Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 399: Thiên long-tiểu cô nương mất trí nhớ




Dưới cơn mơ màng, trong hang động đá, nhưng rất sạch sẽ và chỉnh tề, cô gái trên giường đá cuối cùng cũng tỉnh dạy. Ánh mắt lơ mơ lờ đờ nhìn xung quanh một lượt, có chút mơ hồ, lại có chút kỳ ảo.
Trên người nàng một màu bùn đất, bẩn thỉu. Khuôn mặt đen xì như bị sét đánh trúng. Nhưng mái tóc đen của nàng vẫn dài và thật đẹp đẽ. Thân hình vẫn như cũ rất hấp dẫn người nhìn. Không nhưng thế cơ thể còn tỏa ra một cái mùi thơm kỳ lạ quấn hút.
“Đây là đâu?” Cô gái nhìn xung quanh ánh mắt thẫn thờ. Cơ thể có chút đau nhức nhưng đều đã khôi phục phân nửa, nàng có thể cảm thấy rõ ràng vết thương đang dần dần khỏi hẳn với tốc đệ cực nhanh.
“Ngươi đã tỉnh lại rồi? Rốt cuộc cũng đã tỉnh lại.” Tô Tinh Hà từ đằng sau đi tới vỗ lấy vai cô gái mở miệng nói.
“A… ngươi là ai?” Cô gái lập tức giật mình chạy trốn vào một góc bên cạnh đó cái bàn đá sợ hãi nhìn cái này Tô Tinh Hà. Người này tuy đã tuổi ngoài trung niên nhưng bề ngoài một chút già cả cũng khó mà phát hiện ra.
“Ngươi hỏi ta là ai? Vậy trước tiên ngươi là ai?” Tô Tinh Hà không có trả lời lại mà ngược lại hỏi.
“Ta là… ta là… là ai nhỉ?” Cô gái định phát ra khỏi miệng xong lập tức hoảng loạn nàng tên là gì chính nàng cũng chẳng nhớ ra. Không có một chút thông tin nào liên hệ với quá khứ của nàng. Một chút cũng không có. Dường như có cái gì đó trong đầu nàng trở thành một khoảng trống, cảm giác rất khó chịu.
“Ta hỏi ngươi, ngươi làm sao lại hỏi ta?” Tô Tinh Hà có chút ngoài ý muốn nói. Không lẽ là không nhớ ra được sao? Hay là nàng không muốn nói.
“Tại sao ta không nhớ gì hết? Tại sao lại không nhớ ra? Sao ta không có quá khứ. Đau đầu quá...” Cô gái lập tức ôm đầy vò lấy đầy sợ hãi nói.
“Không sao, không sao… đừng cố gắng, có lẽ chỉ mất trí nhớ tạm thời. Dần dần ngươi sẽ nhớ ra...” Tô Tinh Hà vỗ vai của nàng mở miệng an ủi nói.
“Oái… ngươi muốn làm cái gì…?” Cô gái lập tức bị người khác chạm vào lập tức nhảy sang một nơi sợ hãi nhìn Tô Tinh Hà.
“Đừng sợ, ta sẽ không hại ngươi...” Tô Tinh Hà đưa tay cười mở miệng nói. Cả đời hắn đều chưa từng đối với cái nào nữ nhân như vậy quan tâm. Không nghĩ tới cô gái này lại có thể khiến hắn như vậy. Tuy khuôn mặt của nàng đen sì, tóc có chút rồi mù, quần áo đều bị cháy đen, nhưng hắn không hiểu sao đối với nàng có cái gì đó cảm giác rất lạ.
“Kẻ hại người đều sẽ nói không hại người… ngươi là người xấu. Ta không đi theo ngươi.” Cái này cô gái lập tức lè lưỡi làm mặt quỷ với Tô Tinh Hà.
“Thật là… cô nhóc, ngươi không cảm thấy đói sao?” Tô Tinh Hà cười hiền hậu mở miệng nói.
“Ta… đói hay không cần gì ngươi quan tâm. Đồ lão già khốn khiếp. Già không đứng đắn. Rõ ràng muốn gặm bổn cô nương cỏ non.” Cô gái lập tức trêu trọc.
“Ta… ta… ta làm gì có suy nghĩ đó...” Tô Tinh Hà đỏ mặt nói. Thực ra là có một chút.
