Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 435: Thiên long-khi giáo chủ đích thân vào bếp




Mấy ngày qua đi, Diệp Tiểu Y tại Tiêu Dao phái tiếp tục đương mình giáo chủ đại nhân lười biếng. Mộ Dung Phục hiểu lộn mấy quyển sách lậu của nàng là võ công bí kíp nghe nói khắp nơi tìm đến nam nhân cho mình âm dương song tu. Nghĩ đến thực sự thấy buồn nôn. Cái tên này thực sự cái gì cũng dám làm nha.
”Giáo chủ, A Chu muội muội mấy ngày nay đều tự nhốt mình trong phòng ngồi một góc không chịu ăn cơm.” A Bích lo lắng từ bên ngoài chạy vào hắn chưởng môn phòng mở miệng bẩm báo.
“Không ăn cơm? Ta đã biết. Ngươi trước trở về đi, cũng không cần qua nàng phòng, cho nàng chút tịch mịch, ta ra ngoài có chút việc. Xong việc sẽ đến.” Diệp Tiểu Y lười biếng nằm trên giường, bên cạnh A Tử đang giúp hắn xoa bóp liền nghiêng mình đứng dạy bước ra bên ngoài.
“Giáo chủ thật là… A Chu đều bỏ ăn cơm mấy ngày, còn để nàng đợi thực sự chết đói. Hắn cả ngày đều lười biếng thì chính là lười biếng. Có cái gì việc, rõ ràng là thấy khó bỏ trốn.” A Bích có chút bất bình nói.
“A Bích tỷ tỷ, giáo chủ nếu nói có việc thì chính là có việc thật. Ngươi nghĩ xem, hắn việc gì cần đối với chúng ta mấy cái nô tỳ nói dối chứ. Dù A Chu tỷ tỷ có nhịn đến đói chết, hắn cũng sẽ lạnh lùng nói không rảnh.” A Tử liền mở miệng nói. Nàng đối với giáo chủ cách làm người cũng có chút giải.
“A Tử muội muội có biết giáo chủ khi nào thì xong việc sao?” A Bích cùng A Chu vốn là do A Tử tẩy não huấn luyện ra. Đối với A Tử lời nói sức thuyết phục rất cao.
“Cái này… ta cũng không rõ.” A Tử có chút lúng túng nói.
“Nếu giáo chủ cứ bận mãi, A Chu muội muội chẳng phải thực chết đói sao?” A Bích lo lắng.
“A Bích tỷ tỷ đừng nói vậy chứ. Nếu tối đến giáo chủ còn chưa xong việc chúng ta lại lén mang đồ ăn qua cho nàng. Ta không tin nàng nhịn được đồ ăn mùi thơm.” A Tử khuyên bảo.
“Ta liền nghe ngươi.” A Bích nghĩ cũng chỉ còn cách này liền gật đầu.
Diệp Tiểu Y từ phòng bếp chuẩn bị một chút mang theo một chiếc lồng bắt đầu đi thẳng tới phòng của A Chu đang ở. Lúc này nàng đang ngồi trên giường co chân lại không biết nghĩ gì cứ vậy nhìn xuống chân nghe tiếng ngoài trời mưa không muốn hoạt động. Khuôn mặt xinh đẹp cũng xanh xao.
“Thế nào? Hối hận rồi sao? Đâm Kiều Phong một nhát, lại tự bắt mình nhịn ăn? Muốn tự trừng phạt bản thân tội lỗi.” Diệp Tiểu Y ngồi tại trên ghế nhẹ nhàng uống chén trà cười hỏi.
“Giáo… giáo chủ… ngươi sao lại ở nô tỳ trong phòng, ta rõ ràng đã khóa cửa cẩn thận?” A Chu ngạc nghiên vô cùng nhìn không biết từ bao giờ xuất hiện tại trong phòng mình giáo chủ đại nhân.
“Ngươi có khóa sao? Mà khoan hẵng nói khóa hay không, có khóa hay không cũng như nhau.” Diệp Tiểu Y cười cợt, cái này môn phái là của hắn, hắn đi đâu còn cần xem ngươi có khóa hay không khóa?.
“Giáo chủ dù ta không khóa thì ngươi cũng phải gõ cửa chứ, biết đâu lúc đó ta đang thay quần áo thì sao?” A Chu oán trách nói.
