Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 387: Thiên long-nếu cuộc đời của ta là một câu chuyện các ngươi gọi nó là gì?




Mộc Uyển Thanh cầm lấy mình đao lập tức xử xuất khinh công lão tới, hai nữ cũng lập tức tấn công, song kiếm hợp bích, kiếm đao chói lọi nhanh chóng tiến công đến Mộc Uyển Thanh.
“Đồ lười biếng, nếu như không giúp được gì thì trốn sang một bên đi.” Mộc Uyển Tranh lo lắng nhưng mặt vẫn lạnh như tiền nói. Cái cô gái này không biết võ công, sẽ không biết trốn sao.
“Lười biếng là mẹ đẻ của thói thư tật xấu, nhưng dù sao nó cũng là một người mẹ nên hãy tỏ ra tôn trọng nó.” Diệp Thần vẫn bất động thanh sắc nói.
“Mặc kệ ngươi.” Mộc Uyển Thanh chán ghét tiếp tục tập trung tấn công. Đoản đao sắc bén đánh tới.
Diệp Thần liền tại một bên đứng nhìn cái này cảnh tượng diễn ra. Đúng như hắn phán đoán, Mộc Uyển Thanh rất nhanh chóng chiếm được lợi thế, đả thương lấy một cái cô gái đùi.Phá ra họ song kiếm tấn công, có thể thấy nàng dược dạy dỗ rất bài bản, võ công cũng không hề kém cỏi.
Mộc Uyển Thanh chuyển hướng tấn công sang người còn lại. Hiện tại chính là nàng thời cơ.
“Chết tiệt.” Cô gái lập tức tức giận ôm ôm mình chân đang chảy máu, ánh mắt chuyển hướng đến Diệp Thần phía đó lạnh lại. Nếu đã không đánh được ngươi, liền giết ngươi đồng bọn.
Diệp Thần thấy cô gái lập tức bất chợt tấn công về hướng của mình không khỏi ẩn ẩn ý cười giả vờ sợ sệt lui về đằng sau muốn tìm chỗ trốn. Hắn muốn chính nàng tự tới nộp mạng. Nếu như các ngươi dân một đống người theo mà không có nội lực, hắn chính là cạp đất mà chạy, nhưng một mình ngươi, chính là chán sống rồi, cũng có thể nói ngại đời quá dài.
“Mau nạp mạng.” Cô gái tung người lên không chĩa thẳng kiếm đâm tới Diệp Thần trái tim.
“Bắc Minh Thần Công.” Diệp Thần lấy hai ngón tay đỡ lấy nàng kiếm kẹp vào, lập tức xử xuất bắc minh Thần Công hút lấy cái này cô gái nôi lực.
“Hự, ngươi...” Cô gái lập tức có chết cũng không nghĩ tới, cái này nữ nhân nhìn tưởng yếu đuối lại có thể có môn võ công âm độc như vậy, nàng cảm thấy rõ ràng được minh nội lực, cùng với cả sinh mệnh đang bị rút ra.
“Cái gì cũng có giá của nó, cuộc sống là vậy mà. Nhớ kỹ kiếp sau đừng bao giờ nhận xét ai qua đôi mắt bé tý của ngươi, trong khi ngươi chẳng là gì cả. Thực sự ta rất khinh thường những ai bắt đầu việc nhận xét tao bằng ba chữ nhìn đã biết.i” Diệp Thần bắt lấy cái này cô gái cổ, hai người dường như dính vào nhau nói. Cái này cô gái lập tức bị hút thành một cái da bọc sương người. nếu không phải nàng đội mũ, chắc chắn sẽ khiến hai nữ kinh sợ. Dù sao quá tà môn rồi.
“Không ngon cho lắm nhỉ? Hóa ra đó là tất cả những gì ngươi có. Chẳng đủ cho ta dùng một đòn.” Diệp Thần khinh thường một cái muốn ném cái này xác sang một bên.
“Không tốt rồi.” Mộc Uyển Thanh thấy vậy liền lập tức quay người phi tiêu đến phía của Diệp Thần bị nữ tử dí sát vào, lập tức lo lắng nghĩ. Nhưng khi phi tiêu gần chạm đến cái nữ nhân kia người, Diệp Thần liền ném nàng sang một bên, cây ám khí lập tức tiến tới Diệp Thần cổ.
