Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 408: Thiên long-đại mộng thống nhất giang hồ




"Chưởng môn đại nhân. ngươi vẫn muốn giấu Thanh Lộ ngươi là nữ nhân sao? Như vậy sẽ không đem lại hạnh phúc cho nàng." Tô Tinh Hà mở miệng nói.
"Hiện tại, nàng chưa cần phải biết. Đến lúc nào cần, ta sẽ tự nói cho nàng." Diệp Tiểu Y lắc đầu nói nhìn phía sau chạy đến đỏ mặt Thạch Thanh Lộ bước vào hàng ngũ.
"Tiểu Y chưởng môn Thanh Lộ nàng rất thiện lương, nếu như có ngày nàng đắc tội ngươi. Xin hãy lượng thứ cho nàng." Tô Tinh Hà đối với đệ tử đều coi như con đẻ đối đãi, Thanh Lộ là cái nữ đệ tử duy nhất. Giống như nữ nhi duy nhất trong nhà, hắn đối với nàng thương yêu có thừa.
"Nàng là nữ nhân của ta, ta sẽ tự cân nhắc." Diệp Tiểu Y gật đầu trả lời nói.
"Chưởng môn đại nhân mời." Tô Tinh Hà lập tức cúi đầu nhường đường nói.
Diệp Tiểu Y bước ra bên ngoài, lúc này chúng đệ tử đều sắc mặt trở lên hãi hùng quỳ rạp xuống trên mặt đất. Lạy cái con người nhỏ bé trước mặt này, hắn nói đúng, kẻ yếu phải tôn thờ kẻ mạnh. Bọn họ thua thì sẽ dám nhận, tuy không phục nhưng sẽ không tiếp tục chống đối. Vị chưởng môn này so với cố chưởng môn Vô Nhai Tử còn mạnh vô cùng.
“Chưởng môn tại thượng.” Đám người lập tức quỳ lạy thể hiện thành ý hô hào khác hoàn toàn so với vừa rồi khinh bỉ thần thái. Diệp Tiểu Y ngồi lên trên ghế chưởng môn hài lòng gật đầu.
“Chưởng môn, bên dưới là chúng ta toàn bộ bang chúng. Người có thể đưa ra họ chỉ thị.” Tô Tinh Hà liền giải thích mở miệng nói.
“Được rồi, để ta đến đi.” Diệp Tiểu Y nhấc chân khỏi ghế đứng trước mặt mọi người cười nói.
“Vâng, chưởng môn.” Tô Tinh Hà gật đầu lui sang một bên.
“Hiện tại ta không thích nói nhiều, các ngươi ở đây. Kẻ nào không muốn ta làm chưởng môn. Có thể lập tức lui ra môn phái. Ta sẽ không tính toán.” Diệp Tiểu Y mở miệng nhìn xung quanh nói.
Bang chúng có chút do dự dụt dè, Tiêu Dao phái là nhà của bọn họ. Nhưng để cái ma đầu, chỉ biết sài nắm đấm lên đầu họ làm mưa làm gió. Quả thực, họ vẫn là không cam tâm tình nguyện.
“Chưởng môn...” Tô Tinh Hà thấy môn chúng dao động có chút bất ổn lo lắng nói.
“Ta không cần người không biết nghe lời của ta. Kẻ nào không muốn có thể lập tức cút. Nếu không về sau cũng đừng hối hận.” Diệp Tiểu Y nhìn xung quanh nhẹ nhàng cất giọng nói.
Một số người lập tức lùi lại, sau đó liền rời đi. Tô Tinh Hà cũng chỉ đứng đó bắt đầu gạch tên của họ trên sổ môn đệ. Từ này liền cùng Tiêu Dao phái vô duyện. Một số khác thì ở lại. Nơi này có họ công ơn tái tạo, họ không thể đi.
“Một nửa bang chúng đệ tử đều rời đi cả rồi. Chưởng môn có phải nên tuyển thêm đệ tử sao.” Tô Tinh Hà có chút cân nhắc nói. Một câu nói liền một nửa bang chúng cho triệt.
“Không cần thiết, nhiều môn đệ làm cái gì? Một cái con ruồi nhãi nhép Đinh Xuân Thu mà nhiều người như vậy không giải quyết được. Còn cần tuyển thêm phế vật nuôi cho tốn cơm?” Diệp Tiểu Y lời lẽ sắc bén nói. Thứ nàng cần bây giờ là người hữu ích, chứ không phải một lũ bị thịt.
