Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 442: Thiên long-rời đi




Ánh sáng lóe dạng qua khung cửa sổ nhỏ, căn phòng của giáo chủ như được thắp sáng lên. Diệp Tiểu Y mơ hồ tỉnh dậy từ trong cơn mơ, ngày hôm qua hắn có chút mất kiểm soát. Tuy thuốc độc không có tác dụng với hắn, nhưng xuân dược là thuốc bổ phải không cũng đâu tính là thuốc độc.
Thạch Thanh Lộ ngồi lặng trên ghế nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, nàng thực muốn rời đi nơi này, nhưng hiện tại có thể hay không rời đi nàng cũng không biết nữa.
“Muốn đi sao? Vậy liền rời đi đi. Ta coi như không thấy.” Diệp Tiểu Y nhìn nàng không đành lòng mở miệng nói.
“Giáo chủ? Ngươi muốn thả ta đi?” Thạch Thanh Lộ ngạc nhiên.
“Có ý kiến?” Diệp Tiểu Y hỏi.
Nàng cười nhẹ hỏi giáo chủ. “Nhi nữ không đẹp hay sao?”
“Không phải, kể chi phú quý vinh hoa, ngươi vẫn không vui. Thanh quy giới luật dù cho ngươi vẫn không thấy ngươi cười. Giữ được ngươi, không giữ được ngươi tâm, dù cho ngươi cả cuộc đời người sẽ không vui. Vậy giữ ngươi lại có ích lợi gì?” Diệp Tiểu Y lắc đầu nói. Thạch Thanh Lộ là cái mỹ nhân, hắn thừa nhận muốn chiếm hữu nàng, nhưng tuyệt đối không muốn bắt buộc nàng.
“Giáo chủ...” Thạch Thanh Lộ tâm có chút động.
“Đi mau đi, còn không đi mau. Bổn giáo chủ nếu như hối hận, ngươi có muốn đi cũng đi không được nữa. Đi xa vào, đến nơi nào mà ta không đến được. Nếu để ta bắt lại… thì sẽ không để ngươi đi nữa.” Diệp Tiểu Y quay người nhìn về phía góc tường nói.
“Giáo chủ đại nhân bảo trọng.” Thạch Thanh Lộ bước xuống giường kéo lấy quần áo, quỳ xuống đối với Diệp Tiểu Y lạy một lạy, liền đứng lên.
Giá như khoảng khắc này ngừng lại thành trăm năm. Nàng thực không muốn rời đi, nhưng càng không thể ở lại..
Thạch Thanh Lộ bước ra mở đến cánh cửa muốn bước ra bên ngoài, ra khỏi cách cửa này> Nàng có lẽ sẽ không còn thể quay đầu, cũng chẳng thể trở về bên cạnh giáo chủ nữa. Nhưng con chim lớn phải rời tổ. có quá nhiều nơi nàng muốn đi, ước mơ của nàng là có thể xem hết loại hoa trên đời này.
“Này,... nếu bên ngoài không thể sống được, bổn giáo chủ bên cạnh vẫn luôn thiếu một ái nô tỳ. Ngươi có thể tùy thời đến làm. Bổn giáo chủ sẽ đợi.” Diệp Tiểu Y không quay đầu chỉ nhẹ nhàng.
“Tất nhiên rồi, giáo chủ bảo trọng.” Thạch Thanh Lộ nước mắt đều rơi lã chã xuống thềm đất vắng lặng sau đó mỉm cười bước ra ngoài rời đi. Ít nhất nàng cũng biết luôn có một nơi để nàng quay về.
“Đi rồi sao?” Diệp Tiểu Y nhận thấy sự vắng vẻ nơi này không khỏi thở dài. Quả nhiên dù đã quyết, nhưng hắn vẫn thấy đau. Nhưng nàng có con đường nàng cần bước đi, hắn cũng có con đường hắn muốn đi, hiện tại chỉ mong nàng có thể trở về.
Diệp Tiểu Y nhấc lên thân mình, tự mặc lại quần áo. Rất vụng về, mọi khi đều có người quen thuộc nào đó giúp hắn làm việc này. Đeo lên chiếc mặt nạ thường ngày, từ từ chỉnh lại mình tóc. Sau đó liền rời đi.