“Chết rồi, cẩn thận.” Mộc Uyển Thanh quát lên ném xuống đao quay người chạy tới, lập tức liền bị cái kia nữ nhân lợi dụng chém trúng tay của nàng. Máu đều chảy ra, nhưng vẫn không có quan tâm đến. Tuy có ghét cái này nữ sắc lang nhưng nàng không muốn Diệp cô nương chết.
“Đồ ngốc, cẩn thận đằng sau.” Diệp Thần lập tức phất một cái cánh tay phi tiêu lập tức bay ngược lại đánh tới cô gái còn lại trên đầu, khiến nàng không thể lần nữa chết lại.Thanh kiếm sắp chém vào Mộc Uyển Thanh người cũng lập tức rơi xuống.
Mộc Uyển Thanh nhìn phía sau nữ nhân ngã xuống thầm có chút may mắn, trong chiến đấu là sẽ không muốn phân tâm. Vết thương vừa rồi chính là hậu quả. Ôm lấy cánh tay đang chảy máu, nàng gõ xuống khăn che mặt đưa len buộc vào mình cánh tay để ngăn máu chảy. Dù sao thì vẫn có mũ vải đen che mặt, sẽ không sợ bị người khác nhìn thấy.
“Không sao chứ?” Diệp Thần đi đến quan tâm mở miệng hỏi han, lập tức liền bị Mộc Uyển Thanh ném tới ám khí.
“Á… ngươi làm cái gì vậy? Nha đầu điên, ngươi nổi cơn điên cái gì chứ? Muốn mưu sát ta sao?” Diệp Thần lập tức giật mình ngã xuống may mắn tránh thoát ra ám khí công kích. Đối với Mộc Uyển Thanh, hắn không có đề phòng nàng nên mới không đỡ được ám khí nha.
“Không có ý tứ, lỡ tay.” Mộc Uyển Thanh thấy vậy có chút ngốc người xong liền thở phào lạnh băng nói. Trong lòng có chút suy nghĩ. Ngươi trang nha, rõ ràng biết võ công, lại muốn để cho ta lo lắng. Đáng đời ngươi
“Móa, lỡ tay… nói vậy cũng được. Vừa rồi ngươi lỡ tay một lần, hiện tại liền thêm một lần. Ngươi cho ta là kẻ ngốc rõ ràng là muốn giết chết ta.” Diệp Thần tức giận nói.
“Thì làm sao? Ta nói lỡ tay ngươi không tin, liền mặc kệ ngươi.” Mộc Uyển Thanh thâm mắng đáng đời nói. Nội tâm lại có chút vui vẻ. Sờ ta, nắn ta, bóp ta, còn lừa ta, cho ngươi một bài học.
“Ngươi… được tốt lắm. Uổng công ta cứu ngươi. Uổng công ta cho ngươi trị thương, biết trước liền lợi dụng cho ngươi bỏ thuốc, ném ngươi lên giường.” Diệp Thần tức giận nói.
“Vết thương? Nội thương của ta… khỏi rồi. Hắn thực cho ta chữa tốt?” Mộc Uyển Thanh nhớ ra điều gì liền nghĩ, cơ thể của nàng rất tốt, trừ nội lực tiêu hao một chút, còn lại không có gì khác thường, bỗng nhiên cảm giác như mình hiểu lầm Diệp cô nương trầm trọng. Hay là xin lỗi.
“Nha đầu điên, nghĩ cái gì nghĩ, có phải hay không muốn lấy thân báo đáp. Nếu như vậy e hèm, bổn đại gia miễn cưỡng nhận vậy.” Diệp Thần thấy Mộc Uyển Thanh có chút động liền cười cười trêu trọc nàng.
“Hừ, đi chết đi. Ta đâu cân ngươi giúp ta chữa trị, tự cho là đúng. Lần sau còn nói chuyện với ta như vậy. Ta giết chết ngươi.” Mộc Uyển Thanh tức giận mắng, hiện tại một chút áy náy nàng cũng cảm thấy không có, chỉ cảm thấy cái này cô nương đáng đời, là nàng tự tìm.
