Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 424: Thiên long-tha cho ngươi thì có lỗi với hòa bình thế giới




Mộ Dung Phục làm việc quả nhiên năng suất bất ngờ, ngày hôm sau A Bích đã có mặt tại Tiêu Dao phái bên trong trở thành cái này chưởng môn bí ẩn trong truyền thuyết hầu gái. Nàng có đôi má trái xoan, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, thực sự khiến người khác phải ghen tỵ, nếu như A Chu là hiền hậu dạng, A Bích tự nhiên là thành thục dạng nữ nhân.
“Giáo chủ ngươi định không gặp họ hay sao?” A Tử cùng hứng thú hỏi. Hai cái cô gái xinh đẹp như hoa, như vậy mà hắn từ tối qua đến giờ đều tại ôm hai nàng ngủ, thậm chí chưa từng đi xem qua, kỳ lạ. Thảo nào trời hôm nay nắm to đến vậy.
“Hiện giờ, giang hồ không ai biết mặt của ta. Các nàng đến đây, vốn là để do la tin tức của ta. Còn trộm lấy ta võ công bí kíp thượng thừa đem về cho con cẩu nhỏ Mộ Dung Phục, vậy ta còn muốn gặp họ sao? Nụ cười giả tạo ta không thích nhìn. A Tử cười so với họ xinh đẹp nhiều.” Diệp Tiểu Y thoải mái ngồi trên giường. A Tử cũng trở nên ngoan ngoãn rất nhiều nhẹ nhàng bóc vỏ nho nhét vào miệng của giáo chủ.
“Giáo chủ cười A Tử rồi. A Tử nào có đẹp như vậy sao?” A Tử thẹn thùng nói. Qua mấy ngày huấn luyện, sư kiêu căng của nàng tại trước mặt giáo chủ chưa từng xuất hiện qua. Hiện tại trong tâm trí nàng, Diệp Tiểu Y ý muốn là nàng ý muốn, Diệp Tiểu Y lời lời chính là nàng lời nói, tuy vẫn còn chút không thích nhưng đều không quan trọng.
“Nữ nhân các ngươi thật kỳ lạ. Đàn ông nói thật thì các ngươi lại không tin. Ta nói thật ta thích ngươi, vì ngươi xinh đẹp ngươi có tin ta đâu.” Diệp Tiểu Y đáng thương nói.
“Ta tin giáo chủ mà. Nhưng giáo chủ người có thấy Thanh Lộ tỷ đâu không? Từ sáng tới giờ, đều chưa nhìn thấy qua nàng.” A Tử mở miệng khẽ hỏi.
“Thanh Lộ nàng đang thi hành một nhiệm vụ rất quan trọng. Nhiệm vụ này cũng chỉ có nàng mới có thể làm được.” Diệp Tiểu Y nghiêm túc nói.
“Nhiệm vụ quan trọng như vậy? Có thể cho A Tử tham gia cùng sao?” A Tử mở miệng hứng thú nói.
“Ngươi còn phải chấp hành quan trọng hơn nhiệm vụ nữa kìa.” Diệp Tiểu Y mở miệng cười vui vẻ nói.
“Chuyện gì nha?” A Tử hào hứng.
“Chăm sóc bổn giáo chủ nè. Có việc gì quan trọng hơn chăm sóc ta sao?” Diệp Tiểu Y tùy hứng nói.
“Giáo chủ đừng đùa A Tử nữa mà.” A Tử bị trêu ghẹo liền mở miệng nũng nịu câu dẫn nói.
“Được được, cầm lấy hai quyển sách này về học thuộc, tối đến đọc cho bổn giáo chủ nghe. Nếu không ta cũng cử ngươi đi chấp hành nhiệm vụ như Thanh Lộ.” Diệp Tiểu Y phất tay ném ra hai quyển sách cười nói.
“Đây là… giáo chủ ngươi thật sự cũng đọc loại sách này nha. Trước Đinh Xuân Thu lão quái còn bắt ta học cẩn thận đâu. Nếu giáo chủ thích như vậy, ta tối nào cũng cho ngươi kể.” A Tử mở ra quyển sách khác hẳn với Thạch Thanh Lộ thẹn thùng phản ứng, nàng kiều mị cười mờ ám nói.
”Vậy sao? Ta đi xung quanh thăm thú một vòng, ngươi tại đây nghỉ ngơi đi.” Diệp Tiểu Y gật đầu xoa xoa nàng cái đầu nhỏ liền quay người rời đi. Hắn muốn đi xem Thanh Lộ thế nào.
Và Thạch Thanh Lộ lúc này đây.
“Hu hu, giáo chủ ngươi là đồ ác độc. Tại sao lại bắt nạt ta cái này tiểu đệ tử như vậy chứ. Thối quá… hic. Tên khốn nạn, ta kỳ cho ngươi chết. Chết này… cho ngươi kiếp sau làm cái hố phân.” Thạch Thanh Lộ ngồi giữa trời nắng trang trang cọ mấy cái bô của các đệ tử trong phái. Hiện tại đều chẳng phân biệt được mùi nàng với cái bô nữa. Tối qua đang yên đang lành, hắn lại nhớ đến vụ đọc thuộc sách, kết quả một cái nàng đều chưa từng thuộc qua, giờ liền phải ở đây chịu phạt.
