Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 246: Thần điêu-chỉ cần là vì gái thì sai cũng thành đúng




Bên ngoài thành lúc này đây Dương Quá lập tức bị Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh chặn giữ lại không có đường lui đi à.
“Tiểu tử thối dám lừa ta đi xa như vậy ta đánh chết nhà ngươi đánh chết cái nhà ngươi dám đi lừa đảo ta hả.” Quách Phù lập tức tức giận liên tục đạp cái này Dương Quá mấy cái.
“Ấy, đừng đạp. Ta không cố ý đừng có đạp ta a.” Dương Quá lập tức nhảy câng câng lên nhưng bị Hoàng Dung giữ lên ăn mấy cái vào đùi đau điếng người đi à.
“Hừ thúi tiểu tử đáng đời cho đau chết nhà ngươi.” Quách Phù lập tức híp mắt lại cười nói.
“Phù Nhi ngươi đừng có náo nữa ngoan ngoãn lại một chút.” Quách Tĩnh lập tức mở miệng nói ngăn lại mình nữ nhi.
“Tiểu tử ngươi tiếp tục chạy a. Tại sao còn không tiếp tục chạy nữa đi à. “ Hoàng Dung lập tức cầm lấy vai của Dương Quá bóp nhẹ chế trụ lấy hắn lại đi à.
“Cái này đại nương ngươi là người lớn đừng chấp nhặt với tiểu nhân như ta a. Cùng lắm ta lừa cái này tiểu thư bao nhiêu tiền ta thường lại khoong phải là được sao à. Là người trong giang hồ ta chỉ là kiếm cơm thôi a.” Dương Quá lập tức lươn lẹo mở miệng nói.
“Vậy ý ngươi là ngươi đi lừa ta nữ nhi sao à.” Hoàng Dung lập tức cười khẽ nói.
“Không phải a, ta thực sự có gặp cái đó lão già, đúng chính hắn kêu ta đi lừa các ngươi a. Các ngươi biết đây ta là vô tội à. Hắn như vậy võ công cao cường ta không đánh lại được chỉ biết làm theo a. Thực sự không lừa các ngươi. Còn nữa hiện tại hắn đi nơi nào ta cũng thực không có biết các ngươi có giữ ta cũng vô dụng. Vậy đó giang hồ sau này có cơ hội mong là sẽ không bao giờ gặp lại.” Dương Quá lập tức mở miệng cười khổ nói kéo xuống Hoàng Dung tay lập tức quay người chạy trốn đi à.
“Đợi đã a, ngươi cùng lão động vật rốt cuộc có quan hệ gì a.” Hoàng Dung lập tức giữ lấy lại Dương Quá ngay lập tức đi à.
“Lão động vật là ai a? Ta chưa từng nghe qua đi à. Làm sao có thể nào biết được hắn là ai a?” Dương Quá lập tức giả ngố cười hề hề nói.
“Chưa nghe qua vậy tại sao ngươi phải chạy à.” Hoàng Dung lập tức mở miệng nói.
“Ta chưa bao giờ gặp hắn thật đó a. Ngươi xem ta chỉ là tiểu tặc một cái các ngươi tha cho ta đi a.” Dương Quá lập tức mở miệng nói.
“Xem ra chúng ta thực nhầm người rồi đi a. Dung Nhi thả hắn đi đi à.” Quách TĨnh lập tức mở miệng nói.
“Ân đúng vậy a. Quả nhiên là đàn ông vẫn là biết nhìn xa trông rộng đi à. Không như một số người phụ nữ, ánh mắt hạn hẹp.” Dương Quá không khỏi liếc nhìn Hoàng Dung Quác Phù khinh thường nói.
“Ngươi nói cái gì đấy hả.” Quách Phù lập tức tức giận.
“Tĩnh ca ca ngươi không thấy cái này bộ quần áo tốt quen mắt sao à. Còn nữa lúc đó hắn bị đánh trúng chân vẫn còn vết bầm. Nếu hắn có thể giúp lão động vật chạy trốn vậy chúng ta liền giữ hắn lại, lão động vật đó ắt sẽ tự mò đến a.” Hoàng Dung lập tức cười như không cười mở miệng nói.