“Là ngươi gây chuyện với ta, đừng trách ta.” Diệp Thần lập tức cầm lấy trên tay phi tiêu xử xuất ra Đạn Chỉ Thần Thông phóng bay cái này ám khí bay tới phía Mộc Uyển Thanh bắn vào nàng mũ lập tức khiến nó bị chẻ làm đôi.
“Á...” Mộc Uyển Thanh lập tức giật mình, khuôn mặt cũng lộ ra ngoài ánh sáng. Mái tóc dài mượt mà màu đen cũng xõa ra, nhìn cực kỳ mê người. Diệp Thần cũng không có ý tứ nhìn nàng lâu một hồi thất thần, quả thực rất đẹp đẽ, nữ nhân này thực sự rất xinh đẹp.
Nàng có gương mặt trái xoan xinh đẹp, nước da trắng ngần, hai mắt to tròn và sáng, Đôi môi nhỏ nhắn, kết hợp với nàng cơ thể vóc dáng của nàng rất hợp, không thừa một phân lại không kém một phần.
“Ngươi...” Mộc Uyển Thanh ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn đến Diệp Thần dường như muốn hắn cái mạng tức giận chỉ tay nói.
“Ngươi cái gì ngươi nha… ta chính là lỡ tay.” Diệp Thần không có chút ý tứ mở miệng nói.
“Chết đi.” Mộc Uyển Thanh lập tức muốn tấn công tới Diệp Thần thì từ tay cảm giác truyền đến sự tê nhức.
“Ngươi sao vậy?” Diệp Thần mở miệng hỏi.
“Không cần ngươi quan tâm.” Mộc Uyển Thanh tức giận mở miệng nói.
“Ngươi xem nha đầu điên, xinh đẹp như vậy một chút gia giáo cũng không có.” Diệp Thần liền khinh thường một cái nói.
“Ngươi làm cái gì?” Mộc Uyển Thanh thấy Diệp Thần hướng mình đưa tay mở miệng tức giận nói. Vừa rồi hắn nói nhân lúc bị thương hạ thuốc? Chẳng lẽ là thực sao.
“Ngươi bị trúng độc, ta giúp ngươi đem độc bức ra. Có vẻ như vừa rồi kiếm có tẩm thuốc độc.” Diệp Thần liền lười biếng trả lời.
“Ai cần ngươi quan tâm, ta trúng độc mắc mớ gì đến ngươi.” Mộc Uyển Thanh tức giận nói.
“Bởi vì ngươi là tài sản của ta.” Diệp Thần liền ấn nàng xuống mở miệng nói. Đưa tay tới chuyển vào nội lực ép ra chất độc. Rất nhanh chất độc đều hư thoát.
“Ổn rồi.” Diệp Thần thoải mái nói. Bắc Minh nội lực chuyển hóa thành Cửu Dương nội lực, lại dựa theo kỳ kinh bát mạch truyền vào cơ thể của nàng, giúp nàng bài độc, hắn quả là thiên tài.
“Chết đi.” Mộc Uyển Thanh lập tức hướng dao tấn công muốn giết Diệp Thần.
“Nha đầu điên ngươi lại muốn gây sư? Phải nhớ là ta cứu ngươi.” Diệp Thần né ra mở miệng nói.
“Nữ sắc lang nhà ngươi còn dám nói. Yên tâm, ta không quên ngươi đã cứu ta, đợi sau khi ngươi chết. Ta cũng sẽ tự tử tạ tội.” Mộc Uyển Thanh không chút nhíu mày mở miệng nói.
“Ai cần ngươi tự tử tạ tội chứ? Chẳng phải xem mặt ngươi một chút? Có chết sao?” Diệp Thần xì mũi nói. Trong tiểu thuyết Kim Dung viết, nếu hắn xem mặt của nàng, nàng hoặc giết hắn, hoặc lấy hắn. Cái này lời thề củ chuối nha.
“Im miệng, từ nhỏ ta đã thề, người nào xem được mặt của ta. Ta liền gả cho người đó, nếu không liền giết chết hắn. Hoặc là ngươi giết ta bây giờ, nếu không ta liền giết ngươi.” Mộc Uyển Thanh tức giận nói. Chĩa kiếm tới Diệp Thần phương hướng.