“Ngươi đang chửi ta sao? Thạch Thanh Lộ càng lúc ngươi càng to gan nhỉ. Có vẻ như bổn giáo chủ quá nuông chiều ngươi rồi.” Diệp Tiểu Y ngồi tại gần đó thanh hành lang tức giận nói.Uổng công bổn giáo chủ lo nàng bị cảm bệnh, muốn cho ngươi miễn đi hình phạt. Hừ hừ được lắm Thạch Thanh Lộ dám trù bổn tọa kiếp sau làm cái hố phân.
“Giáo… giáo… giáo…” Thạch Thanh Lộ cả người đều sợ đến đứng hình quay lưng lại nhìn giáo chủ đại nhân, đến cả miệng còn nói không rõ lời.
“Là giáo chủ.” Diệp Tiểu Y nhắc.
“Đúng, giáo chủ đại nhân, ngươi thế nào lại tới đây nha. Mọi khi ngươi cả nhấc chần còn lười biếng. Hôm nay thảo nào trời nắng to như vậy, tối nay không lẽ sẽ đại hồng thủy sao?” Thạch Thanh Lộ lắp bắp nói.
“Ta nếu như không ghé qua kiểm tra tình hình, nào biết ngươi rảnh tay đến vậy. Ngồi nói xấu sau lưng bổn giáo chủ.” Diệp Tiểu Y gõ đầu nàng bằng cây quạt phiến trên tay nói.
“Đệ tử nào có nói xấu người chứ? Người nhất định nghe lộn.” Thạch Thanh Lộ xoa xoa cái đầu u liền ủy khuất nói.
“Vậy vừa rồi không phải ngươi nói bổn giáo chủ độc ác khốn nạn sao? Còn rủa bổn giáo chủ kiếp sau làm cái hố phân?” Diệp Tiểu Y cười gằn nói.
“Móa, giáo chủ ngươi đừng cười như vậy. Thanh Lộ sợ hãi, ta sai rồi, ta sai rồi. Giáo chủ tha cho ta một lần đi.” Thạch Thanh Lộ ôm đầu ngồi xuống mở miệng nói.
“Vậy hôm nay cọ nhiều như vậy bô trong Tiêu Dao phái, ngộ ra điều gì sao?” Diệp Tiểu Y mở miệng hỏi.
“ n, ta phát hiện ra phân của các đệ tử đặc biệt thối. Nhưng so với phân giáo chủ quả thực không bằng.” Thạch Thanh Lộ suy nghĩ một chút liền mở miệng thành thật nói.
“Ngươi muốn nói bổn giáo chủ thúi đúng không? Ta thấy Tiểu Lộ ngươi giờ so với phân giáo chủ còn thối đâu.” Diệp Tiểu Y tức giận che mũi nói.
“Giáo chủ ngươi đừng nói vậy. Ta không có ý như vậy nha.” Thạch Thanh Lộ bị hố liền che miệng nói. Tim nàng đều bị đâm một cái, cái tên này có cần nói thật thế không hả? Hiện giờ quần áo nàng đều ám mùi của cái hố xí tự hoại mất rồi.
“Bổn giáo chủ không thích nghe.” Diệp Tiểu Y quay mặt sang một bên nói.
“Giáo chủ… ta sai rồi, ta cảm thấy ở đây rất thối, hay là miễn cho ta đi nha, tha cho Tiểu Lộ một lần được sao?” Thạch Thanh Lộ học theo A Tử làm nũng nháy mắt lại nhá mắt với Diệp Tiểu Y nói.
“Kiểu này không hợp với ngươi. Đừng có làm theo A Tử.” Diệp Tiểu Y nhắm mắt làm ngơ nói.
“Giáo chủ… tha cho A Lộ đi.” Thạch Thanh Lộ khóc không ra nước mắt nói.
“Tha cho ngươi...” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.
“Đa tạ giáo chủ khai ân.” Thạch Thanh Lộ mở miệng tạ ơn.
“Ta còn chưa nói hết tạ ơn cái gì?” Diệp Tiểu Y trêu trọc nói.
“Hả?” Thạch Thanh Lộ cảm giác có cái gì đó nguy hiểm.
“Không tha cho ngươi thì lại cảm thấy có lỗi với lương tâm. Nhưng mà nếu tha cho ngươi thì lại có lỗi với hòa bình thế giới, có người từng nói, cứ đúng luật mà phang thôi. Ngươi tốt nhất vẫn là cọ hết đống bô này đi.” Diệp Tiểu Y cười cợt liền che lại mũi chuồn trước. Thúi chết hắn rồi.
“Giáo chủ… đừng đi mà. Giáo chủ… ngươi là đồ khốn nạn.” Thạch Thanh Lộ tức giận hét lớn. Tha cho nàng thì liên quan gì đến hòa bình thế giới chứ.