“Thì nhìn chứ làm sao? Chẳng lẽ cho người khác nhìn? Đó là một ý kiến tồi, ngươi là vật tư nhân của bổn giáo chủ. Không có nhu cầu cho thuê.” Diệp Tiểu Y nhấc bước chân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh nàng đưa tay sờ lên nàng nhỏ nhắn khuôn mặt kéo lên nhìn thẳng vào mắt.
“Giáo chủ ngươi mà học được gõ cửa liền heo nái cũng biết leo cây.” A Chu khinh bỉ nói, không biết do đói quá, hay là do đang buồn bã mà lá gan của nàng đại ra, cả cái này đều dám nói. Nhưng nói ra đến miệng lại đột nhiên thấy hối hận.
“Gan thực sự to ra rồi nhỉ. Thấy A Bích bảo ngươi không ăn uống gì, ốm yếu lắm. Nhưng thấy vẫn còn rất tốt, sức khỏe cũng không làm sao yếu, lá gan cũng đại ra, cả giáo chủ đều có thể bị ngươi khinh bỉ cơ mà.” Diệp Tiểu Y trào phúng nhìn nàng nói.
“Khụ khụ,... giáo chủ vừa rồi thật sự là lỡ lời, ta không có ý như vậy.” Nàng lập tức thề thốt nói.
“Được rồi, không tính toán với ngươi. Tại sao muốn tuyệt thực nói bổn giáo chủ nghe một chút, hối hận sao?” Diệp Tiểu Y không chấp nhặt với nàng nói.
“Không có, chỉ là không muốn ăn mà thôi.” A Chu đôi mặt sâu lắng buồn bã mà rủ xuống nói.
“Nói dối, ngươi biết không? Con người của ngươi không thích hợp nói dối. Mà ta cũng rất ghét người nói dối ta. Mặc kệ ngươi thế nào lừa cả thiên hạ cũng không nên trước mặt ta nói dối.” Diệp Tiểu Y lạnh băng nói.
“Giáo chủ ta thực không có hối hận, chỉ là... cảm thấy có chút mệt mỏi thôi. Lại chẳng muốn ăn gì, giống như mình làm gì có lỗi vậy. Cứ để bản thân chịu khổ sở một tý trong lòng lại bỗng nhiên nhẹ hơn một đoạn.” A Chu vội vàng mở miệng nói, sau lại cúi thấp đầu nhìn vào khoảng không.
“Nếu là tội lỗi của ngươi thì cứ để nó lại cho ta đi, ngồi xuống ăn một chút gì đó, sau đó tắm một cái, ngủ một giấc. Khi ngươi tỉnh dậy, tất cả đều sẽ tốt hơn.” Diệp Tiểu Y mở lồng bàn ra lấy từ trong đó ra một cái bốc khói nghi ngút bát mỳ đặt xuống trên bàn đưa cho nàng đôi đũa nói.
“Giáo chủ… ngươi tự mình mang tới cho ta sao?” A Chu ngạc nhiên đôi mắt thẫn thờ nhìn trên tay của Diệp Tiểu Y đôi đũa, từ trước đến giờ, bí ẩn giáo chủ này đều là để người khác phục vụ, sao lại đi phục vụ người khác chứ. Thảo nào mấy ngày nay trời mưa lớn như vậy.
“Vậy ngươi còn muốn để bổn giáo chủ cầm đũa bón cho ngươi ăn sao?” Diệp Tiểu Y mở miệng hỏi, còn định để hắn cầm đũa đến bao giờ chứ.
“A… không cần thiết, làm phiến người.” A Chu tiếp nhận lấy đôi đũa, mùi thơm từ bát mỳ thực sự khiến nàng vô cùng muốn ăn. Nói ra hết trong lòng chuyện, thực sự cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Ngửi thấy mùi thơm bụng nàng lập tức lên tiếng phản động.
“Muốn ăn thì tự nhấc chân ra bàn ngồi.” Diệp Tiểu Y ngồi tại một bên ghế nói.
A Chu bỏ ra chăn bước xuống giường đi vào bàn ngồi. Bắt đầu dùng đũa gắp mì ăn. Mì vừa vào tới miệng lập tức liền cảm nhận được độ giai và thơm của sợi mì. Tuy rất ngon, và thực sự khó kiềm chế nhưng nàng vẫn là gắp từng sợi từng sợi bỏ vào miệng nhai.