“Vậy ngươi liền gả cho ta là được rồi. Làm gì mà căng quá.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Chúng ta đều là nữ nhân. Vừa rồi ngươi may mắn tránh được một đao nhưng lần này sẽ không.” Mộc Uyển Thanh chân đều có chút run nói. Tay nắm chặt đoản đảo ném ám khi về phía Diệp Thần lập tức lao tới muốn cho hắn kết liễu.
“Tính toán, con số, dữ liệu, sẽ luôn cho ta cách giải quyết, trên đời này không có thứ gọi là may mắn đâu? May mắn ư? Vậy ta là may mắn đây. May mắn vì có được ngươi. Với lại đính chính ta là nam nhân.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Ngươi là nam nhân?” Mộc Uyển Thanh nghi ngờ, nhìn bề ngoài không có chút nào giống nam nhân.
“Ta có thể chứng minh nha. Ngươi chỉ cần hôn ta một cái...” Diệp Thần liền mở miệng chỉ lên môi nói.
“Nữ sắc lang, Ngươi cho ta là trẻ con? Muốn trêu trọc ta.” Mộc Uyển Thanh lập tức tức giận nhìn cái này cô gái chết đến nơi đều không biết hối cải.
“Ta không có lừa ngươi.” Diệp Thần cười khổ.
“Đến đây chịu chết.” Mộc Uyển Thanh tấn công về phía Diệp Thần, hắn liền xử dụng Lăng Ba Vi Bộ né tránh, tuy nhiên nội công hắn hút được đều sắp sài hết.
“Ta không bị hỏng não như ngươi, nha đầu điên, gả cho ta cũng có gì không tốt? Lúc ta nặn bóp cho ngươi cái gì đều sờ qua. Ngươi không gả cho ta cũng không thể gả cho ai.” Diệp Thần né ra cây đoản đao nói.
“Im miệng, sắc nữ.” Mộc Uyển Thanh mặt đều đỏ lên quát.
“Sai… sai … ta không phải sắc nữ, mà là sắc lang. Mặc dù ta có biến thái một chút, nhưng đó là bản năng của một thằng đàn ông.” Diệp Thần lắc lắc đầu cười cợt nói.
“Hứ, không biết xấu hổ. Sắc nữ hay sắc lang đều là đồ cầm thú.” Mộc Uyển Thanh chửi Diệp Thần.
“Cầm thú?” Diệp Thần liền có chút ngoài ý muốn nói.
“Sao tức giận? Ngươi chính là đồ cầm thú.” Mộc Uyển Thanh mở miệng nói.
“Không hề tức giận, chẳng qua… có nhiều người nói ta cả súc vật cũng không bằng, so với súc sinh còn thua kém. Không nghĩ tới trong mắt ngươi, ta quan trọng như vậy.” Diệp Thần cười cợt nói.
“Ngươi… mặt dày, vô sỉ.” Mộc Uyển Thanh đều tức đến sôi người. Nếu không phải nhìn thấy nàng là nữ, nàng còn thực nghi ngờ, cái này cô gái có phải không là con trai.
“Quá khen rồi.” Diệp Thần nhanh chóng chế phục Mộc Uyển Thanh đè nàng ra trên mặt đất nói.
“Ngươi… muốn làm cái gì?” Mộc Uyển Thanh tức giận nói.
“Ngươi đoán.” Diệp Thần tà mị nói.
“Buông ta ra… có bản lĩnh liền thả ta ra.” Mộc Uyển Thanh cảm giác nguy hiểm quát.
“Ta là cầm thú, làm gì có chuyện thả ngươi?” Diệp Thần hắc hắc cười nói. Nam nhân thân phận ta đến rồi. Hắn lập tức muốn đặt môi hôn lên nàng môi nhỏ bên trên.
“A....” Mộc Uyển Thanh thấy Diệp Thần môi hạ dần xuống đều muốn hét lên. Nước mắt đều chảy ra, nàng khóc, đã lâu rồi nàng chưa khóc… dù có khó khăn thế nào… vậy mà hôm nay nàng lại khóc.
