Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 368: Quỳ xuống cho chúng ta




Tổ hợp bảy người với Tuyết Cơ dẫn đầu, nhanh chóng xuất phát đến di tích cổ. Thực chất di tích cổ này cũng là mộ rộng lớn mà thôi. Nói là đi di tích cổ cho nó sang chứ. Thực chất là đi trộm mộ. Tất nhiên trộm mộ là bất hợp pháp, và qua việc sửa tên thành du lịch di tích cổ, nó trở thành hợp pháp.
“Xem ra còn có người đến trước chúng ta đâu.” Tuyết Cơ nhìn phía trước các môn phái đã sớm tập hợp đầy đủ, mỗi tổ mang theo hai người. Không khỏi nhìu mày một cái. Hiện tại có thể trực tiếp nhìn thấy thế lực đã chia làm ba bên. Sau đó cũng bắt đầu chia ra đi làm việc riêng, đợi đến khi cần đi vào họp lại.
Hỏa Linh Phái cùng với cả Thiên Tinh Phái, Dược Sơn Phái đã thành một phe. Thiên Sơn Phái cộng với cả Thiết Tâm Phái đã trở thành một phe khác. Phe còn lại đương nhiên là họ và ngũ đại ác nhân.
Với tình hình hiện tại, Tuyết Cơ có thể đưa ra đánh giá, thực lực của ba cái thế lực này là ngang nhau. Cơ hội tại bên trong di tích cổ sống sót dành được tiên cơ, cũng tương tự ngang nhau.
“Ngươi nhìn cái gì vậy hả? Không cho ngươi nhìn cái khác nam nhân.” Diệp Thần mở miệng cười cợt nói.
“Đừng có đùa nữa, ngươi không có chút lo lắng nào sao hả?” Tuyết Cơ nghiêm túc nói. Đây là lần đầu nàng đi trộm mộ nha. Nói thật lòng thì… nàng có chút nhát gan, sợ ma. Nói thế nào nàng cũng chỉ là nữ hài tử, tuy không thể hiện ra mình điểm yếu này, nhưng nhìn đến trước mặt không khỏi tâm lý có chút không ổn định. Dù sao việc này lần đầu nàng làm.
“Lo lắng? Đương nhiên là có nha. Ta đang lo tối nay tại di tích cổ bên trong, thế nào kiếm ra cái giường đem ngươi cho ngủ à, thất sách thật, cái giường quan trọng như vậy, mà quên mang theo, Tiểu Cơ hay chúng ta về lấy ha?” Diệp Thần làm bộ suy tư lo lắng nói.
“...” Tuyết Cơ trong một phút im lặng, đầu của tên này, chính là tinh dồn lên não rồi. Hỏi hắn chính là sai lầm lớn nhất đời của nàng.
“ Tiểu Cơ, Ngươi nghĩ thử xem, trong cái mộ này… có khi nào có ma không hả?Ta nghe nói ma đầu chết đi thường không được siêu sinh, trở thành oan hồn đi hù các thiếu nữ xinh đẹp nha.” Diệp Thần trêu trọc nàng nói.
“Đừng hù ta… trên đời làm gì có ma quỷ.” Tuyết Cơ mặt đều biến sắc. Vậy bên trong thực sự có ma sao. Nghĩ đến đây chân nàng đều cảm thấy run lạnh a.
“Tiểu Cơ… ngươi là sợ ma sao hả?” Diệp Thần có chút ngoài ý muốn phát hiện ra nói. Hắn chỉ muốn trêu trọc mà thôi. Nữ sinh thường rất sợ ma. Nên hắn thử chút cái này băng lãnh cao thượng chưởng môn, không nghĩ tới… nàng thực sự sợ.
“Ta… ta … là chưởng môn một phái, lý nào lại sợ ma. Trên đời này làm gì có ma.” Tuyết Cơ ánh mắt có chút động lắp bắp nói. Nàng không muốn bị người khác biết, quá mất hình tượng.
