Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 401: Thiên long-bệnh kẹt sỉ ăn vào máu




“Ngươi làm cái gì vậy hả?” Vô Nhai Tử nở nụ cười đều sắp nổi gân xanh nói. Hắn là đang cố kiềm chế sự tức giận của mình.
“Thì làm điều mà bổn tiểu thư cần phải làm. Ngươi cũng thấy không phải sao. Rõ ràng tràng cảnh còn hỏi?” Diệp Tiểu Y tùy hứng cười cợt nói.
“Đây là điều bản thân ngươi cần làm sao?” Vô Nhai Tử xúc động muốn chém người nói.
“Lão già ngươi nói xem nếu như kẻ gây khó dễ cho chúng ta thì họ là kẻ xấu đúng không? Mà kẻ xấu chính là kẻ thù. Nếu như kẻ xấu muốn ta làm một điều gì đó. Ngươi sẽ làm theo hắn sao? Chúng ta không thể như vậy khuất phục trước cường quyền. Hắn càng muốn chúng ta làm, chúng ta càng không làm, hắn càng bắt chúng ta thực hiện. Thì dù có phải phá hủy hay ném đi cũng kiên quyết không cho. Lão già ngươi nói xem ta nói đung không?” Diệp Tiểu Y tuyên ra bài dân quyền đập thẳng vào mặt Vô Nhai Tử.
“Đó là lý do ngươi đem cái bàn cổ, do đích thân sư phụ ta làm từ gỗ cây đào ngàn năm cho đập vỡ đó hả?” Vô Nhai Tử hét lớn đều suýt tức ói máu nói. Vốn tưởng hắn đăm chiêu suy nghĩ phá cờ. Ai ngờ một đấm toi mất cái bàn sư truyền đồ đệ nối này.
“Nén bi thương. Cáu gì cũng sẽ vỡ vụn theo thời gian. Ta chỉ giúp nó xảy ra sớm hơn thôi. Không có ý tứ, ngươi xem cái này bàn cờ đều bị bệnh lão hóa xương, ta chạm nhẹ một cái liền vỡ. ta nghĩ không khéo sư phụ ngươi chắc chắn kẹt sỉ sài gỗ rẻ tiền nên mới như vậy.” Diệp Tiểu Y thà chết không nhận lỗi nói. Đùa sao gỗ đào ngàn năm, bán nàng đi cũng không đủ tiền trả nợ. Không nghĩ cái lão già này nhiều tiền như vậy. Tùy tiện cái bàn cũng là thổ hào.
“Ngươi… tiểu nha đầu tức chết ta.” Vô Nhai Tử đều bị khí giận tê người. Bảo vật sư phụ cứ thế không cánh mà bay. Đã thế hắn còn không thể làm gì tên chết tiệt này.
“Đừng nóng, uống chén trà. Có gì từ từ nói. Ngươi chết ra đó, lại kêu ta ngược đãi người già không nơi cơ nhỡ. Cứ tự nhiên, uống nhiều vào không cần ngại.” Diệp Tiểu Y rót chén trà đưa tới cho Vô Nhai Tử để đổ thêm dầu.
“Đây là ta môn phái, là nhà ta.” Vô Nhai Tử mặt đều phát đen nói. Rốt cuộc là nhà hắn hay nhà nàng nhỉ.
“Trà thật ngon. Chẹp, mỗi tội hơi ít. Lão đầu ngươi bị sao vậy. Không uống sao, ta đã nói rồi không cần khách khí. Cứ tự nhiên như ở nhà. Còn trà sao? Pha cho ta thêm một ấm, nói chuyện với ngươi tốn nước bọt quá.” Diệp Tiểu Y một chút cũng không cho mình là người ngoài nói đến. Tay cũng cướp lấy chén trà trên tay Vô Nhai Tử uống nốt.
Vô Nhai Tử miệng đều há ra cả người đều cứng đờ. Thôi xong ấm trà long tỉnh thượng hạng, hắn uống đều không dám uống, mỗi ngày chỉ dám nếm một chút. Cứ thế bị cái nha đầu này nốc hết vào bụng. Một giọt cũng không để lại. Đặc biệt cái đáng ghét nhất là tiểu cô nương này hoàn toàn không thèm lắng nghe người khác khi đang nói.
