Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 266: Thần điêu- đẹp trai mà có điều kiện cũng khổ lắm




Trong lúc nguy hiểm cận kề trong gang tấc, tưởng như Dương Quá liền hoa tàn ngọc nát ý lộn là chuẩn bị đối mặt với cái chết lúc liền có một luồng khí từ cái cây bắn ra từ sau lưng Dương Quá đánh tới phía của Đại Sư Phụ Kha Trấn Ấc khiến hắn bị bay ngược lại về phía sau lưng, ho ra máu có vẻ như là bị trọng thương nặng a.
“Nhất Dương Chỉ? Là ai, người phương nào? Là hảo hán thì mau ra mặt đừng ẩn núp như vậy nữa.” Quách Tĩnh liền nhận ra cái này tuyệt học võ công lập tức đề phòng nhìn xung quanh, hắn không hề cảm giác được đối phương sát khí nhưng ra tay quả thực là quá đáng sợ, một chiêu vừa rồi đổi lại là hắn cũng không thể nào né tránh.
“Người này đã giết cha ta.” Đại Võ Tiểu Võ cũng ý thức được đại địch bắt đầu phẫn nộ. Quách Phù cũng ngừng khóc bắt đầu đứng lên núp ra sau lưng mẫu thân.
Hoàng Dung liền xem Dương Quá có bị thương ở đâu không liền vòng qua xem Đại Sư Phụ vết thương. Dù sao nàng cũng biết chắc chắn là DIệp Thần ra tay vậy nên mới không hề lo lắng như vậy. Tên này chỉ cần nàng còn tại sẽ không có ra tay quá đáng. Trừ phi động đến hắn nghịch lân nếu không liền không có vấn đề gì.
“Là phụ thân ngươi quả nhiên là không để ta lại mà chạy một mình.” Dương Quá liền lập tức thở phào vui vẻ nghĩ. Vừa rồi thật là may a. Nếu không phải phụ thân tại có lẽ hắn liền chỉ còn là một vũng máu mà thôi. Cái lão già này thật độc ác, chẳng phải là dùng chiêu “cẩu xực” cắn lão một miếng, cần gì muốn giết người chứ.
“Quách Tĩnh, Quách đại hiệp chắc ngươi cũng đoán được đi. Ta là người giết Võ Tam Thông, cũng chính là người giết chết các ngươi đôi điêu đó, càng là người giúp Lý Mạc Sầu chạy thoát. Lần đó đưa đi Dương Quá chính là ta. Lão động vật cũng là ta đưa lên đảo. Ta có thể cảm hận được các ngươi hận ý đối với ta. Cái này ta không quan tâm, dù sao hận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Kẻ yếu chỉ có thể nuốt hận mà thôi.” Diệp Thần không lớn không nhỏ tử bốn phương tám hướng chuyền đến khiến cho bọn họ không biết được mình vị trí hiện tại.
“Diệp ca ca thật sự là không muốn ra mặt sao?” Phùng Hằng thấy trò vui hay như vậy đều không có ra mặt thì quả thật là chán đi.
“Đừng nghịch, Dung Nhi nàng còn tại không muốn cho nàng gây nhiều phiền phức.” Diệp Thần liền gõ nàng cái mũi nhỏ nói. Cái cô gái nhỏ này nửa chiêu võ công đều không học lại còn muốn ham đánh nhau, thật hết thuốc chữa.
“Thì ra là ngươi giết cha chúng ta. Mau hiện thân ra chúng ta muốn giết ngươi.” Đại Võ TIểu Võ liền lập tức tức giận mở miệng nói.
“Bình tĩnh lại.” Quách TĨnh liền lập tức mở miệng nói. Người này quá mạnh không phải họ có thể đối phó huống chi địch trong tối ta ngoài sáng nữa. Hoàng Dung thì một bên an ủi con gái giả vờ như không nghe thấy gì, không quản hai tên trai thẳng nói chuyện với nhau.
“Ta giết cha các ngươi thì đã sao nào?Hắn vốn là đáng chết vạn lần. Cùng với Lục Triển Nguyên mở ra giao dịch mua bán vợ của mình, chưa kể đó còn là hắn nghĩa nữ, tên dâm loạn như hắn sớm nên chết đi. Hơn nữa đụng đến nữ nhân của ta, ngươi nghĩ ta sẽ tha cho cha các ngươi sao ngu học.” Diệp Thần khinh bỉ nói. Lần đó tại trên người tên Võ Tam Thông hắn lấy được một cái bức thư giao ước bên trong liền là Lục Triển Nguyên yêu cầu giết được Lý Mạc Sầu liền mang Hà Nguyên Quân cấp bán cho Võ Tam Thông làm thê tử đi a.