“Nói dối. Ngươi xem tay của ngươi.” Diệp Thần nhìn xuống tay của nàng đều rung bám lấy áo của hắn không chịu buông tay, không khỏi cười nói.
“A… đừng hiểu lầm.... ta chỉ là… chỉ là...” Tuyết Cơ lúng túng mở miệng nói. Nàng có chút sợ nên theo bản năng bắt lấy hắn tay a.
“Chỉ là có chút lo lắng?” Diệp Thần cười nói nhìn nàng.
“Đúng đúng… chính là...” Tuyết Cơ gật đầu nói.
“Nếu ngươi không sợ ma, vậy một lát, nó xuất hiện, cũng không cần ta bảo vệ nha.” Diệp Thần cười cười trêu đùa nàng nói.
“Nó sẽ xuất hiện sao?” Tuyết Cơ ánh mắt lập tức nhìn xung quanh. Nàng nghe nói đi trộm mộ nhất định sẽ gặp báo ứng nha. Với lại nếu thực như Diệp Thần nói, tên ma đầu này sẽ trở thành ma…
“Nhất định, ngươi còn không hỏi một chút xem, cái mộ này ma đầu đã chết làm cái gì tội ác nha.” Diệp Thần chỉ một bên Long Tổ và Phượng Tổ hai người tổ trưởng nhận nhiệm vụ đưa họ đến di tích cổ.
“...” Tuyết Cơ liền lập tức bám dính lấy Diệp Thần nhìn xung quanh. Nàng nhớ đến cái mộ của ma đầu này chính là tội ác hại chết hàng nghìn nữ nhân, hãm hiếp, hành hạ man rợ.
“Sợ rồi sao? “ Diệp Thần mở miệng cười hỏi.
“Ta không có sợ.” Tuyết Cơ liền mở miệng cứng rắn, rặn ra từng chữ nói. Đều tại ngươi dọa ta.
“Oái… cẩn thận… ma kìa.” Diệp Thần lập tức giật mình hét lên nói.
“Á…. Tiểu Diệp cứu mạng…” Tuyết Cơ lập tức giật mình nhảy lên người Diệp Thần a. Cả người đều co rúm lại trong sợ hãi.
“Được rồi ổn rồi, có ta ở đây, không muốn sợ hãi.” Diệp Thần vỗ về nàng nói.
“Mau thả ta xuống, ta không có sợ.” Tuyết Cơ phát hiện mình bị lừa liền lập tức tức giận lườm Diệp Thần nói.
“Nằm mơ. Ngươi không sợ ma nhưng ta sợ nha. Ôi ma, ma kìa, ôi sợ quá.” Diệp Thần khinh thường rúc mặt vào nàng bộ ngực kêu la nói. Đã leo lên lưng cọp còn muốn xuống?
“Ngươi… ta thừa nhận ta sợ ma được chưa, thả ta xuống đi.” Tuyết Cơ cầu xin nói nhưng trong lòng thực tức giận, tên này, rõ ràng chiếm nàng đại tiện nghi.
“Không thả.” Diệp Thần kiên quyết. Có tiện nghi không chiếm, hắn không có ngu. Mà nàng bộ ngực là cực phẩm thiên hạ nha.
“Hai người các ngươi giỡn đủ chưa hả? n ân ái ái về nhà mà làm.” Một cái người nam nhân lập tức đi đến tức giận nói.
“Thiên Huy ngươi không muốn tức giận như vậy. Dù sao họ cũng là người trẻ tuổi.” Một cái nam nhân khác cũng đi đến mở miệng.
“Hạ Hiền ngươi không cần lòng dạ đàn bà. Việc của ta, ngươi còn chưa xứng xen vào.” Thiên Huy tức giận mở miệng nói.
“Vậy sao? Nhưng ta cứ thích quản, thì làm sao chứ? Ngươi có giỏi cắn ta. Người khác sợ ngươi, nhưng ta … không sợ ngươi.” Hạ Hiền không có nghĩ đến việc lui lại mà liền lập tức khiêu khích. Hắn không có sợ Thiên Huy. Dù sao hai người cũng không kém cạnh nhau.