“Hả?... ngươi khóc sao?” Diệp Thần có chút không đành lòng, dừng lại nói.
“Ta không có khóc… hic… mau thả ta ra...” Mộc Uyển Thanh tức giận quát, nhưng nước mát vẫn chảy ra. Bị người khi dễ, cảm giác không dễ chịu tý nào.
“Không thả. Thả ngươi ra, ngươi còn muốn giết ta sao?” Diệp Thần mở miệng nói.
“Tất nhiên muốn.” Mộc Uyển Thanh liền mở miệng không chút do dự trả lời.
“Vậy ngươi nhìn ta rất ngốc sao hả?” Diệp Thần phì cười nói. Cái cô gái này quả thực quá thẳng tính.
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Mộc Uyển Thanh tức giận thỏa hiệp.
“Nếu như nhất định phải giết ta, vậy thì gả cho ta đi.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Ta sẽ không gả cho ngươi.” Mộc Uyển Thanh kiên quyết nói.
“Tại sao? Ngươi đã từng nói ngươi thích ta. Ta cũng đã nói qua, ta thích ngươi. Có gì không thể?” Diệp Thần mở miệng hỏi.
“Đó là ngươi lừa ta, ta rõ ràng không thích ngươi.” Mộc Uyển Thanh tức giận nói. Lúc đó là nàng bị Diệp Thần lừa.
“Không cho ngươi đổi ý.” Diệp Thần tức giận quát.
“Ngươi… hic…” Mộc Uyển Thanh bị Diệp Thần làm cho giật mình dọa sợ nước mắt đều rơi xuống.
“Xin lỗi, có lẽ tôi đã yêu em nhiều hơn tôi tưởng, và điều đó cũng làm tôi tổn thương nhiều hơn những gì tôi đã nghĩ.” Diệp Thần xoa nhẹ nhàng gạt đi nước mắt của Mộc Uyển Thanh dịu dàng nói. Hắn chán ghét người nào lừa dối hắn.
“Vậy thì cùng chết đi.” Mộc Uyển Thanh mở miệng nói, nàng không tin vào tình yêu. Thứ này quá xa vời và ảo mộng.
“Được thôi.” Diệp Thần thoải mái đáp. Thả ra Mộc Uyển Thanh cầm lên thanh đoản đao đưa cho nàng, kéo tay của nàng đếng gần mình ngực.
“Hả?” Mộc Uyển Thanh có chút bất đắc dĩ… nàng vậy mà tình nguyện đem tính mạng trao cho mình?
“Tại sao?” Mộc Uyển Thanh mở miệng hỏi.
“Cái gì?” Diệp Thần lười biếng nói.
“Tại sao lại đối tốt với ta vậy?” Mộc Uyển Thanh tức giận nói.
“Ta không có đối tốt với ngươi, chỉ là bản năng mà thôi.” Diệp Thần phủ nhận nói.
“Bản năng?” Mộc Uyển Thanh ngẩn người.
“Những lẻ nổi bật luôn cô độc, mà những người cô độc thì luôn tìm đến với nhau. Ta thích ngươi bây giờ là vậy tương lai cũng là vậy, thích một người là sai thì chẳng có gì sai trái khi đặt tính mạng của mình vào tay người khác.” Diệp Thần thoải mái nói. Lão tử chính là bẫy ngươi, cho ngươi đâm ta vài cái, ta cũng không có chết. Ôi càng lúc càng cảm thấy mình đi làm ảnh đế tốt.
Biết làm sao được khi cuộc đời bắt mình diễn, đã vậy thì tại sao không nhận lấy cho mình một vai, đúng thì nai, mà sai thì cáo, cuộc đời nó đã láo, thì mình phải bát nháo thêm vui.
“Nói láo gạt người, đừng diễn nữa. Chúng ta không thể. Ngươi là nữ nhân.” Mộc Uyển Thanh tức giận nói, Diệp Thần lập tức kéo con dao cắm vào mình trái tim. Một chút đau đớn truyền tới, nhưng hắn đã thành quen thuộc.