“Ngươi nói láo. Cha ta không phải người như vậy.” Hai cái Đại Võ Tiểu Võ lập tức đỏ mặt nắm chặt tay tức giận nói. Cha hắn vì Hà Nguyên Quân tỷ tỷ mà bỏ nhà ra đi bọn chúng sao có thể không biết chứ, chẳng qua là không muốn nói mà thôi. Dù sao người đã chết, họ cũng không muốn để ông ấy danh tiếng bị ô uế.
“Các hạ chính là DƯơng Quá cha nuôi, tại hạ khâm phục nhưng võ công cao cường như vậy lại là đi theo tà đạo. Thật không biết có thể hay không chúng ta ngồi lại nói chuyện, ta mong các hạ có thể đi theo chính đạo con đường vì võ lâm tạo phúc. Những hiểu lầm trước đây liền cứ thế cho qua.” Quách Tĩnh lập tức đạo mạo khuyên giải nói. Hắn cái tên này chính là vì võ lâm suốt ngày thảo nào Dung Nhi liền mười năm tán đều không đổ.
“Sư phụ tuyệt đối không thể a. Hắn đã giết chúng ta phụ thân.” Đại Võ Tiểu Võ liền lập tức tức giận nói. Dựa vào họ thực lực không thể giết được tên ma đầu này, nhưng họ tin tưởng sư phụ sẽ giúp được họ trả thù a.
“Im mồm, hai các ngươi là ta đệ tử còn không biết vì võ lâm mà bỏ qua việc tư thù cá nhân sao.” Quách Tĩnh nghĩa hiệp mở miệng nói.
“Sư phụ… nếu như ngươi thật sự muốn thỏa hiệp chúng ta liền tự sát ngay tại chỗ” Hai cái đại Võ TIểu Võ bất lực nói khẽ. Chỉ có thể nuột hận vào trong mà thôi.
“Các ngươi là muốn làm phản sao.” Quách Tĩnh nhìn hai cái này đồ đệ bất lực quát lên. Các ngươi nghĩ là kẻ địch đơn giản người sao hả.
“Quách Đại Hiệp, thời buổi này vàng thau lẫn lộn, mọi người mất niềm tin vào cuộc sống cũng là chuyện bình thường thôi, mình cứ làm nhưng chuyện mình cho là đúng đi ha! Thằng nào nói hay chết kệ cha nó.” Diệp Thần liền lập tức đổ thêm dầu vào lửa nói. CÁc ngươi giỏi thì tự sát cho bố xem cái nào. Làm như bố mày sợ mày quá cơ ý.
“Các hạ ngươi rõ ràng là không muốn đi ra gặp mặt sao. Chẳng lẽ muốn xa vào ma đạo? Chẳng lẽ chỉ muốn làm con rùa rút đầu hay sao.” Quách Tĩnh lập tức liền cất giọng mở miệng nói. Hai tên đệ tử liền cũng buông xuống mình dũng khí tự sát.
“Quách Tĩnh chúng ta nước sông không phạm nước giếng hà tất muốn tương ngộ. Kế khích tướng của ngươi lão tử không muốn nghe chú ý ngươi cái mõm.” Diệp Thần đánh ra một chỉ đến phía Quách Tĩnh khiến hắn lùi lại vài bước. Nếu không phải là Dung Nhi còn tại khiến hắn không muốn làm căng, thì Quách Tĩnh sớm đã thành cái xác, còn ở trước mặt hắn nói lên xuống.
“Chết tiệt thật. Ngươi chạy không có thoát.” Quách Tĩnh lập tức xông lên đánh tới phía trước liền lập tức phanh lại đi à. Cái này tiểu cô nương là kẻ đứng sau ư, không giống a. Với lại nàng dung mạo hình như hắn từng gặp ở đâu nhưng không có nhớ ra được đi.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Phùng Hằng liền lập tức lùi lại đi a. Cái tên chết tiệt chạy quên nàng đi à. Nàng đâu biết võ công thế nào chạy được.