Diệp Tiểu Y rời đi xuống chân núi bên dưới. Đã lâu lắm rồi hắn mới rời đi Tiêu Dao Phái một mình, thật sự có chút cảm giác mới lạ cùng thích thú. Vì không biết đi bộ cộng thêm mù đường bản năng, hắn chỉ có thể sử dụng phương tiện phổ thông xuất hiện từ thời đại nguyên thủy được xã hội tiên tiến gọi là hai cẳng để di chuyển.
“Thực mệt chết ta rồi, rõ ràng ngọc bội này bản đồ bên trong có định hướng di chuyển, chỉ cần đi về phía Nam đường mòn là tới. Nhưng cứ bình minh xuống là lại thay đổi bản đồ địa lý. Như vậy làm sao tìm?” Diệp Tiểu Y sau mấy ngày xuất phát đều phải ăn lương khô, xung quanh nơi này đều là rừng núi, tiền có cái rắm dùng. Hắn cảm thấy vô cùng buồn bực, là ông trời có ý trêu ngươi hắn hay sao. Giờ cả quay về còn không làm được.
“Lạch cạch...” Tiếng xe ngựa đi trên đường.
“Có tiếng xe ngựa? Có người đến, có thể đi nhờ, thực sự quá tốt.” Diệp Tiểu Y vui mừng nghĩ. Hắn sắp không phải ăn lương khô nữa rồi.
“Uyển Thanh phía trước hình như có người.” Tần Hồng Miên từ trong xe ngựa vén rèm nhìn ra ngoài nói.
“Sư phụ mặc kệ hắn lập tức phóng qua, chúng ta cần đến Đại Lý, nếu để cho Tiêu Dao chưởng môn rời khỏi Đại Lý truy sát hắn còn khó hơn rất nhiều.” Mộc Uyển Thanh lạnh băng nói.
“Phu ngựa, mặc kệ hắn, tiếp tục đi.” Tần Hồng Miên đối với xe ngựa phân phó.
“Này đợi đã, ta muốn đi nhờ, đợi một chút ta…” Diệp Tiểu Y tháo ra mặt nạ đưa lên vẫy vẫy hét lên nói, nhưng chiếc xe cứ thế nhanh chóng lướt qua hắn không có dừng lại. Diệp Tiểu Y lập tức đuổi theo hét lên nhưng chiếc xe cứ đi mãi, hắn đành phải dừng lại, xem ra chỉ xe không muốn cho hắn quá giang đành chịu thôi.
“Một cái xinh đẹp nam tử nha, Uyển Thanh có muốn hay không nhìn hắn một chút.” Tần Hồng Miên trêu trọc.
“Sư phụ, ngươi lại trêu trọc ta.” Mộc Uyển Thanh mở miệng nói. Cái gì nam tử xinh đẹp, nàng mơi không quan tâm.
“Vậy sao, như vậy thật tiếc. Nhìn xem khinh công của tên này thực sự rất giỏi. Có thể đuổi theo xe ngựa một chẳng đường.” Tần Hồng Miên cười cợt nhìn hình ảnh Diệp Tiểu Y nhỏ dần rồi biến mất.
“Giỏi như vậy?” Mộc Uyển Thanh tò mò nhìn ra ngoài. Nhưng bóng dáng người này đều biến mất.
“Sư phụ có thấy ai đâu? Ngươi lừa ta?” Mộc Uyển Thanh nhướng mày hỏi.
“Người đều bị bỏ lại phía sau, ngươi còn nhìn cái gì?” Tần Hồng Miên mở miệng nói.
“Vâng sư phụ.” Mộc Uyển Thanh kéo xuống tấm rèm gật đầu nói. Trong tim nàng bỗng dưng có một thứ cảm giác rất kỳ lạ, cảm giác như nàng vừa bỏ qua một điều gì đó rất quan trọng.
Diệp Tiểu Y ngồi tại trên mặt đất chán nản.”Bộ ta là tai tinh sao? Các ngươi chạy ác vậy cơ chứ. Thật là...”
Lạch… cạch… một chiếc xe ngựa nữa cũng bắt đầu chạy qua. Diệp Tiểu Y ngồi tại trên mặt đất lập tức đứng dạy thi triển mình thượng thừa khinh công nhảy đến nóc của xe ngựa bên trên, một cách nhẹ nhàng không có chút tiếng động.