“Ta rõ ràng.” Tô Tinh Hà gật đầu kính cẩn nói. Diệp Tiểu Y nói hoàn toàn đúng, môn đệ hơn ngàn Tiêu Dao phái, một câu tập hợp ngàn người, nhưng một cái đệ tử ra hồn cũng không có. Quá mất mặt.
“Đem một nửa số tài nguyên tu luyện cấp cho đệ tử hàng tháng chia cho số đệ tử còn lại trong môn phái.” Diệp Tiểu Y hạ lệnh nói. Tuy Tiêu Dao phái các đệ tử tiêu diêu tự tại, nhưng mỗi tháng đều đến các tiệm bạc Tiêu Dao phái mở lĩnh một số tiền nhất định. Đó là trợ cấp cho các đệ tử. Dù sao các đệ tử sẽ tại các địa bàn mình cư trú ra tay bảo vệ, giống như bảo kê địa bàn môn phái vậy.
“Chưởng môn chuyện này. Chúng ta có thể dùng số tiền đó, tu bổ muôn phái đại điện, xây môn lâm.” Tô Tinh Hà có chút không nỡ lòng nói, một nửa đệ tử tài nguyên có thể xây môn lập phái nha. Hiện tại Tiêu Dao phái đến cái đại điện đều phải làm tạm bợ trong hang động.
“Ta nói chia liền chia. Tiêu Dao phái cần gì đại điện hoành tráng. Muốn thì cần gì xây? Đem các đệ tử cho ta đi đánh chiếm. Họ có thể nguyện vì ta mà bán mạng, chút tiền này là cái thá gì?” Diệp Tiểu Y lớn tiếng mở miệng nói.
“Chiếm… đánh chiếm...” Tô Tinh Hà cả người đều run bắn lại. Giang hồ có luật của giang hồ, muốn đánh chiếm một cái môn phái không phải là dễ dàng. Huống chi ẩn cư Tiêu Dao phái đã xuống dốc.
“Các đệ tử, các ngươi có nguyện theo ta đi đánh chiếm sao? Hay cả đời làm con rùa rụt đầu? Trốn tại Tiêu Dao phái bên trong? Để người ta khinh bỉ? Các ngươi thử hỏi giang hồ, Tiêu Dao phái là cái gì môn phái? So với Thiêu Lâm cùng với các đại phái khác thì như thế nào? Thời thế này, kẻ mạnh xưng hùng. Đạo lý lớn không bằng nắm đấm lớn. Hôm nay các ngươi thua ta, thuần phục ta. Nhưng ngày mai Tiêu Dao phái cũng có thể thua người khác. Đứng lên đi theo ta thống nhất giang hồ, hay là cút tại một góc và nhìn, trả lời ta.” Diệp Tiểu Y bá khí nhìn xung quanh các đệ tử nói.
Thứ hắn muốn là cả cái giang hồ này đều run sợ khi nghe thấy tên hắn. Nếu không phải việc của mình thì mình sẽ không làm. Nhưng nếu đã là việc của mình, thì phải khiến nó trở thành huyền thoại. Hắn muốn đưa thống nhất cả giang hồ. Xóa sổ toàn bộ các đại môn phái tiểu môn phái.
“Chúng đệ tử nguyện hi sinh vì Tiêu Dao phái, có chết cũng không từ.” Tất cả các đệ tử ở lại lập tức hô hào hét lên. Bọn họ đều bị Diệp Thần dã tâm dọa sợ. Thống nhất toàn bộ giang hồ, tiêu diệt tất cả đại phái tiểu phái. Chỉ có duy nhất chưởng môn họ dám nói.
“Các ngươi nghe cho rõ đây, thứ các ngươi phải trung thành không phải là Tiêu Dao phái, mà là ta. Nghe rõ chưa hả? Lặp lại lần nữa.” Diệp Tiểu Y lớn tiếng nói.
“Nguyện trung thành với chưởng môn, đi theo người thống nhất giang hồ.” Tiết Mộ Hoa lập tức đi tới cùng các sư huynh đệ mình quỳ xuống một chân lớn giọng nói. Chỉ vài giây trước họ còn vì mình sư phụ mà ở lại môn phái, nhưng hiện giờ họ hoàn toàn bị thuyết phục bởi dã tâm của Diệp Tiểu Y.
