Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 404: Thiên long-chưởng môn không dễ làm




Ván cờ kết thúc, Diệp Tiểu Y đã chiến thắng với cá thứ mài người ta gọi với cái tên là “thần thái”. Trong mười nước, nàng hoàn toàn phá được trận cờ Lung Linh, mà bao nhiêu năm qua chưa từng có người phá được. Tô Tinh Hà đứng bên cạnh nhìn cũng lập tức rung động, vừa mới hôm qua chỉ thuộc vài cái luật trong chơi cờ vây, hôm nay liền có thể phá trận, không nằm mơ chứ.
“Ngươi… vậy mà lại phá được. Thế giới này thật sự lớn, ta quá khinh thường rồi.” Vô Nhai Tử lập tức lắc nhẹ cái đầu than thở nói. Trận cờ Linh Lung mỗi nước cờ đều biến hóa không lường, muốn phá trận, cần rất nhiều nước liên kết với nhau. Không được có một cái thừa, không nghĩ tới, có người lại phá được.
“Còn không xem bổn tiểu thư là ai? Trận cờ này làm sao làm khó được ta.” Diệp Tiểu Y một chút cũng không khiêm tốn tự mãn nói.
“Còn quá non trẻ, chưa gì đã tự mãn. Nhưng phá được cái này trận cờ, ngươi đủ tư cách để mình tự mãn.” Vô Nhai Tử có chút nhìn Diệp Tiểu Y lắc lắc đầu thở dài nói.
“Cái gì mà đủ tư cách, thứ này nhà bổn tiểu thư bán, thừa còn không hết nữa.” Diệp Tiểu Y không chút nào biết thu lại mình khiêm tốn nói.
“Hừ,...” Vô Nhai Tử thở dài một cái, trong mắt cũng lóe lên một chút ý cười. Hắn đợi được rồi, hắn cuối cùng cũng đợi đến ngày ném được cái chức chưởng môn của nợ này đi rồi. Không nghĩ tới, cuối cùng… cũng có kẻ phá được trận cờ này.
“Lão già cổ hủ, ngươi làm cái gì vậy? Muốn khóc sao? Ta mặc kệ, mau thả ta ra. Ngươi nói ta phá xong thế cờ này, liền thả ta. Mau mau, đưa bổn cô nương ra ngoài.” Diệp Tiểu Y lập tức vui vẻ lớn tiếng nói.
“E hèm… thả ngươi. Ta nhất định sẽ thả, nhưng mà… bụng ngươi bị sao vậy? Sao đột nhiên to như vậy chứ?” Vô Nhai Tử phát hiện ra Diệp Tiểu Y có chút bất thường nói.
“Ta… ta chính là ăn có chút béo thôi. Chắc tại ăn nhiều quá… được rồi, mau thả ta ra ngoài, nơi này quả thực là không phải cho người ở mà. Chậc chậc, cái phòng này đem thả gia súc chăn nuôi con tạm được.” Diệp Tiểu Y khẽ ho nhẹ xoa xoa mình phần bụng không biết xấu hổ nói.
Không dành cho người ở? Còn thả gia súc? Vô Nhai Tử có chút đen lại mặt. Hắn không phải gia súc nha.
“Thật là ăn nhiều quá sao?” Vô Nhai Tử có chút nghi ngờ nói. Dù ngươi có ăn nhiều cũng không đến nỗi bụng phồng như mang bầu chứ.
“Thực sự ăn nhiều quá. Ngươi xem, chính là béo…” Diệp Tiểu Y đứng dậy lắc lắc vài cái ra vẻ nói.
Bịch, một cái đồ vật từ trong ngực của nàng lập tức rơi xuống đất.
“Cái này...” Vô Nhai Tử mặt đều khó coi nhìn trên mặt đất không xa lạ gì hắn Quạt Ngọc Thanh Tiêu Dao Phiến. Giá trị đều vạn kim. Rõ ràng đều đã cất kĩ tại trong phòng hắn. Thế nào lại rơi ra ở đây chứ.
“E hèm… khụ … khụ… cái quạt này thật lạ ở đâu ra vậy nhỉ?” Diệp Tiểu Y ho nhẹ đánh trống lảng. Ta không quen biết cái quạt này một dạng, thà chết không nhận.
