nam nhân xa lạ cả mặt mũi cũng không thấy cướp đi nụ hôn đầu đời. Cái này… thật quá hoang đường.
“Ngươi làm cái gì vậy chứ.” Tần Hồng Miên phát kinh đẩy ra Diệp Tiểu Y, tên biến thái này vừa cưỡng hôn con gái nhà lành.
“Nếu nàng lại khôn gọi ta Diệp Lang, ta liền hôn nàng đến khi nàng gọi.” Diệp Tiểu Y lau lau khóe miệng nói.
“Ngươi đừng có ép nàng, dù các ngươi có hôn thư ngươi cũng không thể làm như thế.” Tần Hồng Miên tức giận.
“Hồng Miên không lẽ ngươi cũng muốn sao?” Diệp Tiểu Y nhìn Tần Hồng Miên chỉ chỉ mình môi nói.
“Ta mới không cần.” Tần Hồng Miên đỏ mặt nói.
“Vương Ngữ Yên, nhớ kỹ lấy vào tháng tư khi mùa hè vừa mới bắt đầu, đó là khoảng khắc ngươi khiến con tim ta rung động, đó cũng là thời khắc, ngươi là nữ nhân của ta.” Diệp Tiểu Y bước tới bên cạnh Vương Ngữ Yên cầm lấy nàng hai vai mở miệng nói.
Vương Ngữ Yên trái tim vừa bị tổn thương nghe thấy Diệp Tiểu Y câu nói này, trái tim lần nữa đập loạn. Vốn ở Mạn Đà Sơn Trang ngây ngốc, đối với giang hồ hiểm ác không hiểu, Vương Ngữ Yên lập tức bị Diệp Tiểu Y lừa mất nụ hôn đầu, tiếp sau đó liền là cái gì đây.
Tần Hồng Miên bên cạnh nhìn Vương Ngữ Yên vẻ mặt hóa hồng nhìn Diệp Tiểu Y phong thái hèn mọn tại tay của nàng sờ sờ một hồi lập tức muốn kêu hỏng. Cô gái này bị tên tiểu quỷ lừa gạt chiếm tiện nghi vẫn ngây ngốc đứng không biết gì. Xem ra Lý Thanh La đối với con gái giáo dục giới tính thực sự thất bại. Mà một cái xử nữ có thể giáo dục ra cái con gái nuôi hình dáng gì đâu chứ. Chính nàng cũng là cái thất bại điển bị, giờ nữ nhi nàng cũng chính là sống chết vì cái Diệp Thần chẳng rõ tăm hơi.
“Vương Ngữ Yên sinh cho ta đứa con đi.” Diệp Tiểu Y nhìn nàng khẽ mở miệng nói.
“Ờ ừm… a… không được, công tử… ta… ta… không thể trước khi kết hôn mà có thai.” Vương Ngữ Yên lập tức bị Diệp Tiểu Y làm cho lúng túng.
“Vậy bái đường xong là có thể sao? Hiện tại chúng ta liền bái đường.” Diệp Tiểu Y nắm chặt lấy tay nàng nói.
“Ta… ta...” Vương Ngữ Yên lúng túng.
“Diệp Tiểu Y ngươi không thể gặp nữ nhân nào cũng nói câu này sao? Ngữ Yên như vậy thánh thiện đơn thuần ngươi cũng muốn ra tay?” Tần Hồng Miên tức giận kéo Vương Ngữ Yên mơ mơ hồ hồ ra khỏi sói bàn tay nói.
“Ha ha, chúng ta đi thôi.” Diệp Tiểu Y lập tức bế lên Tần Hồng Miên lại quay sang đối với Vương Ngữ Yên nói: ”Ngữ Yên từ giờ ngươi nên gọi nàng là Tần tỷ tỷ, không cần gọi Tần cô cô, tối nay ta giúp hai ngươi sinh con.”
Vương Ngữ Yên nghe vậy mặt liền phiếm lên một màu đỏ ửng như máu. Nam nhân này nói chuyện thực không kiêng dè, sau đó liền bước theo Diệp Tiểu Y bước đi, dù sao nàng cũng trốn nhà đi, hiện tại về nhất đính sẽ bị nương la mắng, chi bằng đi theo cái vị hôn phu này. Xem hắn rốt cuộc là thật hay là giả. Thôi xong, cô gái này trái tim lần nữa muốn chạy.
Ba người hành trình bắt đầu, đi được chưa đến một nén nhang, miếng ngọc bội trên mình Diệp Tiểu Y lập tức phát sáng sau đó liền vỡ nát, trong rừng rậm xuất hiện ra một cái nhà hàng mang biển hiêu Thực Thần Cư. Diệp Tiểu Y bỗng nhiên cảm giác được một sự quen thuộc phát ra từ nơi này. Một tiếng động vang lên trong đầu hắn.
“Keng, Thực Thần Cư tìm thấy, Thiên Đạo nhà hàng mở ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.