Các đệ tử theo tiếng của Tiết Mộ Hoa lập tức ùa theo hô lớn cúi đầu chắp tay nói.
“Tốt, từ bây giờ, Tiêu Dao phái sẽ tuyên chiến với các môn phái trên giang hồ. Tô Tinh Hà đến.” Diệp Tiểu Y lên tiếng nói.
“Đệ tử có mặt.” Tô Tinh Hà lập tức đi lên cung kính nói.
“Các môn phái đệ tử phân nhánh của Tiêu dao phái tự động thành môn lập hộ, lập tức cho ta liên hệ đến. Còn nữa, lập tức phát ra khiêu chiến lệnh, thông báo toàn thể giang hồ. Tiêu Dao phái tái xuất, kẻ nào không chịu đầu nhập, Tiêu Dao phái liền diệt kẻ đó. Môn phái nào không thuần phục, ta sẽ để đệ tử ta san bằng môn phái đó. Thà giết nhầm cũng không bỏ sót.” Diệp Tiểu Y lập tức hạ lệnh nói.
“Đệ tử tuân lệnh.” Tô Tinh Hà lập tức nhận lệnh nói. Sau liền lui ra bên ngoài.
“Các vị đệ tử, nghe lệnh.” Diệp Tiểu Y đối với các đệ tử trong bang phái lớn tiếng quát.
“Đệ tử có mặt.” Tất cả đệ tử đều đợi lệnh.
“Tất cả nghe đây, nội trong ba ngày ta muốn thấy được Tinh Túc lão quái Đinh Xuân Thu thủ cấp. Đem hắn đầu tế Vô Nhai Tử cố chưởng môn. Các ngươi sửa xoạn ngày mai lập tức theo ta lên đường san bằng Tinh Túc phái. Kẻ nào đến trễ cho ta tự kết liễu. Giải tán.” Diệp Tiểu Y đầy lạnh lùng mở miệng nói. Sau đó liền hướng bên dưới đang quỳ rạp Thạch Thanh Lộ kéo nàng rời đi.
“Sư phụ cứu ta.” Thạch Thanh Lộ đưa mắt về phía mình sư phụ cầu cứu. Tên chưởng môn muốn ăn ta đậu hủ.
“Đệ tử cố lên, nha đầu ngã thượng chưởng môn. Mọi người ủng hộ ngươi.” Tô Tinh Hà cười thầm mở miệng trêu trọc nói. Diệp Tiểu Y là con gái cũng sờ ngươi vài cái mà thôi. Cần gì lo lắng.
Thạch Thanh Lộ lập tức tuyệt vọng, sư phụ ngươi bán đệ tử a.
“Không ai cứu được ngươi. Ngoan ngoãn đi theo ta đi.” Diệp Tiểu Y kéo nàng rời đi nói.
“Chưởng môn… chúng ta định đi đâu a?” Thạch Thanh Lộ đối với Diệp Tiểu Y thủ đoạn thật sự vô cùng khâm phục nói. Vừa rồi Diệp Tiểu Y xác thực rất đẹp trai, nghĩ đến đây Thạch Thanh Lộ có chút đỏ mặt tự mắng không biết xấu hổ. Rõ ràng là muốn giết hắn lại nghĩ cái linh tinh gì.
“Thay quần áo nam nhân vào theo ta xuống núi đi dạo phố.” Diệp Tiểu Y ném đến một bộ nam nhân quần áo mở miệng nói.
“A… thay ở đây áo?” Thạch Thanh Lộ đỏ mặt nhìn hắn nói. Tuy nàng nhìn lớn hơn Diệp Tiểu Y nhưng kết quả vẫn chỉ là cái nữ nhi tâm mà thôi. Vẫn là một cái thiếu nữ loại hình, muốn ngượng ngùng.
“Ngươi thân hình ta cũng không phải chưa từng chưa sờ qua.” Diệp Tiểu Y không có chút nào để ý tư thế nói. Nữ nhân của mình, mình không xem để thằng hàng xóm xem à?
“Ta… chưởng môn, ta mặc nữ phục rất phiền sao?” Thạch Thanh Lộ nhìn Diệp Tiểu Y dò hỏi nói.