“Được ta đi theo các ngươi đi theo các ngươi là được chứ gì. ĐỪng giữ như vậy a.” Dương Quá nhấc nhẹ cánh tay lên lập tức cười hì hì quay người chạy đi à.
“Muốn giữ lại bổn tiểu gia, không có cửa. Xem chiêu ta biết võ công tuyệt đối không sợ nhà ngươi, giỏi liền lên đến đây. Ta đã nói không quen là không quen rồi. Cái này vết bầm liền là con gái bảo bối các ngươi gây ra đi a.” Dương Quá biết khó thoát định rút ra kiếm lập tức ngừng lại dùng tay đôi đánh tới đi à. Đây là cha hắn dạy hắn một bộ quyền pháp đi a. Chính là nói mẹ hắn biết môn này võ công tên Tiểu Dao Quyền đi à.
“Đây chẳng phải là Tiểu Dao Quyền của Niệm Từ năm đó đi học được của Hồng lão sư phụ sao à. Đứa bé này chẳng lẽ nào là.” Quách Tĩnh làm sao đối với cái bộ quyền pháp Tiêu Dao Du này cảm thấy xa lạ đâu.
“Đứa trẻ này hội Tiêu Dao Quyền.” Hoàng Dung cũng lập tức liền nhận ra đi à. Môn võ công này nàng không những quen thuộc mà còn hội sẽ biết đi a. Nhưng có một điều gì đó không thích hợp lúc vừa rồi giao thủ nó có dừng lại một chút đi a. Rốt cuộc là do dự cái gì đâu.
“Tiểu huynh đệ, cậu tên Dương Quá, Mục Niệm Từ là mẹ cậu có phải không.” Quách Tĩnh kích động nói.
“Làm sao ông biết được. Ngươi điều tra ta. “ Dương Quá lập tức nghi ngờ nói. Chẳng lẽ nương thực sự quen biết họ hay sao à.
“Tìm thấy rồi, cuối cùng ta cũng tìm được con rồi.” Quách Tĩnh kích động ôm lấy Dương Quá nói. Đối với Dương Khang là hắn một mực trong lòng tiếc hận cái này đường đệ, hắn có lỗi quá nhiều đối với Mục gia đi à.
“Ngươi mau buông ta ra, ngươi bị gay sao. Mau thả ta ra.” Dương Quá lập tức đẩy ra Quách Tĩnh nói.
“Quá Nhi là ta, ta là ngươi Quách Bá Bá năm xưa ta chính là cha ngươi Dương Khang huynh đệ kết nghĩa đi a. Ngươi có hay không nhận ra được ta à.” Quách Tĩnh lập tức có chút thương cảm nói.
“Dương Khang cha ta. Thì làm sao chứ. Ta đã hai người cha rất tốt với ta, Dương Khang cái gì cha ta đều không cần biết đến.” DƯơng Quá lập tức mở miệng nói.
“Quá Nhi, tuy hắn có chút không phải nhưng ngươi…Với lại cha ngươi hai người rốt cuộc là ai?” Quách Tĩnh tiếc sắt không rèn được thành sắt nói.
“Cái này ta cũng không có nghĩa vụ nói cho các ngươi biết đi a. Máu mủ tình thâm không bằng người luôn ở bên mình mọi lúc mọi nơi a. Nương ta chịu bao nhiêu cực khổ lúc hắn ở đâu hả, hắn làm được cái gì chứ. Người mình chưa từng gặp mặt nói mình kính trọng ổng trong khi ngoài sinh ra mình cũng chẳng làm được cái gì cả. Nếu không lo được cho gia đình thì ngay từ đầu đừng có làm. Tôn trọng không phải là thứ để cho, mà là để giành lấy.” Dương Quá lập tức mở miệng không có chút nào kính trọng nói.
“Quá Nhi ngươi suy nghĩ như vậy sớm muộn sẽ vào bàng môn ta đạo.” Quách Tĩnh lập tức mở miệng nói.
“Tĩnh ca ca ngươi đừng nóng, Quá Nhi hắn còn nhỏ.Cứ từ từ rồi sẽ có lúc uốn nắn được nó đi à.” Hoàng Dung lập tức khuyên can nói. Đơn giản bởi vì Quá Nhi hắn nói đúng, nàng là con gái Đông Tà chỉ tin bản thân không tin phật pháp thần linh, càng không bị thói đời rằng buộc đi a.