Mọi người cũng lập tức chạy tới phía trước, Hoàng Dung không khỏi vỗ mình cái chán, mẫu thân ngươi quá ham vui lần này thực muốn hại chết ta rồi a. Sao không chạy theo hắn đi à, ngươi chạy hay đang đi bộ vậy hả trời.
“Ấy chết, xin lỗi. Để quên hàng.” Diệp Thần chạy một lúc liền nhớ đến Phùng Hằng cái này con hàng liền lập tức quay trở lại cười hà hà nói.
Mấy người nhìn cái này vị ca ca trẻ tuổi không khỏi há hốc mồm, cái dáng vẻ hoàn toàn khộng như họ tưởng tượng đi a. Quả thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Với lại đi đánh lộn còn mang theo nữ nhân, còn để quên nàng đùa người a. Ngươi giỡn vui vậy gia đình ngươi có hạnh phúc không.
“Đẹp trai mà có điều kiện cũng khổ lắm đi đâu ai cũng nhận ra là sao à.” Diệp Thần không khỏi thở dài thương thay cho mình số phận hẩm hiu ý lộn là đào hoa.
Mấy người xung quanh không khỏi đen mặt lại, cái đồ mặt dày vô sỉ đi a.
“Các hạ chính là người khi nãy. Có hay không có thể uống trà cùng đàm đạo.” Quách Tĩnh liền nhìn thấy người này còn trẻ người non dạ lập tức muốn mở miệng khuyên can hắn bỏ tối theo sáng a. Với lại hắn cảm nhận được người này quỷ dị thân pháp so với hắn còn mạnh, quả thực đánh không lại thì cái dạnh Quách Đại Hiệp đệ nhất thiên hạ liên ném a. Đặc biệt Dung Nhi ở đây hắn không muốn đánh thua.
“Có chè Thái Nguyên sao?” Diệp Thần liền theo bản năng hỏi. Cái thằng này mày nghĩ mày đang ở đâu vậy hả trời.
“Có tất nhiên là có, nhập khẩu hàng đương nhiên là có.” Quách Tĩnh liền lập tức mở miệng đồng ý nói. Điên tác bị điên rồi, thôi kệ nó quảng cáo luôn.
“Cho ta ly chè thập cẩm ba màu. Tiểu Hằng ngươi là muốn ăn cái gì đây chè thập cẩm a.” Diệp Thần nhún vai tự nhiên nói.
Mấy người lập tức thấy được sự vô duyên tàn bạo vô nhân đạo của Diệp Thần đi à.
“Hóa ra là ngươi tên khốn nạn cuối cùng cũng tìm được nhà ngươi a.” Quách Phù một bên nhìn cái này soái ca lập tức mặt đỏ lên một hồi ngại ngùng nhìn hắn nghĩ.
“E hèm.” Hoàng Dung liền lên tiếng nói,chạy đi còn không mau chạy a. Để lâu mọi chuyện liền vượt quá tầm kiểm soát đi à. Nàng có thể thấy rõ trong mắt của Kha Trấn Ác cùng hai cái này đại võ tiểu võ thù hận a. Còn chưa tính là Quách Tĩnh cũng có chút địch ý lẫn Dương Quá có thể sẵn sàng lúc nào cũng có thể muốn giết hai tên Đại Võ cùng Tiểu Võ một cách rõ ràng a. Còn chưa tính Quách Phù biểu hiện có chút khác thường a.
“Hôm nay liền cáo từ sau này gặp lại.” Diệp Thần thấy Hoàng Dung khó sử cũng không làm khó nàng liền cầm lấy tay Phùng Hằng muốn rời đi nơi này.
“Đứng lại muốn chết.” Đại Sư Phụ Kha Trấn Ác tuy bị trọng thương cũng liền xông lên đánh tới DIệp Thần phía, liền bị hắn một chưởng kích lui.
Quách Tĩnh thấy vậy cũng liền xông lên đánh tới Diệp Thần liền bị ăn một quyền vào bụng của mình đi à. Hắn là không muốn gây sự nhưng bọn họ là muốn gây chuyện a. Dung Nhi cũng không thể trách hắn được đi à.
“Các ngươi mau tấn công cái người phụ nữ nàng không biết võ công. Chỉ cần bắt nàng làm con tin không tin không giết được hắn.” Kha Trấn Ác lập tức mở miệng nói. Hai tên Đại Võ Tiểu Võ lập tức xông lên tấn công đến Phùng Hằng đi à.