“Ngươi xinh đẹp như vậy, để cho nam nhân khác nhìn không phải rất phiền toái sao?” Diệp Tiểu Y nhìn Thạch Thanh Lộ kéo nên nàng tuyệt mỹ cằm nói.
“A… ta nào có đẹp như vậy chứ?” Thạch Thanh Lộ đỏ mặt đánh trống lảng nói.
“Nữ nhân a, luôn thích nghe những lời nói dối. Ta nói yêu ngươi ngươi lại không tin, nói ngươi đẹp ngươi lại không thừa nhận.” Diệp Tiểu Y gẩy lên nàng cằm phất quạt quạt khẽ nói.
“Chưởng môn ngươi lại chọc ta. Ngươi rõ ràng chỉ cho ta làm ngươi ấm giường nha hoàn.” Thạch Thanh Lộ liền mở miệng nói. Nàng vẫn còn nhớ khi đó, Diệp Tiểu Y chưa từng nói muốn nàng làm hắn nữ nhân, cho nàng cái gì danh phận.
“Vậy ngươi là không muốn làm nha hoàn?” Diệp Tiểu Y có chút nhướng mày nói.
“Đệ tử không dám, được phục thị cho chưởng môn là đệ tử phúc phận.” Thạch Thanh Lộ trái lương tâm nói.
“Nữ nhân không có giã tâm, về sau sẽ rất khó tồn tại. Ta có thể sẽ có rất nhiều nữ nhân. Có thể ngươi không ghen nhưng họ thì chưa chắc. Ngươi nếu không có dã tâm, lại không thể cùng họ hòa đồng, rất khó sống sót. Ngươi muốn làm ta thê tử mà không làm nha hoàn cũng có thể được. Nhưng trước khi đó muốn học được cách tự bảo vệ mình đi đã.” Diệp Tiểu Y cân nhắc nói.
“Ta học cái đó làm gì chứ. Cũng không phải là ta muốn làm ngươi nữ nhân.”Thạch Thanh Lộ vừa nghe vừa cởi quần áo bắt đầu thay đổi lẩm bẩm. Nàng quả thực không có dã tâm gì lớn cả. Chỉ muốn trồng hoa yên ổn một đời mà thôi.
“Ngươi biết lý do tại sao trong môn phái có rất nhiều mỹ nhân, nhưng ta lại chỉ muốn ngươi làm ấm giường nha đầu sao?” Diệp Tiểu Y nhìn nàng cơ thể mở miệng nói.
“Đệ tử không rõ.” Thạch Thanh Lộ lắc đầu nói.
“Bởi vì ngươi rất thú vị, cũng rất lương thiện. Khi các đệ tử đều muốn giết ta, ngươi lại đứng ra bảo vệ ta. Điều đó khiến ta đối với ngươi muốn trân trọng, nữ nhân lương thiện như ngươi bây giờ rất ít.” Diệp Tiểu Y liền cười cợt nói.
“Không phải đâu, thực ra rất nhiều.” Thạch Thanh Lộ đỏ mặt nói. Nữ nhân nào không thích được khen.
“Trong một vườn hoa tính cách giống nhau, lương thiện giống nhau có hàng vạn bông. Chọn lấy một bông để trong lòng là đủ. Ta chọn ngươi, thì sẽ là ngươi, mà chẳng cần ai khác thay thế.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói.
“Ta … ta thay xong rồi.” Thạch Thanh Lộ đỏ mặt nhìn Diệp Tiểu Y nói.
“Thay xong rồi? Được đi đến đây.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói. Thạch Thanh Lộ ngoan ngoãn đi tới.
“Quay người lại, cõng ta xuống núi đi chơi.” Diệp Tiểu Y hạ lệnh nói.
“Chưởng môn… ngươi… có phải nam nhân không? Lại để ta một nữ tử cõng ngươi? Chưởng môn làm ơn chú ý thanh danh.” Thạch Thanh Lộ lập tức muốn mắng Diệp Tiểu Y không biết xấu hổ.
“Ta thích, ngươi quản ta. Ngươi không cõng ta. Ta liền đem Tô Tinh Hà ra chém.” Diệp Tiểu Y mặt dày nói. Nhất quyết leo lên lưng nàng.
“Chưởng môn, ngươi thật nặng, thật béo.” Thạch Thanh Lộ cõng Diệp Tiểu Y xuống núi không khỏi than thở một hơi.