“Sư cô đây là bô đến từ các đệ tử khác.” Một cái đệ tử đi đến vác theo đống xe nói.
“Cứ để đó cho ta. Hôm nay ta phải khiến hắn bị ta chà cho chết.” Thạch Thanh Lộ nhìn đống bô như nhìn thấy kẻ thù Diệp Tiểu Y tức giận nói. Mọi người đi qua nhìn thấy Thạch Thanh Lộ mạnh tay như vậy đều ngạc nhiên vô cùng, cái cô gái này có thù oán gì với bô đựng phân sao?
Tại nhá xí của chưởng môn lúc này.
“Thật sự thoải mái mà. Nhà xí của chưởng môn thật sự khác biệt, đi vào chính là thoải mái, không mùi, còn có nước xả.” Tô Tinh Hà vỗ vỗ bụng của mình từ nhà xí riêng chuyên dụng cho Chưởng Môn, do chính Diệp Tiểu Y tự tay thiết kế. Ai nói nhà xí môn phái nặng mùi vậy.
“Này…” Cố một cái vỗ vai từ đằng sau.
“Hả? Ai gọi ta?” Tô Tinh Hà quay đầu lại lập tức chòm râu bị Diệp Tiểu Y kéo mạnh xuống, kêu vô cùng thảm thiếp đau đớn.
“Hỏi tại sao bô nhà xí của bổn giáo chủ thối. Hóa ra là do tên khốn nạn nhà ngươi.” Diệp Tiểu Y tức giận mở miệng nói.
“A… đau… đau đau. Giáo chủ có gì từ từ nói, buông lão phu râu ra trước.” Tô Tinh Hà khóc không ra nước mắt nói. Bị phát hiện mất rồi.
“Hừ, cái lão già nhà ngươi, lần sau còn dám đi bổn giáo chủ bồn cầu, coi chừng ta đem ngươi râu nhổ sạch.” Diệp Tiểu Y tức giận mắng.
“Được được, ta rõ ràng. Giáo chủ ngươi thực không biết kính già yêu trẻ tý nào.” Tô Tinh Hà sờ sờ mình đáng thương tròm râu nói. Tuy nói già nhưng hắn tu luyện Tiêu Dao phái võ công thượng thừa dung nhan cũng không tính là già.
“Kính già yêu trẻ? Ngươi thấy người nào bị gọi là ma đầu sẽ kính già yêu trẻ sao? Nhìn kỹ một chút, ta là ai? Là giáo chủ, là ma đầu hiểu không? Theo một phương diện nào đó, già trẻ đều muốn ta cái mạng, vậy ta còn cầu kính họ yêu họ khi họ muốn ta cái đầu này sao?” Diệp Tiểu Y mở miệng khinh bỉ nói. Người tốt sống không lâu. Với lại làm người tốt còn cần xin phép cùng giấy phép mới có thể làm, còn việc xấu thì đơn giản hơn rất nhiều, ai cũng có thể làm.
“Giáo chủ nói vậy cũng không hoàn toàn đúng. Nhưng mà...” Tô Tinh Hà có chút muốn giải thích.
“Bổn giáo chủ làm gì cần ngươi nhắc nhở sao? Cầm lấy đi.” Diệp Tiểu Y móc trong ngực ra một quyển võ công ném cho Tô Tinh Hà.
“Cái này là...” Tô Tinh Hà ngạc nhiên.
“Cầm đi làm giấy vệ sinh hay làm gì tùy ngươi.” Diệp Tiểu Y lười biếng nói.
“Lăng Ba Vi Bộ?Giáo chủ môn công pháp này… ta thực không thể nhận.” Tô Tinh Hà có chút ngạc nhiên.
“Cái gì Lăng Ba Vi Bộ cơ? Ta không biết. Quyển sách này để ở chỗ ngươi, học liền học, không đọc liền khi nào đi vệ sinh không có giấy đem ra chùi cũng được.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói.
“Giáo chủ…” Tô Tinh Hà bất đắc dĩ.
“Ngày mai ngươi cần đi Đại Lý rồi, đừng chết đấy, môn công pháp này đào tẩu rất tốt. Đừng nhìn ta như thế, ta chỉ sợ Thanh Lộ đau lòng thôi. Ta đi trước.” Diệp Tiểu Y nói xong liền phất tay quay người rời đi.
“Giáo chủ ngươi vẫn tùy hứng như vậy.” Tô Tinh Hà cất công pháp vòng lòng thở dài nói. Vị giáo chủ này chính là tốt bụng cũng không chịu thừa nhận nói ra.
“Hai cái nữ nhân mà Mộ Dung Phục đưa hình như ở nơi này thì phải.” Diệp Tiểu Y đi lung tung một lượt liền thấy hai cái cô nương thấp thoáng vụng trộm đi xung quanh liền cười nhìn. Hai cái cô nương này rốt cuộc muốn giở trò gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.