“Ngươi muốn chết?” Thiên Huy tức giận mở miệng đe dọa nói.
“Hai đôi bạn trẻ, các ngươi cứ thoải mái. Hắn không dám làm gì các ngươi. Ta cho phép mà.” Hạ Hiền mắt cười cười nhìn hai người Diệp Thần ôm ấp nói.
“Cút.” Diệp Thần nhìn Hạ Hiền lập tức mở miệng nói. Việc của hắn đến hai cái này bàn luộn sao?
“Hả?” Hạ Hiền liền ngẩn người. Cái tên nam nhân này vừa nói từ cút hay sao nhỉ. Hay là mình nghe nhầm? Còn Tuyết Cơ cũng lập tức lặng câm. Nam nhân này cũng quá phách lối chứ.
“Ngươi nghĩ ta không dám làm gì họ?” Thiên Huy cũng quay ra, chỉ vào hai cái người Diệp Thần. Hắn cũng không có để ý đến Diệp Thần nói cái gì.
“Hai thằng điên này… cút hoặc chết chọn nhanh đi.” Diệp Thần tức giận nói. Mẹ nó từ khi nào hắn ôm hắn nữ nhân trêu đùa, còn cần người khác cho phép bảo kê sao hả.
“Tiểu tử, ngươi nói cái gì hả?” Thiên Huy lập tức tức giận chỉ vào cái này vô lễ tiểu tử nói. Hai cái nam nữ không biết xấu hổ này, chắc chắn là ai đó đệ tử đi. Dù sao hai người cũng quá trẻ. Chưởng môn các phái còn đối với họ còn phải có chút nể mặt, dù sao họ cũng là đội trưởng.
Về sau thăng chức có thể đứng ngang với cái này năm phái chưởng môn. Đệ tử của họ, bọn họ còn không có nhìn vào mắt. Dám đối với hai người lên mặt, không khác nào tự tìm đường chết. Chưởng môn các phái cũng sẽ không đối với cái này bao che. Dù sao mất đi hai người hỗ trợ, không khác nào mất đi một thế lực lớn hộ thuẫn.
“Các ngươi điếc hả? Ta hỏi cút hoặc chết. Cứ việc chọn. Đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội.” Diệp Thần lặp lại lần nữa nói.
“Tiểu Diệp, họ là…” Tuyết Cơ liền mở miệng định nói cái gì.
“Im lặng, chuyện này cứ để ngươi nam nhân giải quyết.” Diệp Thần mở miệng chấn định nàng nói. Hắn quản hai cái tên này là ai? Sau đó liền để Tuyết Sơn chạy sang một bên.
“Tiểu tử, có lẽ ngươi không biết chúng ta là ai đi. Chúng ta chính là...” Hạ Hiền cho rằng cái này nam nhân trước mặt còn không biết họ là ai, nhưng cô gái có lẽ nhận ra rồi đi. Liền giúp họ bắc cái thang xuống. Dù sao không biết cũng không có tội.
“Các ngươi là ai, ta đếch quan tâm.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Không biết sống chết. Ngươi nói ngươi là người của môn phái nào. Sư phụ ngươi là ai? Bảo hắn ra gặp chúng ta.” Thiên Huy lập tức nói. Bọn họ sẽ không thể đối với các đệ tử này ra tay. Đó là luật, nhưng dùng chúng sư phụ hạ lệnh trừng phạt thật đơn giản.
Hạ Hiền cũng không quan tâm nữa. Hắn vốn dĩ chỉ định đối đầu với Thiên Huy mà thôi. Hắn mới không quản đến hai người, còn bị chửi, hắn đương nhiên không thích. Dù hắn là cái người dễ tính cũng sẽ không vui.
“Sư phụ? Không có. Môn phái? Ta cũng sẽ không… ta đi cùng nàng. Có vấn đề?” Diệp Thần mở miệng chỉ vào Tuyết Cơ nói.