“Sư phụ là Quạt Ngọc Thanh Tiêu Dao Phiến của người.” Tô Tinh Hà cầm lên cây quạt phủi nhẹ cung kính đưa cho sư phụ.
“Cái này… Tiểu Y cô nương ngươi còn cái gì muốn giải thích sao?” Vô Nhai Tử nhìn Diệp Tiểu Y đánh mắt ra hiệu cho nàng đem đồ giấu trong bụng trộm đều mang ra.
“Ngươi nhìn cái gì mà nhìn. Ta không biết nó muốn giải thích cái gì chứ? Các ngươi nhà cũng giàu thật đó, cây quạt đắt như vậy… cũng ném lung tung được.” Diệp Tiểu Y mặt dày mày dạn nói.
“Tiểu Y cô nương… ngươi vẫn là nhả ra đi.” Tô Tinh Hà liền cười khổ nói.
“Nhả ra cái gì? Ta cái gì cũng không biết.” Diệp Tiểu Y ôm lấy mình bụng mở miệng nói.
“Nếu như ngươi không bỏ đồ lại, nằm mơ cũng đừng nghĩ ra khỏi đây.” Vô Nhai Tử liền làm căng nói. Cái này ham tiền nha đầu, muốn đem nàng nôn đồ ra, không mạnh không được.
“Ngươi muốn nuốt lời?” Diệp Tiểu Y tức giận nói.
“Ta không đối với kẻ tiểu nhân ăn cắp vặt nói qua giữ lời.” Vô Nhai Tử ám chỉ.
“Ai nói ta ăn cắp vặt? Ngươi nhìn xem cái này ngọc bội là Đế Vương Lục ngọc nha. Giá trị liên thành, có tiền khó mua được. Cái này chính là hàng thật giá thật ấm trà ngọc long… còn nữa nó, liền là tơ tằm thượng hạng… ngươi dám nói ta ăn cắp vặt. Đây chính là ăn trộm, hiểu không? Ăn trộm hiểu không.” Diệp Tiểu Y lấy trong người ra một số món am hiểu minh oan cho mình.
”Hờ hờ... ” Tô Tinh Hà cảm giác mình đều khó mà cười nổi. Đúng ngươi không phải ăn cắp vặt, ngươi đây cũng đừng nói trộm, trộm được nhiều tiền thế sao? Ngươi là ăn cướp mới đúng.
“Ăn cắp và ăn trộm khác nhau lắm sao?” Vô Nhai Tử mặt có chút đen nói.
“Tầm thường như ngươi không hiểu được, ăn trộm và ăn cắp là một đẳng cấp rất khác biệt… nó khác nhau chính là cái Thần Thái. Là thần thái hiểu chưa hả?” Diệp Tiểu Y lập tức lên tiếng nói.
“Cái quỷ thần thái. Đều như nhau cả. Ngươi mau bỏ ra rốt cuộc ngươi trộm nhiều như vậy những món gì?” Vô Nhai Tử khinh bỉ nói. Cái cô gái này thế nào so với đàn ông mặt còn dày hơn một bậc, hắn sống đều hơn trăm tuổi lần đầu gặp cô gái nào có đặc điểm nhận dạng da mặt rất dày như vậy.
“Hết rồi.” Diệp Tiểu Y ôm ôm mình cái bụng tròn nói.
“Hết rồi? Nếu vậy ngươi cứ ở lại đây đi, chúng ta từ từ nói chuyện.” Vô Nhai Tử cũng không vội nói.
“Ai rảnh nói chuyện với ngươi, ngươi muốn nuốt lời?” Diệp Tiểu Y tức giận nói.
“Ta chính là nuốt lời, ngươi cắn ta? Móa đau quá, buông ta ra, đồ không biết kính già yêu trẻ, đau quá, ngươi là cẩu sao?” Vô Nhai Tử lập tức bị Diệp Tiểu Y cắn lấy cánh tay, Tô Tinh Hà lập tức cố gắng lôi kéo ra Diệp Tiểu Y. Cô nhóc này là con chó dại sao.
“Phi, chính ngươi kêu ta cắn còn nói cái gì. Ngươi còn không thả ta ra, ta lại cắn ngươi.” Diệp Tiểu Y điếc không sợ chết nói.
“Ngươi… có cắn chết lão già ta cũng không thả.” Vô Nhai Tử thà bị cắn cũng không thả nàng ra ngoài nói. Đùa lần này để con hàng này chạy mất, về sau hắn đợi bao lâu mới có người có thể lại phá cái này trận cờ?