“Cái bản mặt của ngươi đều đã bán đứng ngươi. Rõ ràng là bắt cóc ta đem đến đây.” Cô gái khinh bỉ chỉ Tô Tinh Hà nói.
“Ngươi… đừng có vu oan cho ta… Ta là cứu ngươi ở dưới chân núi Linh Lung trận cờ. Nếu ngươi còn nói như thế đừng trách ta không khách khí.” Tô Tinh Hà thẹn quá mở miệng nói.
“Ngươi nói ngươi cứu ta?” Cô gái chỉ vào mình nhìn Tô Tinh Hà nghi ngờ.
“Cũng không hẳn, đúng hơn là ta đem ngươi từ đó về đây… sau đó...” Tô Tinh Hà thành thật chất phác không có ý cướp sư phụ công.
“Ngươi đem ta đi, rõ ràng là bắt cóc còn gì? Không hỏi ta ý kiến dám đem đi còn nói cứu ta, đồ già mặt dày.” Cô nương khinh bỉ mở miệng nói.
“Ta có chỗ nào già, mặt dày? Lúc thấy ngươi, ngươi đã sớm ngất lịm dưới trận cờ bên dưới, ta có lòng tốt đem ngươi về, nhờ sư phụ cứu chữa. Đem ngươi một cái mạng cho nhặt về. Đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.” Tô Tinh Hà lập tức có chút sinh khí phất tay áo quay sang một bên nói.
“Hóa ra là ngươi thực cứu ta. Vậy ngươi có thể nói cho ta đường về nhà sao?” Cô nương ánh mắt trong xuất kéo kéo tay áo của Tô Tinh Hà nhìn hắn đầy đáng thương.
“Ta… ta… xin lỗi. Ta thực không biết.” Tô Tinh Hà có chút bất đắc dĩ nói. Cái tiểu cô nương này nhìn hắn không hiểu sao khiến tim hắn đập mạnh, một chút khí đều không thoát ra được.
“Vậy ta sẽ không về được nhà sao?” Cô nương lập tức ngồi xuống một góc một vẻ thất vọng.
“Nếu thực sự không về được, ngươi có thể ở lại đây? Ở đây nhưng rất tốt nha, cảnh sắc rất đẹp, ta cũng có thể nhận ngươi làm đệ tử. Dạy ngươi nghệ thuật, võ công. Còn có thể cho ngươi một ngôi nhà mới.” Tô Tinh Hà thấy vậy có chút không đánh lòng nói.
Cô nương cả người đều run bắn lên sau khi nghe, im lặng một lúc không nói gì. Tô Tinh Hà thấy vậy cho rằng nàng có phải hay không xúc động quá rồi chứ? Xúc động không nói lên lời. Liền muốn đưa tay đến ôm nàng vào lòng an ủi.
“Chó má… đồ già biến thái. Ngươi muốn làm gì đó hả? Muốn ta ở cùng ngươi, còn dạy ta nhưng thứ rác rưởi đó sao? Đi chết đi...” Cô gái lập tức một đẩy hướng tới Tô Tinh Hà khiến hắn bay xa về phía sau phun ra một hụm máu.
“Ta… ta không có ý đó...” Tô Tinh Hà lập tức muốn thanh minh. Cô gái này nhận đệ tử trong môn phái nội lực, đã sớm cao thâm, quả thực quá mạnh. Ở tuổi này có vài trăm năm nội lực có thể nói là quái vật.
“Dê già còn muốn gặm cỏ non. Bổn tiểu thư không chơi với ngươi… mau thả ta ra khỏi đây… ta muốn tìm đường về nhà...” Cô nương lập tức đối với Tô Tinh Hà khinh bỉ nói.
“Ngươi không nhớ một chút gì làm thế nào đi ra ngoài?” Tô Tinh Hà có chút mở miệng bất đắc dĩ nói.
“Ta...” Cô gái lập tức lắc đầu nói. Nàng phát hiện ra nàng cái gì đều không biết, ngoài một số kiến thức kỳ lạ cứ trôi nổi trong nàng đầu, cái gì nàng đều cũng không biết.
“Nếu vậy theo ta đi gặp sư phụ ta đi, có lẽ sư phụ sẽ biết được thân thế của ngươi.” Tô Tinh Hà mở miệng khuyên can.
“Sư phụ ngươi có phải cũng là cái đại dê già sao?” Cô gái ánh mắt có chút cừu non rơi vào miệng sói nói.