“Không có sư phụ? Không môn phái? Ngươi sao lại có thể đến đây, bớt giấu diếm. Mau khai báo thành thật. Sư phụ ngươi là ai?” Hạ Hiền lập tức mở miệng nói. Cái này ảnh hưởng lớn nha. Nếu như tên này không phải các môn phái đệ tử hay con cháu mà vào được đây, họ sẽ gặp rắc rối lớn.
“Ta nói ta không có sư phụ. Hai các ngươi cút đi. Nhìn chướng mắt thật. Tưởng các ngươi là ai mà bắt ta khai báo chứ hả?” Diệp Thần một cước đưa tới, đạp hai người một cái ngã sang một góc nhổ cái nước bọt nói.
“Hắn vừa đạp chúng ta? Không đúng, vừa rồi nhất định là không đề phòng. Mới bị dính chiêu.” Hai người bị đạp lập tức ngẩn người. Họ là Bán Kiến Đạo Bất Phôi cao thủ nha, bị một cái choi choi tiểu quỷ đạp tốt mất mặt.
“Đứng lại, Tiểu Quỷ.” Thiên Huy lập tức đứng dạy hướng tới Diệp Thân mở miệng nói. Hai người đều là đội trưởng, ngày hôm nay nhiệm vụ là đảm bảo chưởng môn các phái có thể không bị chút thương tích nào bước vào di tích cổ. Vì một chút tức giận ra tay đánh người, họ sẽ không phạm lỗi cấp thấp như thế.
“Sao? Muốn chết?” Diệp Thần liền nhướng mày nói. Nếu không phải là ngày đi di tích cổ giúp Tuyết Cơ tránh gây chuyện, hắn đã sớm giết hai cái ưỡn ẹo này rồi. Đơn giản nhìn ngứa mắt, cứ thích xen vào việc của người khác như hai tên này, chết sớm mà thôi.
“Đừng nói bằng cái giọng đó với chúng ta tiểu tử. Tin tưởng ta, nếu ngươi còn sống sau khi rời ra khỏi di tích cổ, thì cuộc sống của ngươi cũng sẽ không mấy vui vẻ đâu.” Hàn Hiền lập tức mở miệng nói.
“Nếu ta cứ nói thì sao? Ngươi quản?” Diệp Thần liền mở miệng hỏi.
“Ta tất nhiên sẽ quản, Phượng Tổ đội trưởng Hàn Hiền ta đương nhiên sẽ quản.” Hàn Hiền cố ý nói ra mình thân phận.
“Ta Long Tổ Thiên Huy đương nhiên sẽ không bỏ qua.” Thiên Huy cũng nói ra mình thân phận.
Sau đó không hẹn mà cùng một lúc chờ mong nhìn về phía của Diệp Thần, nào đến cầu xin ta đi nào. Nếu ta vui vẻ có thể tha cho ngươi. Mau đến cầu xin ta đi nha. Họ tin tưởng nếu nói ra mình thân phận, tên tiểu tử trước mặt này nhât định sẽ đến trước mặt họ quỳ xuống như nhìn thấy tổ tông một dạng đi.
“Ờ, thì sao?” Diệp Thần mở miệng tỉnh bơ nói. Hóa ra là Long Tổ và Phượng Tổ, hắn còn tưởng rằng mấy tên này, bố nó làm lớn lắm cơ.
“Hả?” Hai người lập tức ngẩn người.
“Ngươi không cảm thấy, chúng ta hai cái thân phận này có gì đặc biệt sao? Là đội trưởng không phải thành viên, đội trưởng đó. Ngươi nhớ ra chưa? Long Tổ là Long Tổ đội trưởng, không phải là thành viên đội trưởng.” Thiên Huy liền nghĩ Diệp Thần không nghe rõ mình chức vị liền nhắc lại nói.
“Đúng, ta là đội trưởng Phượng Tổ đó.” Hàn Hiền cũng lên tiếng nói.
“A...” Diệp Thần lập tức hét lên kinh ngạc một tiếng.