“Ngươi… coi như lợi hại, được trả cho ngươi là được. Đồ kẹt sỉ… đều già chết cũng không mang theo được.” Diệp Tiểu Y khinh bỉ một cái lập tức kéo ra mình dây đai áo, sau đó nhanh chóng thắt lại. Một đóng đồ lập tức từ trong người của nàng rơi ra rơi loảng xoảng trên mặt đất.
“Ấm trà ngọc thanh… bình hoa cổ… Tiêu Dao bút lông… v...v… ngươi thật sự biết nhìn hàng… không biết ai vừa nói hết rồi nhỉ?” Vô Nhai Tử đánh giá một lượt không khỏi mở miệng nói. Một món cũng không rẻ nha.
“E hèm… đều là nhặt được cả đó. Ngươi xem đồ đều để lung tung như vậy, ta là giúp ngươi bảo quản tới. Nếu không để ai đó nổi lòng tham trộm mất thì không tốt.” Diệp Tiểu Y làm bộ ta là người tốt. Hãy tin ta, ta chỉ cất nó vào người giúp ngươi thôi.
“Ngươi há miệng ra.” Vô Nhai Tử mở miệng nói.
“Phụt … thật kỳ lạ, cái viên ngọc phỉ thúy này sao lại ở trong miệng ta đâu.” Diệp Tiểu Y nhổ ra một viên màu hồng đỏ ngọc phỉ thúy không có ý tứ nói.
“Không cần giải thích. Dù sao ta cũng sẽ sớm không cần mấy món này.” Vô Nhai Tử lắc đầu nói.
“Không cần… vậy cho ta được sao?” Diệp Tiểu Y mở miệng hỏi. Viên ngọc này rất đắt nha.
“Chỉ cần ngươi làm chưởng môn của Tiêu Dao phái ngươi muốn lấy cứ việc.” Vô Nhai Tử trực tiếp nói.
“Không bao giờ, ngươi đem bọn chém thuê này ném cho ta, rõ ràng là ném bậy. Làm chức chưởng môn này chắc chắn chẳng ra cái gì, nếu không ngươi đã sớm ôm còn để ta ngồi.” Diệp Tiểu Y khinh thường nói.
“E hèm… làm chưởng môn rất tốt nha. Có tiền nè, có kẻ bưng người hạ. Ngươi xem còn có mỹ nam nhân phục vụ. Tinh Hà đến cho Tiểu Y bóp vai.” Vô Nhai Tử dụ dỗ nói. Hắn làm chức chưởng môn này, thực sự ăn không ngon ngủ không yên nha.
Mỗi sáng một đống sổ sách đòi nợ nó tìm đến, thật sự là đau đầu, còn nữa, ngay cả con cẩu môn phái nuôi. Nó đi vệ sinh không ra, chưởng môn cũng muốn quản. Tại sao à? Môn phái gì mà chẳng thuê làm công, chỉ có hai cái độc thân cẩu. Hắn không quản, ai quản.
Sớm muốn đem chức chuyền quách cho ai đó. Nhưng môn có môn quy, muốn truyền lại không thể tùy tiện. Trừ phi phá được trận cờ hoặc đủ đức đủ tài, đủ danh tiếng trên giang hồ.
Mà đủ danh tiếng sao? Vâng, ngoài đệ tử Đinh Xuân Thu hạ độc sư phụ được nổi tiếng trên giang hồ với biệt danh Tinh Tú lão quái, nói tẹt ra là cái thằng tinh tướng. Và đương nhiên còn tên đệ tử Tô Tinh Hà nổi tiếng trên giang hồ Lung Á lão nhân, nói tẹt ra vì nó sống tại châu Á, canh giữ Lung Linh trận cờ lên gọi là Lung Á lão nhân, tính đến độc thân cẩu một con, tu vi có Nhất Lưu cao thủ.
Mà ở cái thời đại Tiên Thiên mọc đầy đất như chó này, đi đầy đường như khỉ. Thì Nhất Lưu cao thủ chỉ tính là cái thị vệ chân chạy việc. Mà thậm chí bảo tên đệ tử này cắt tiết gà đều không xong, tính là cái gì truyền chức.