“Chê ta béo sao? Vậy tối nay đến phòng của ta, ngươi giúp ta tập thể dục thế nào hả?” Diệp Tiểu Y ghé sát miệng vào tai nàng khẽ nói.
“Chưởng môn, ta bỗng nhiên thấy ngươi thật nhẹ, một chút cũng không nặng.” Thạch Thanh Lộ cả người như được tiếp thêm sức nói.
“Thật sao? Nhưng ta lại cảm thấy mình hơi béo đâu?” Diệp Tiểu Y cười đểu nói.
“Không có, một chút cũng không béo. Ai dám nói ngươi béo, ta cùng hắn liều mạng. Chưởng môn…? Chưởng môn...” Thạch Thanh Lộ lập tức mở miệng nói.
“Khò… khò...” Diệp Tiểu Y khẽ ngáy.
“Ngủ rồi sao? Hừ, chưởng môn ngươi là tên khốn nạn. Diệp Tiểu Y sớm có ngày lão nương đem ngươi đánh cái mông.” Thạch Thanh Lộ nhân cái này cơ hội đối với Diệp Tiểu Y lớn tiếng mắng.
Nhéo… nhéo…
“Ta hình như nghe thấy có kẻ nói xấu ta thì phải?” Diệp Tiểu Y mặt có cười như không cười véo má Diệp Tiểu Y nói.
“Chưởng… chưởng môn ngươi chưa ngủ sao?” Thạch Thanh Lộ mặt đều đen lại sợ hãi nói.
“Ta mà ngủ ngươi liền đem ta chửi đến đoạn tử tuyệt tôn nhỉ?” Diệp Tiểu Y nhìn Thạch Thanh Lộ nói.
“Nô gia nào dám nha, người chắn chắn là nghe lộn rồi.” Thạch Thanh Lộ đều khóc không ra nước mắt nói.
“Một lát nữa về môn phái, phạt ngươi cọ rửa bô một tuần.” Diệp Tiểu Y đều trên vai nàng nhắm mắt lại nói.
“Chưởng môn đừng mà… nô gia sai rồi.” Thạch Thanh Lộ đều sợ hãi nói.
“Ngươi giờ chắc chắn đang trong lòng chửi bổn tông chủ.” Diệp Tiểu Y khinh bỉ nói.
“Nô gia là đang khen bổn tông chủ. Nào có dám chửi người.” Thạch Thanh Lộ nịnh nọt nói. trong lòng không khỏi rùng mình một cái.
“Nói dối bổn tông chủ, phạt ngươi hai tuần cọ bô.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói.
“Tông chủ ngươi giết ta đi.” Thạch Thanh Lộ mở miệng nói.
“Giết ngươi? Méo. Giết ngươi ai cho ta làm ấm gường? Ngươi nghĩ chết cũng đừng nghĩ, cho ta ngoan ngoãn nghe lời.” Diệp Tiểu Y quay mặt sang một bên nhéo nhéo nàn mặt nói nói.
“Chưởng môn ngươi có thể chú ý thanh danh, bớt vô sỉ được sao. Bắt nạt ta một cái cô gái bộ vui lắm à. Mặt ta bị ngươi nhéo đến sắp nhão ra rồi.” Thạch Thanh Lộ nhìn hắn hỏi
“Ừ, vui lắm luôn ý. Mặt của ngươi rất mịn màng.” Diệp Tiểu Y không do dự trả lời.
“Chưởng môn ngươi thật thẳng thắn.” Thạch Thanh Lộ đều có cảm giác muốn chết nói.
“Khò khò...” Diệp Tiểu Y khẽ ngáy khẽ.
“Lại ngủ? sao lại nhọ vậy chứ. Rốt cuộc kiếp trước ta mắc nợ ngươi cái gì vậy hả? Chưởng môn ngươi đừng sờ ta ngực nữa, ta không có sữa. Chú ý ngươi thanh danh được sao?” Thạch Thanh Lộ khóc không ra nước mắt khẽ nói. Thật không biết hắn thực ngủ rồi, hay giả ngủ như lúc nãy lừa nàng nữa.
“Đồ ngốc… thanh danh quan trọng bằng ngươi sao?” Diệp Tiểu Y đằng sau lưng nhìn nàng ngốc nghếch biểu hiện cười thầm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.