“Nhớ ra rồi sao hả? E hèm, nếu như nhớ ra rồi thì không mau...” Hai người thấy Diệp Thần phản ứng liền nghĩ hắn nhất định phát hiện ra.
“Ngươi là Phượng Tổ đội trưởng, còn ngươi là Long Tổ đội trưởng?” Diệp Thần giả vờ kinh ngạc chỉ vào hai người.
“E hèm… đúng là như vậy.” Hai người liền kéo lại mình áo ho nhẹ một cái ra vẻ nói.
“Sao không nói sớm chứ, hóa ra là phục vụ lần này chúng ta đi di tích cổ. Từ nãy đến giờ có chút khác nước. Này, hai cái đi lấy cho ta cốc nước. Một chút lão tử vui thưởng cho các ngươi.” Diệp Thần liền tùy tiện mở miệng nói.
“...” Hai cái người im lặng, chưởng môn các phái cũng sẽ không dám sai họ đi lấy nước nha.
“Sao vậy? Yên tâm, ta không keo kiệt, sẽ cho các ngươi đủ tiền bo.” Diệp Thần đảm bảo nói.
“Ngươi nghĩ chúng ta là ai hả?” Hai người liền lập tức tức giận nói.
“Bộ không phải đội trưởng Long Tổ và Phượng Tổ sao?” Diệp Thần nghi ngờ hỏi.
“Đương nhiên là thế, ngươi vừa rồi là sai hai cái đội trưởng đi lấy cho ngươi nước uống, sẽ không đùa đó chứ?” Hai người mở miệng hỏi.
“Bộ đội trưởng cái này chức rất to sao?” Diệp Thần mở miệng hỏi.
“Ngươi không biết? Sư phụ ngươi không có dạy ngươi?” Hàn Hiền mở miệng hỏi.
“Sao lại phải dạy? Hai con chó giữ cửa mà thôi, cần quan tâm? Phượng Tổ và Long Tổ còn chẳng là cái gì? Còn cần nhìn mặt hai con chó?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
“...” Hai người lập tức im lặng. Trần trụi xỉ nhục họ.
“Tiểu tử chán đời. Nghĩ là chúng ta không dám giết ngươi?” Hàn Hiền tức giận nói. Nếu họ có thể động thủ, cái thằng oắt con này đã sớm chết.
“Hàn Hiền, ngươi cũng có lúc động sát khí sao?” Thiên Huy cười mở miệng.
“Là hắn ép ta. Tiểu tử đến cả ngươi sư phụ cũng không dám đối với chúng ta sai bảo như vậy đâu. Quỳ xuống xin lỗi, ta sẽ cho qua.” Hàn Hiền mở miện nói.
“Ta muốn ngươi dập đầu xin lỗi.” Thiên Huy mở miệng nói. Hai người là tức giận. Trừ chưởng môn các phái ra, cùng họ chỉ hay hai cái đại đội trưởng, họ sẽ không nể mặt ai cả.
“Các ngươi chắc chứ?” Diệp Thần mở miệng nói, không khí cũng trở nên lạnh xuống.
“Muốn động thủ? Tốt như vậy chúng ta cũng có cơ hội để đánh ngươi một trận.” Hai người liền cười cười nghĩ. Nếu người này ra tay trước, họ cũng sẽ không sợ đại đội trưởng tại quanh đây đối với họ bất mãn.
“Muốn đánh chúng ta, ra chiêu mạnh nhất của ngươi đi.” Hai người cười cười khinh thường nói.
“Chiêu mạnh nhất? Các ngươi không xứng.” Diệp Thần khinh thường.
“Ngươi, chán sống. Quỳ xuống cho chúng ta.” Hai người liền tức giận, lập tức xử dụng mình sát khí tỏa ra, tiến tới Diệp Thần. Chỉ cần không tổn thương đến tình trạng là được, nhưng hù sợ sẽ không sao.
Diệp Thần ánh mắt đột nhiên nháy một cái. Hai tên này muốn chết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.