“Ngươi ăn như vậy đến bao giờ mới hết bát mì hả? Có biết ăn mì thì phải ra tiếng mới ngon không? Trước mặt ta trang cái gì thục nữ. Lo cho cái bụng của mình trước đi.” Diệp Tiểu Y một lời liền bóc ra nàng trang. A Chu không tiếp tục giả vờ bắt đầu gắp một thìa lớn cho vào miệng hút, nhai một cách ngon lành.
Độ ấm của sợi mì chui vào trong bụng vẫn còn cảm thấy rõ ràng. Thực sự là lần đầu tiên nàng ăn đồ ngon đến như vậy.
“Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn. Không ai tranh với ngươi.” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.
“Giáo chủ đầu bếp này làm thực tốt ăn.” A Chu nuốt hết lập tức nói sau lại tiếp tục gắp một đũa lớn cho vào miệng mút vào sùn sụt.
“Đầu bếp gì chứ? Đây là bổn giáo chủ đích thân vào bếp làm cho ngươi ăn đó. Cố mà ăn hét, nếu ăn không hết, ta liền trị tội ngươi.” Diệp Tiểu Y tự hào nói.
“Phụt… khụ khụ...” A Chu nghe đến giáo chủ làm cho mình ăn. Mì trong miệng không hẹn mà phun ra thẳng vào mặt của Diệp Tiểu Y. Đây là sắp tận thế sao? Giáo chủ tự mình xuống bếp còn làm cho nàng ăn, chẳng lẽ như người ta thường nói, bữa ăn cuối cùng của tử tù?
“A Chu…” Diệp Tiểu Y vuốt xuống sợi mỳ trên mặt nạ nhìn A Chu cười gằn tên nàng. Nếu không phải hắn đeo mặt nạ thì khuôn mặt hắn có phải bị nàng phỉ nhổ không?
“Giáo chủ ta thực không có cố ý, tại ngươi nói chuyện giật gân quá.” A Chu lập tức sợ hãi quỳ tại trên mặt đất nói.
“Hừ, lần này là lần thứ hai, nếu như có lần thứ ba, ngươi cho ta đi cọ bô đi.” Diệp Tiểu Y nhắc nhở.
“Tạ giáo chủ khai ân.” A Chu ngồi lại trên bàn bụng nàng vẫn còn kêu nhưng không dám tiếp tục ăn. Mì này là giáo chủ đích thân làm cho nàng nha. Nàng sợ ăn vào sẽ tổn thọ.
“Bụng ngươi đều kêu to như vậy còn không ăn nốt đi.” Diệp Tiểu Y hỏi. Định để rành tối ăn chắc.
“Khụ khụ, nô tỳ no rồi.” A Chu ho nhẹ nói.
“Lừa ai chứ? Ăn hết đi.” Diệp Tiểu Y gõ đầu nàng một cái nói.
“Ta lập tức ăn.” A Chu lập tức bị dọa sợ nhấc lên bát mì tiếp tục ăn, nhưng không có như lúc nãy đũa lớn. Mà từng đũa nhỏ một gắp ăn. Vừa ăn vừa nhìn Diệp Tiểu Y đề phòng.
“Nhìn cái gì ta? Có cái gì đáng nhìn sao?” Diệp Tiểu Y hỏi.
“Ta thực sự rất tò mò, giáo chủ rốt cuộc có khuôn mặt như thế nào đâu. Lần trước gặp mặt ngươi, thì do trưởng lão đóng thế. Ngươi còn đeo mặt nạ đứng tại bên cạnh hắn trêu trọc bọn ta, nói mình là nam sủng. Đến giờ vẫn thật sự nhìn không ra giáo chủ già hay trẻ.” A Chu bị cái này giáo chủ bí ẩn hấp dẫn nói.Nghe nói trong giáo phái chỉ có các đệ tử gia nhập đời đầu cùng A Tử biết mặt thật của giáo chủ, nhưng họ đều không miêu tả được ra sao.
“Là các ngươi cho rằng ta là nam sủng. Muốn xem ta mặt sao?” Diệp Tiểu Y hỏi nàng.
“Ta thực có thể?” A Chu đều muốn kinh hỉ.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ, đợi đến lúc cần biết, ta tự sẽ cho ngươi cùng A Bích xem ta chân diện.” Diệp Tiểu Y cười nói.
“Hẹp hòi.” A Chu khẽ khinh bỉ nói.
“Ngươi nói ai hẹp hòi?” Diệp Tiểu Y nhìn nàng tức giận hỏi.