“Sư phụ rất nghiêm khắc, cũng là người vĩ đại nhất ta từng gặp, ngươi không nên trước mặt người nói như vậy, cũng không nên nói như vậy.” Tô Tinh Hà có chút không vui nhắc nhở.
“Vậy ta đi cùng ngươi, với lại cho ta hỏi ngươi tuổi con gì.Có phải tuổi con Dê không?” Tiểu cô nương mặt có chút nghiêm túc hỏi.
“Ta… ta...” Tô Tinh Hà có chút đỏ mặt. Hắn thực tuổi con dê.
“Quả nhiên là đồ dê già, ăn vào máu rồi.” Tiểu cô nương làm một bộ bất đắc dĩ nói.
“Ta… ta đúng là tuổi dê, nhưng rõ ràng là con dê con, một chút cũng không già...” Tô Tinh Hà đều sắp khóc mở miệng nói.
“Ngươi không già, vậy ta mới là em bé, ngươi còn muốn, như vậy ngươi là súc sinh chứ không phải là dê già.” Cô nhóc khinh bỉ nói.
“Ta không phải súc sinh, càng không phải dê già. Đi theo ta...” Tô Tinh Hà không muốn nói với cái này cô nhóc, liền lập tức đưa nàng đi.
“Ê đồ dê già, ngươi nói ta hôn mê đã mấy ngày rồi?” Cô nhóc không chút nào e dè mở miệng hỏi.
“Ta không phải dê già.” Tô Tinh Hà gằn từng chữ nhắc.
“Đúng ngươi không phải dê già, ngươi là súc...” Cô gái lập tức gõ nhẹ mình cái đầu như nhớ ra cái gì.
“Ngươi hôn mê được ba ngày rồi. Là ta đem ngươi nhặt về môn phái, vậy nên tôn trọng ta gọi một tiếng tiền bối đi.” Tô Tinh Hà tức giận nói.
“Ngươi rõ ràng là dê già còn muốn ta gọi tiền bối. Với lại ta đâu có nhờ ngươi cứu ta? Nhiều chuyện quá đó. Có người đã từng nói giết người thì không cần xin phép, nhưng cứu người thì nhất định phải xin phép, làm việc tốt mà không xin phép chính là tự rước họa vào thân, thực tại là một ví dụ điển hình.” Cô gái khinh bỉ một cái nói.
“Ta quả thật không nên cứu ngươi. Lời này ai nói với ngươi?” Tô Tinh Hà có chút hối hận nói.
“Ai biết được ta? Là ai nói nhỉ, ta nhớ không ra.” Cô gái lập tức có chút đăm chiêu suy nghĩ, chất xám trong đầu nàng cũng bắt đầu không đủ dùng rồi. Người lạ ơi cho mượn chút chất xám được không. Đại tỷ của ta, cái này cũng mượn được sao, ngươi chơi lầy vừa thôi.
“Vẫn là thôi đi, cứ để tự nhiên. Ngươi vào bên trong đi. Nhớ kỹ đừng có gây chuyện, sư phụ ta là người duy nhất có thể giúp ngơi bây giờ.” Tô Tinh Hà nhắc nhở.
“Dê già thật lắm chuyện. Yên tâm, ta không đánh người, chỉ đánh súc sinh cùng cầm thú. Mà sư phụ ngươi chắc không phải hay thứ đó chứ?” Cô gái mở cửa muốn đi vào bên trong.
"Tất nhiên không phải?" Tô Tinh Hà mắt đều đen lại nói.
"Vậy thì tốt rồi, nếu ta có đánh lộn thì cũng không sao nhỉ? Dù sao không biết không có tội. Nếu ngươi cứ nói sư phụ ngươi là cái gì, ta sẽ không đánh lộn, có gì xảy ra là tại ngươi nói dối nhé." Diệp Thần bỏ lại câu nói liền chạy vào trong.
"Đợi đã... ngươi..." Tô Tinh Hà bị hố liền đứng hình.
"Lè... muốn ta nghe lời ngươi dê già, còn lâu." Tiểu cô nương ở bên trong liền đối với bên ngoài cửa lè lưỡi nói.
“Hầy, trẻ nhỏ khó dạy.” Tô Tinh Hà cũng nhanh tỉnh lại lắc lắc đầu mình quay người rời đi. Sư phụ hắn sẽ không bị tiểu cô nương này chọc tức chết chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.