“Nếu tốt vậy ngươi làm đi. Còn nữa ta không thích nam nhân.” Diệp Tiểu Y mặc xác nói.
“E hèm… ngươi có thể làm thử nha. Rất dễ.” Vô Nhai Tử khuyên bảo.
“Không làm.” Diệp Tiểu Y khinh bỉ nói.
“Làm chưởng môn có rất nhiều tiền.”
“Không hứng thú.”
“Làm chưởng môn có thể hô mưa gọi gió. Quát có người nể, đe có kẻ sợ, mà nợ có thằng không dám đòi.”
“Không rảnh.”
“Chưởng môn sẽ được luyện thần công, có thể vĩnh xuân, trẻ mãi không già. Nữ nhân ngươi không động tâm sao?”
“Không đọng tâm. Ta thấy mình đủ mạnh rồi. Càng đủ xinh đẹp. Còn có gì nữa sao?”
“Hết rồi.” Vô Nhai Tử lắc đầu nói.
“Vậy ta đi được sao?” Diệp Tiểu Y mở miệng nói.
“Ngươi không được đi nha. Hay là ta bái ngươi làm sư theo ngươi học cái gọi là thần thần cái gì thái. Ngươi làm chưởng môn nha.” Vô Nhai Tử lập tức không biết xấu hổ nói.
“Móa, ta chỉ đùa một chút thôi. Mặc kệ lão. Thả ta ra, buông đôi chân nhau ra, chúng ta không thuộc về nhau. Ngươi cứ làm chưởng môn của ngươi, ta đi đường của ta.” Diệp Tiểu Y đều chán nản nói.
“Ta không buông, ngươi không phải không thích nam nhân sao? Ta có con gái đều gả cho ngươi, chỉ cần ngươi là chưởng môn Tiêu Dao phái, mỹ nữ môn phái tùy ngươi ôm.” Vô Nhai Tử liền cái gì đều đem ra nói.
“Lão già có… con gái…” Diệp Tiểu Y có chút động động tâm nói.
“Đúng vậy… nữ nhi của sư phụ rất xinh đẹp. So với ngươi không bằng, nhưng kém không bao nhiêu.” Tô Tinh Hà cũng gật đầu mở miệng nói.
”Lỡ lời… vừa rồi ta cái gì cũng không có nói.” Vô Nhai Tử lập tức buông ra chân Diệp Tiểu Y giả bộ không biết nói.
“Đừng đánh trống lảng, có hay là không?” Diệp Tiểu Y xúc động túm lấy Vô Nhai Tử cổ áo nói. Đây là vấn đề về gái nha, cái này không đùa được.
“Từ từ nào… cái gì cũng phải từ từ đúng không.” Vô Nhai Tử biết cá mắc câu, dễ đâu mà thoát nói. Tuy đã lâu không gặp nữ nhi, nhưng nàng xinh đẹp là không thể nghi ngờ, mỗi tội danh tiết đều bị hủy. Nếu để Diệp Tiểu Y biết liền xong.
“Được được, lão già… con gái lão… đang ở đâu nha. Có tranh nàng sao?” Diệp Tiểu Y có chút tò mò hỏi.
“Có, Tinh Hà lấy cho nàng xem.” Vô Nhai Tử lập tức sai Tô Tinh Hà đi lấy đưa tới tay của Diệp Tiểu Y.
“Ực...” Diệp Tiểu Y nhìn bức tranh có chút xúc động. Quả thực nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng có vẻ vẽ đã lâu rồi.
“Nàng chưa lập gia thất sao? Nhìn như vậy chắc sớm có con gái đi.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói. Đừng có lừa ta đổ vỏ nha.
“Thực ra nàng chưa có lập gia… nhưng có một đứa con gái.” Vô Nhai Tử có chút xấu hổ nói.
“Muốn ta đổ vỏ?” Diệp Tiểu Y có chút tức giận.
“Ngươi xem nếu như không đủ, ta đem cả cháu gái đều có thể gả cho ngươi nha.” Vô Nhai Tử chơi hàng tặng kèm đa cấp nói.
“Hai đời một giường...khụ… khụ ngươi vậy cũng nói ra được… lão dê già… ngươi quả thực là tri kỷ.” Diệp Tiểu Y lập tức thay đổi nhanh chóng cười cợt nói.