“A… ngươi điên rồi. Không biết đau sao?” Mộc Uyển Thanh vốn cho rằng hắn đang diễn kịch nhưng nhìn thấy cái này cảnh tượng khiến nàng tim không hiểu sao thắt lại.
“Biết đau? Chỉ cần còn sống đương nhiên biết đau, nhưng nó chẳng là gì so với nỗi đau trong tiềm thức cả.” Diệp Thần chán ghét nói. Máu vẫn chảy dọc trên thanh đao.
“Ngươi là cái đồ điên.” Mộc Uyển Thanh mở miệng mắng.
“Đúng vậy, ta điên rồi mới thích một cái nha đầu điên máu lạnh như ngươi. Dù ngươi nói là không thể nhưng ta vẫn muốn thử một chút cái tình cảm ngươi gọi là sai trái này. Ngươi là của ta, bây giờ hay tương lai đều là của ta. Ta muốn ngươi trở thành người con gái có trái tim chỉ thuộc về một mình ta, và ta muốn làm được điều đó.” Diệp Thần cũng lớn tiếng nói.
“Nghĩ cũng đừng thử. Ngươi làm cái gì, còn cắm sâu tiếp ngươi sẽ thực chết.” Mộc Uyển Thanh vốn định lên tiếng trách mắng nàng điên dồ, nhưng Diệp Thần lập tức kéo tay nàng đâm sâu hơn.
“Hiện tại ta đang đứng trước vực thẳm, để ta trở thành người đầu tiên cũng là người cuối cùng trong trái tim ngươi, hoặc đẩy ta xuống bên dưới, đều từ bàn tay của ngươi cả, ngươi sẽ vươn ra hay nắm vào? Lựa chọn đi.” Diệp Thần lập tức bắt nàng lựa chọn.
“Ngươi…rốt cuộc là người thế nào vậy?” Mộc Uyển Thanh tay cầm đao có chút run rẩy nói.
“Ngươi quá nhiều câu hỏi vì sao rồi? Ta là người thế nào sao? Cái này chính ta cũng muốn biết, có người nói nếu đem trái tim ta viết thành câu chuyện, nó sẽ là một bộ dâm thư, cũng có người bảo nó là kỳ thư, càng có người nói chỉ là một bộ truyện của một thằng điên, nhưng ta vẫn thích gọi là với cái tên tình thư, vậy ta là người thế nào? Ngươi sẽ gọi nó là gì, ta chính là người thế đó. Ta là ai trong cuộc đời ngươi, là do ngươi lựa chọn.” Diệp Thần thành thật nhìn thằng vào nàng nói.
“Ta….” Mộc Uyển Thanh có chút yên lặng sau đó khẽ ngập ngùng nói. Nàng cảm giác cái thứ tình cảm sai trái này đang khiến tim nàng đập nhanh hơn. Không gian trở nên yên lặng.
“Đó là câu trả lời của ngươi sao?” Diệp Thần mở miệng hỏi nhìn thanh kiếm rơi trên mặt đất.
“Nếu ngươi phản bội ta, ta sẽ đem ngươi chém thành muôn mảnh. Nhớ kỹ lấy, ta sai là do ngươi, ngươi phải chịu trách nghiệm. Nếu cuộc đời của ngươi là một câu chuyện, ta muốn nó là câu chuyện của ta” Mộc Uyển Thanh mở miệng nhìn Diệp Thần có chút nhu tình nói.
“Cảm ơn… ta sẽ chân trọng ngươi.” Diệp Thần ôm lấy nàng nói.
“Không … không có gì…. chẳng qua ta vốn chán ghét nam nhân. Vừa tốt ngươi lại có giới tính nữ, như vậy đem mình gả cho ngươi cũng không có sao.” Mộc Uyển Thanh mở miệng nói. Nàng chỉ muốn tránh lúng túng.
“Vậy sao? Vậy để ta cho ngươi thấy rõ ra thực sự diện mạo.” Diệp Thần lập tức kéo nàng lên đối với nàng môi hôn xuống. Đến rồi nam nhân thân phận của ta.
“Ưm… ngươi thô bạo quá...” Mộc Uyển Thanh bị tấn công bất chợt nói. Xong cũng phối hợp làm theo hắn nụ hôn mà bốc cháy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.