“Ngươi thật không coi mình là người ngoài nha? Còn muốn một ấm nữa?” Vô Nhai Tử giận quá hóa cười nói.
“Đây gọi là nhập gia tùy tục. Đều có mỗi chén trà đều kẹt sỉ như vậy, lão già ngươi chết cũng đâu đem được vào quan tài?” Diệp Tiểu Y có chút bĩu môi nói. Đều hôn mê ba ngày, bụng đều đói reo lên. Uống có ấm trà làm gì mà căng.
“Đây là long tỉnh thượng hạng trà ngươi cho là cóc khô? Nha đầu khốn nạn, ngươi mau cho lão tử nôn ra, không được đều phải nôn hết ra.” Vô Nhai Tử đều sắp khóc nói.
“Đồ ta đã nuốt còn muốn ta nôn ra. Mơ tưởng, không phải chén trà sao? Thả ta ra, ta đi chợ mua cho ngươi vài tấn uống no ngươi. Đồ kẹt sỉ.” Diệp Tiểu Y đều khinh bỉ nói.
“Ngươi cho là Long tỉnh thượng hạng trà là mua được sao. Loại trà lấy từ đỉnh tuyết sơn vô cùng hiếm thấy, mười năm mới có thể thành thục một lần trong một phút nếu không hái lập tức tàn. Lại tốn mười năm để luyện chế ra. Mỗi lần đều chỉ thành công được tỷ lệ một thành. Nhấp một ngụm có thể tăng một năm công lực, tránh tẩu hỏa nhập ma. Có tiền đều mua không được dồ vật. Cả đời ta theo đuổi trà đạo, huy động toàn phái cũng chỉ có được ba ấm, ngươi liền đem uống giải khát, phá của, quá phá của. Còn muốn ra ngoài mơ tưởng.” Vô Nhai Tử đều rống lên noi.
“Ba ấm? Vậy ngươi vẫn còn hai ấm?” Diệp Tiểu Y đánh chết cũng không biết hối lỗi nói. Đùa sao, kiếm được cái thổ hào ngu gì không làm thịt hắn một phát.
“Ngươi… ngươi còn dám đánh trà của ta chủ ý? Một ấm cũng không có.” Vô Nhai Tử đều giận run người nói. Hắn tức giận chính hắn còn thấy sợ hãi. Cô nương này khiến hắn còn tức hơn cả khi Đinh Xuân Thu phản bội sư môn. Quả thực là kỳ tích.
“Vậy nửa ấm cũng được, ta nhưng rất dễ nuôi.” Diệp Tiểu Y không biết ngại nói.
“Nửa ấm cũng không có. Ngươi còn dám nói. Lão già ta liền liều mạng già cũng chém chết ngươi.” Vô Nhai Tử lập tức đều trừng mắt đề phòng cái này tiểu cô nương.
“Không nghĩ tới ngươi từ nhỏ làm nghề đâm thuê chém mướn. Thảo nào động ngươi chút là muốn chém ta. Còn muốn ta cầm đầu băng đảng đi đâm thuê chém mướn thay ngươi. Chẳng lẽ ngươi nhìn ra ta có tố chất làm xã hội đen?” Diệp Tiểu Y có chút ngượng ngùng nói.
“Ca nhà ngươi mới đi đâm thuê chém mướn. Tiêu Dao Phái là môn phái, là môn phải hiểu không?” Vô Nhai Tư đều sắp đau tim hét lên.
“Mông phái chỉ là cách gọi cao cấp của mấy cái bang chém mướn cao cấp thôi. Môn phái nào chẳng chém người thuê hộ tên khác kiếm tiền. Chỉ khác là một bên kiếm tiền với danh nghĩa công lý. Còn một bên thì không thôi.” Diệp Tiểu Y khinh thường nói.
Tiền duy trì một cái môn phái còn không phải là từ thủ cấp kẻ địch lấy ra? Còn không phải để đệ tử mình ra ngoài chém người láy tiền bảo kê sao. Ngươi cho rằng tiền từ đá nứt ra chắc.
Mấy cái gì mà môn phái tiệm làm ăn? Chỉ là cái ổ rửa tiền không hơn không kém. Tiệm làm ăn làm sao đủ duy trì miệng ăn hơn ngàn đệ tử. Làm ăn trong sáng có mà cạp đất mà ăn.