“Bảo Bảo, Chung Vạn Cừu đã mất, hiện tại Đoàn Lang cũng mất, ngươi một mình gánh vác Vạn Kiếp Cốc thực sự cực khổ. Nghe ta vẫn là đem Chung Linh rời đi Vạn Kiếp Cốc ẩn cư thâm sơn đi.” Nguyễn Tinh Trúc than thở nói.
“Ta cũng thực sự muốn như vậy, nhưng Chung Linh thực sự rất cứng đầu. Không biết là rốt cuộc chuyến đi này nhận đả kích gì, đứa bé này cả trinh tiết cũng mất, thậm chí còn nhốt mình trong phòng, ta hỏi gì đều không chịu nói. Còn nói phải ở lại đây đợi một người, thà chết không muốn theo ta rời đi, ta mời ngươi đến, chính là muốn cùng ta khuyên bảo Chung Linh rời đi.” Cam Bảo Bảo than thở.
“Ta sẽ cố gắng hết sức.” Nguyễn Tinh Trúc gật đầu nói.
“Đa tạ ngươi. Hai cái nữ nhi của ngươi có tìm thấy chúng sao?” Cam Bảo Bảo quan tâm.
“Không có tin tức, trước đó ta có tìm được một đứa con gái. Nhưng sau đó liền không tra được nàng thông tin gì cả.” Nguyễn Tinh Trúc buồn bã, nàng tìm được A Tử nhưng vốn định nhận thân, thì A Tử lại biến mất không tung tích.
“Năm đó nghiệt duyên này là do chúng ta tạo ra. Cố chấp muốn cùng với Đoàn Chính Thuần có con, nhưng hắn chính là bất lực, liền nhận lấy nhi nữ về làm con nuôi. Thật không biết Đao Bạch Phượng làm thế nào lại sinh cho hắn một đứa con trai nối dỗi. Còn chúng ta nhận nuôi liền toàn là nữ nhi, hiện tại muốn bỏ mà lòng không bỏ được.” Cam Bảo Bảo thở dài. Tuy không có máu mủ tình thâm nhưng thời gian trôi qua khiến họ thực sự coi những đứa con gái này như con ruột.
Nguyễn Tinh Trúc chỉ chăm sóc hai đứa trẻ được vài năm liền đem chúng ném đi. Sau đó lại đi tìm lại, nhưng chính là tìm không được. Hiện tại hối hận cũng không kịp.
“Vạn Kiếp Cốc cách Đại Lý không mấy xa, ngươi có muốn đến đó sao? Coi như viếng mộ hắn.” Nguyễn Tinh Trúc hỏi.
“Không cần, Đoàn Chính Thuần chết mất, không hiểu sao trong lòng ta không cảm thấy có gì lớn lao, ngược lại giống như được giải thoát vậy. Đầu tiên ta còn nghĩ không có hắn ta thực sống không nổi, nhưng giờ ta không cảm thấy như vậy, nữ nhi ta vẫn còn, ta phải vì nữ nhi mà sống. Với lại, lần này Đao Bạch Phượng cũng sẽ đến, ta không muốn khó xử.” Cam Bảo Bảo hoàn toàn không để tâm nói.
“Đao Bạch Phượng cũng là cái đáng thương người, cả nhi tử cùng Đoàn Lang đều chết mất. Nàng hiện tại không nói, vẫn bảo mình là ăn chay niệm phật không quan tâm thế sự, nhưng người đau đớn nhất lại là nàng.” Nguyên Tinh Trúc nói. Trước đây nữ nhân bọn họ luôn ghen tỵ với nàng có thể danh chính ngôn thuận làm nương tử của Đoàn Chính Thuần, nhưng hiện tại họ ngược lại cảm thấy nàng tội nghiệp, còn họ thật may mắn.
“Vạn Kiếp Cốc? Mỹ nữ xinh đẹp này là nương tử tên xấu xí đó? Thật sự hoa nhài cắm bãi phân trâu.” Diệp Tiểu Y nghe trộm nhìn trộm các nàng nói chuyện liền nghĩ. Thực sự là Chung Vạn Cừu mặt mũi quá khó coi rồi.
“Ai?” Hai nữ lập tức nhận thấy hơi thở của Diệp Tiểu Y lập tức lên tiếng rút ra mình vũ khí tấn công lên nóc xe ngựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.