“Giáo chủ ngươi nghe lộn rồi, ta cái gì cũng không nói.” A Chu giải thích, giáo chủ tai ngươi thực thính như thỏ, ta chỉ thở nhẹ một cái, ngươi cũng có thể nghe thấy.
“Ăn đi.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói.
“Giáo chủ, cho ta hỏi nếu để chọn giữa trả thù cùng với cả ta, ngươi có thể bỏ qua trả thù sao?” A Chu mở miệng hỏi.
“Tại sao lại hỏi vậy?” Diệp Tiểu Y hỏi, câu hỏi này giống lúc A Chu hỏi Kiều Phong.
“Không có gì, chỉ là đột nhiên tò mò.” A Chu xoa xoa tay ánh mắt nhìn lên đôi tay nhỏ nói.
“Giữa trả thù và ngươi? Ta sẽ chọn lừa gạt ngươi. Nam nhân sẽ không vì nữ nhân lùi bước, nhưng sẽ vì họ mà học cách nói đối, và học cách làm người xấu. Nếu như phút cuối ngươi có hận ta, cũng không được buông tay ta, nếu như ngươi buông tay, ta ắt sẽ giết ngươi.” Diệp Tiểu Y thành thật nói.
“Nói dối ta sao?” A Chu mê man.
“Lời nói đối đôi khi là cần thiết để cho một số người có những giấc mơ đẹp. Sau khi tỉnh mộng, thì có đau đớn cũng còn tốt hơn là chưa từng mơ qua.” Diệp Tiểu Y gật đầu nói.
“Ngươi thật khác với hắn giáo chủ. So với hắn thật khác biệt quá lớn. Giáo chủ đại nhân nếu ta tiếp nhận ngươi, ngươi sẽ tiếp nhận ta sao? Không phải là chủ tớ quan hệ, ta muốn nói qua yêu đương. Yêu đương thực sự.” A Chu cười cợt nói. Câu trả lời này thực sự khiến nàng rất hài lòng.
“Ta không muốn làm đồ thay thế.” Diệp Tiểu Y nhìn nàng mở miệng nói.
“Ta không có ý đố, ta chỉ là muốn nói qua một đoạn yêu đương, giáo chủ có thể cho ta sao? Ta đối với Kiều Phong chỉ là huynh muội tình cảm, hắn trước giờ chưa từng thừa nhận qua ta, ta cũng không còn thích hắn nữa. Ta nhận ra, hắn trong lòng mình cũng không quan trọng như vậy. Có lẽ khi hắn đối xử tốt với ta một chút, ta liền cảm thấy hắn thân thiết giống như người thân vậy.” A Chu lập tức vội vàng giải thích.
“Ta có rất nhiều nữ nhân.” Diệp Tiểu Y cười cợt.
“Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, ta không ngại.” A Chu không có chuyện gì nói. Nàng là nha hoàn của Mộ Dung gia, sớm đã được học qua lễ nghi, nam nhân chính là tam thê tứ thiếp không phải chuyện lớn gì, các nàng thậm chí còn không cảm thấy có gì đặc biệt.
“Sau tấm mặt nạ này, gương mặt có thể rất xấu.” Diệp Thần chỉ mặt mình nói.
“Ta cũng sẽ không chê, ta cái gì đều là của giáo chủ. Cơ thể cũng là của giáo chủ, còn ngại ngươi xấu xí?” A Chu mở miệng nói. Hiện tại, nàng chính là thị nữ thị tẩm được không.
“Ta không phải người tốt.” Diệp Tiểu Y nói.
“Ta biết rõ, nhưng ta cũng không phải chưa từng làm việc xấu.” A Chu thành thật.
“Ngươi thực sự là người của ta, nhưng thích ta sẽ không được hối hận. Đợi khi nào ngươi khỏe lại, chúng ta lai nói tiếp chuyện này.” Diệp Tiểu Y lập tức quay người rời đi nói.
“Giáo chủ ta đợi câu trả lời của ngươi. Ngươi nhất định muốn cùng ta giao du.” A Chu nhìn hắn nói. Cơ thể nàng cũng bắt đầu tràn đầy sức sống, đứng tại trong Diệp Tiểu Y trái tim là nàng hiện tại phấn đấu. Cô gái này bị một bát mỳ liền đem trái tim đều bán, mai tác cũng đi học bán mì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.