“Làm chưởng môn Tiêu Dao phái, cháu gái, con gái cả nương tử ta đều cho ngươi. Thế nào? Nghĩ kỹ sao?” Vô Nhai Tử dụ dỗ nói. Hắn hiện tại chỉ có thể xin lỗi mà thôi nha, nhưng bọn họ cũng tính là Tiêu Dao phái người, nên vì môn phái mà ra sức.
“Cả ngươi nương tử? ngươi cũng bỏ ra được? Cái này chưởng môn chức bộ khó nuốt nha.” Diệp Tiểu Y cũng không có háo sắc quá mà ngu người nói.
“Có một người ngươi cần phải giết, và một môn phái ngươi cần gây dựng lại. Ngươi nói xem có khó nuốt hay không? Ngoài ra tìm đời đệ tử sau còn là một vấn đề khác nữa.” Vô Nhai Tử liền thành thật nói.
“Quả nhiên không dễ dàng. Nhưng mà Tiêu Dao phái nữ nhân quả thực rất xinh đẹp, ta thực có chút động tâm. Nhưng chưa đủ để mua chuộc ta. Môn phái này sớm đã chia năm sẻ bảy, không có thực lực muốn họ quy phục lại khó… vô cùng.” Diệp Tiểu Y thoải mái ngồi xuống ghế nói.
“Ngươi có cái này thực lực, ngoài ra ta còn một món quà nữa cho ngươi. Chỉ cần ngươi làm chưởng môn.” Vô Nhai Tử mở miệng nói. Diệp Tểu Y chính là người mà thượng tiên ban xuống cho Tiêu Dao phái, hắn tin tưởng là như vậy, trên người nàng toàn bộ đều quá phù hợp với Tiêu Dạo phái. Hắn bỏ ra tất cả mọi thứ đều sẽ không để tuột mất Diệp Tiểu Y.
“Món đồ gì?” Diệp Tiểu Y chờ mong.
“Tính mạng… còn có toàn bộ nội lực cả đời của ta.” Vô Nhai Tử mỉm cười chỉ chính mình nói.
“Sư phụ... ” Tô Tinh Hà có chút xúc động.
“Nếu ta không đồng ý thì sao?” Diệp Tiểu Y mở miệng hỏi.
“Ngươi không có quyền từ chối.” Vô Nhai Tử cắn răn quát lớn.
“Mạng của ngươi ta không cần. Với lại ngươi nên biết hiện tại ngươi là người đi nhờ vả. Không phải là ta cầu ngươi, vậy nên, ngoan ngoãn một chút nói, Tiểu Y cô nương làm ơn giúp ta. Đừng uy hiếp ta, ngươi hiểu rõ, ta không yếu như vẻ bề ngoài… ngươi biết rất rõ. Ta có thể cứu vớt môn phái này cũng có thể tương tự hủy diệt nó.” Diệp Tiểu Y cũng tức giận quát.
“Ta ở đây… cầu xin ngươi Tiểu Y cô nương giúp lão già này… đưa Tiêu Dao phái lớn mạnh như xưa.” Tô Tinh Hà lập tức cắn răng nín nhịn dập đầu nói.
“Sư phụ… người...:” Tô Tinh Hà đều cảm động rơi nước mắt, sư phụ cao cao tại thượng có thể vì môn phái mà cúi đầu.
“Ngoan lắm, rất tốt. Có chút tư thế rồi đó. Môn phái này rất quan trọng với ngươi nhỉ.” Diệp Tiểu Y gật đầu mở miệng nói.
“Đa tạ.” Vô Nhai Tử cảm tạ nói.
“Ta có thể làm Tiêu Dao phái lớn mạnh. Nhưng ta có một điều kiện.” Diệp Tiểu Y chợt nở nụ cười ma quỷ nói.
“Ngươi...” Vô Nhai Tử tức giận. Lấn người quá đáng.
“Ngươi nghĩ mình có quyền từ chối sao?” Diệp Tiểu Y khinh bỉ. Vô Nhai Tử im lặng, hắn đồng ý, hiện tại mình không phải người ra điều kiện.
Diệp Tiểu Y mỉm cười, trận cờ này nàng là người dẫn dắt. Cuộc đời nàng là do nàng vẽ lên, không thằng nào được thay thế làm việc đó, dù là người già hay trẻ nhỏ dám động vào thì đừng bao giờ đến khóc với hắn về điều đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.