“Bỉ ổi. “ Phùng Hằng liền biến sắc khinh bỉ nói.
“Đấu với loại người xấu xa như các ngươi còn cần nói từ bỉ ổi sao. Không từ thủ đoạn tiêu diệt cái ác.” Đại Võ Tiểu Võ cười gằn nói. Dương Quá muỗn xông lại liền không di chuyển được hắn huyệt đạo bị điểm đi a.
Đại Võ Tiểu Võ những tưởng thành công trong gang tấc liền bị đánh lui về phía sau phun ra máu không rõ sống chết. Diệp Thần đứng trước mặt nàng ôm lấy Phùng Hằng vào ngực ánh mắt lạnh lại nhìn mấy người.
“Không xong mấy tên ngu ngốc này.” Hoàng Dung không khỏi khẽ biến sắc nghĩ. Đụng đến Long Nghịch lân là khó trách được hắn tức giận a. Chính nàng cũng cảm thấy tức giận dám nhân lúc nàng không để ý đánh mẹ nàng chủ ý quả nhiên chán sống.
Mấy người trợn mắt nhìn Diệp Thần thân thủ tốc độ không khỏi níu lại lưỡi. Trong chớp mắt liền thoát ra Quách Tĩnh cùng Kha Trấn Ác vây công thật sự là quá mạnh mẽ.
“Cảm ơn ngươi.” Phùng Hằng liền đỏ mặt nhìn cái này khí tức quen thuộc nam tử không khỏi toát ra muôn vàn yêu thương.
“Các ngươi có thể chiếm lấy linh hồn ta, đánh ta, gây tổn thương cho ta, thậm chí giết ta, ta không quan tâm nhưng tuyệt đối đừng động vào cô ấy. Con người phải trả giá vì sai lầm của mình.” DIệp Thần lạnh lùng tiến tới phía trước. Xung quanh lập tức đóng băng dần lại, giường như mùa đông đang tới vậy.
“Dừng tay lại đi tướng… Diệp ca ca, chuyện này giao cho ta giải quyết.” Hoàng Dung nhìn mình bên cạnh Phù Nhi liền lên tiếng dập tắt đi Diệp Thần cơn giận.
“Dung Nhi có những chuyện ta không thể nhịn kể cả là ngươi đứng trước mặt ta cũng như vậy.” Diệp Thần lạnh băng nói. Hắn có thể vì gái làm một số chuyện trái hắn nguyên tắc như cho nàng thời gian sắp xếp mọi chuyện nhưng tuyệt không phải chuyện gì hắn cũng sẽ đồng ý.
“Diệp ca ca, chúng ta vẫn là đi thôi. Đừng làm khí Dung Nhi.” Phùng Hằng liền lên tiếng cản hắn. Dù gì thì Hoàng Dung cũng là nàng nhi nữ tuyệt không muốn để nàng khó xử.
“Ta nuốt không trôi được cục tức này a. Ta nhất định dạy đời bọn nó.” Diệp Thần sắn tay áo lên nói.
“Đợi đã ngươi theo ta về, cái gì đều chiều theo ngươi a. Ta dạy ngươi trò này sướng lắm. Đi theo ta.” Phùng Hằng liền dùng mỹ nhân kế liền nói nhỏ với Diệp Thần nói.
“E hèm, Ta còn là ngây thơ trong sáng a… đợi đã. Ta còn chưa đủ ngầu, cho ta thêm tý ngầu coi đừng kéo. Chuyện gì dù đúng dù sai thì người có thai cũng là con gái a. Từ từ nào đừng gấp.” Diệp Thần lập tức bị PHùng Hằng kéo lên thất thanh nói. Sau đó liền từ bị động thành chủ động, nhờ hiệu ứng lạc trôi liền từ cừu hóa sói hắc hắc, còn Phùng Hằng từ con sói hóa con cừu à.Niềm vui của Diệp Thần bỗng dưng liền là niềm đau của Phùng Hằng a.
Mọi người liền trợn mắt nhìn hai tên nguy hiểm biến mất mọi chuyện nghi ngờ dồn về phía Hoàng Dung. Nàng là biết chuyện gì đó về cái tên công tử “no name” này đi a. Hai người quan hệ không đơn giản đi à.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.