“Cái này…” Vô Nhai Tử có chút mấp máy.
“Không có ý tứ, có chút khát nước. Lão già ngươi ngay cả ấm trà thường cũng kiệt sỉ không cho đó chứ.” Diệp Tiểu Y không muốn nói tiếp cái này vấn đề nói.
“Tinh Hà, đem trà tới cho vị tiểu cô nương này.” Vô Nhai Tử liền đối với bên ngoài ra lệnh nói.
Một lát sau, Tô Tinh Hà liền đem tới chút trà. Đối với sư phụ cung kính chào.
“Chà, cuối xùng ngươi cũng tới. Chết khát ta rồi.” Diệp Tiểu Y liền đi tới cầm lấy chút bánh và ấm trà sang một góc ngồi thoải mái uống và ăn.
“Sư phụ, ngươi có dùng trà sao?” Tô Tình Hà cung kính nói.
“Không, ta không khát. Ngươi đem một cái bày linh lung trận cờ mới đến đây.” Vô Nhai Tử mở miệng nói.
“Bàn cờ này tại sao? Đây không phải là tổ sư gia lưu lại?” Tô Tinh Hà nhìn đến cái này bàn cờ vỡ tan sợ hãi nói. Bàn cờ này mà bị hắn làm xước một cái. Sư phụ đều tức giận đến đem ắn lột gia làm thảm. Giờ nó nát vụn thế này. Sư phụ sẽ không hóa điên cắn người chứ.
“Đừng lại hỏi.” Vô Nhai Tử càng nghĩ càng tức đen lại mặt nói.
“Vâng.” Tô Tinh Hà gật đầu không nói gì thêm.
“Còn chút trà sao?” Diệp Tiểu Y ăn xong bánh uống hét trà, lại quay sang hỏi.
“Sư phụ?” Tô Tinh Hà quay sang nhìn sư phụ.
“Nàng muốn uống bao nhiêu cho nàng bấy nhiêu.” Vô Nhai Tử thoải mái nói.
“Thấy sư phụ ngươi nói sao? mau cho ta nha. Chà, sảng khoái.” Diệp Tiểu Y tiếp tục thưởng trà. No nê liền ném ấm sang một bên.
“Sư phụ ngươi đối với nàng thật quá tốt nha.” Tô Tinh Hà có chút ước ao nói.
“Ừ.” Vô Nhai Tử nhẹ gật đầu một cái cho qua.
“Hai ấm trà long tỉnh thượng hạng đều nỡ đem cả cho nàng uống. Thật sự quá khiến đệ tử ao ước mà.” Tô Tinh Hà không khỏi thở dài nói.
“Ừ…. Đợi đã ngươi vừa nói long gì cơ?” Vô Nhai Tử phát run nói.
“Ân, là long tỉnh thượng hạng.” Tô Tinh Hà nhắc lại.
“Đó không… không phải trà thường sao?” Vô Nhai Tử đều có chút run rẩy nén không muốn tát chết tên đệ tử này.
“Sư phụ có trà thường sao?” Tô Tinh Hà mở miệng nói. Từ trước giờ sư phụ chỉ uống long tỉnh trà. Mua trà thường bao giờ đâu.
“Phụt…” Vô Nhai Tử đều phun ra máu. Ôm tim nằm lăn ra ngất. Ba ấm trà long tỉnh thượng hạng cứ thế đi tong cho vào cái miệng nha đầu không biết trời cao đất dày.
“Sư phụ ngươi sao rồi? Sư phụ bị sao vậy? Đừng dọa ta.” Tô Tinh Hà sợ hãi ôm lấy sư phụ.
“Đừng lo lắng, hắn không sao. Chỉ là bệnh kẹt sỉ ăn vào máu thôi. Nghỉ tý là ổn.” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.
“Sư phụ hắn… không chết chứ?” Tô Tinh Hà lo lắng nói.
“Không chết được. Nhưng ngươi nên cầu hắn chết đi là vừa. Nếu không hắm sẽ lột da ngươi.” Diệp Tiểu Y nhìn Tô Tinh Hà có chút thương hại.
Tô Tinh Hà chất phác chết đứng không rời tại nơi đó. Không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai cái gì. Diệp Tiểu Y không dọa hắn chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.