“Được, Quá Nhi mẹ của ngươi nàng đâu rồi đi a.” Quách Tĩnh liền nhìn Dương Quá hỏi.
“Bắt được ta, ta liền nói cho các ngươi biết đi a. “ Dương Quá lập tức quay người ra, lập tức có một bóng người nhanh chóng bắt lấy hắn chạy đi mất đi à.
“Mau đuổi theo đi à.” Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh lập tức đuổi đi theo đi a. Nhưng người này khinh công quá nhanh bọn họ đuổi theo liền không có kịp đi a.
“Ở đây có hai đường chúng ta liền chia nhau ra tìm đi à.” Hoàng Dung nhìn phía trước hai con đường lập tức mở miệng nói.
“Được, Dung Nhi ngươi cẩn thận một chút nhất định muốn đưa Quá Nhi trở lại đi a.” Quách Tĩnh lập tức gật đầu nói Liền đi theo một đường rời đi đi à.
“Hắn đã đi rồi, ngươi còn không mau đi ra đi à.” Hoàng Dung nhìn xung quanh lập tức mở miệng nói.
“Ân, vẫn là nữ nhân của ta thông minh đi a. Biết ta vốn không có rời đi mà ở lại đây trốn đi à.” Diệp Thần đưa Dương Quá từ trên một cành cây hạ xuống cười nói.
“Miệng lưỡi dẻo mỏ ta đã sớm biết là ngươi mà. Ngươi nói rốt cuộc ngươi là ai đây.” Hoàng Dung lập tức đề phòng nói.
“Ân ta là ai không quan trọng. Vấn đề là ngươi lừa di Quách Tĩnh chẳng lẽ là muốn ta sao à. Nhẹ nhàng một chút nhìn ta thế này thôi chứ mong manh dễ vỡ lắm.” Diệp Thần không khỏi mở miệng nói.
“Phụ thân ngươi quả nhiên là cái mặt dày đi a.” Dương Quá không khỏi mở miệng thán phục nói.
“Ngươi là cái đồ ngốc sao, mọi việc dù đúng dù sai chỉ cần là vì mỹ nhân mà làm thì sai cũng thành đúng.” Diệp Thần liền gõ đầu của Dương Quá nói.
“Ngươi thôi đi, ta lừa đi Tĩnh ca ca vì ta biết hai người chúng ta có hợp lại cũng không đánh được ngươi. Hôm nay Bích Hải Triều Sinh Khúc liền là ngươi cầm đến đúng không. Cũng có thể là cha ta giúp ngươi cầm lên.” Hoàng Dung liền nhìn Diệp Thần lập tức suy đoán nói.
“Tĩnh ca ca ngươi gọi thân mật như vậy không sợ ta ghen sao à. Dung Nhi Ngươi là ta nữ nhân, ngươi phải biết khhi ta ghen thực sự rất đáng sợ a, chính ta cũng cảm thấy đáng sợ đi à.” Diệp Thần lập tức chớp mắt xuất hiện tại Hoàng Dung trước mặt kéo lại eo nàng ngửi một chút ánh mắt dâm dê vô số tội nói.
“Mau buông ta ra đi a. Ngươi muốn làm cái gì. Nơi này liền có trẻ con a.”Hoàng Dung mặt không khỏi lập tức phiếm hồng đi à.
“Trẻ con thì làm sao, Quá Nhi hắn cũng sẽ không có nhìn thấy a, đặc biết là đây là rừng cây ngươi có la rát họng cũng không ai biết đi à. Thiên thời địa lợi còn có nhân hòa như vậy chẳng phải chúng ta không làm gì sẽ rất có lỗi với trời đất sao à?” Diệp Thần sờ sờ đường cong của Hoàng Dung không khỏi có chút nuốt nước bọt đi à. Quả nhiên là mỹ vị nhân gian đi à.
“ĐÚng vậy a, ta cái gì cũng không có nhìn thấy đi à.”Dương Quá một bên không khỏi đỏ mặt, hắn tuy lưu manh nhưng cái này cũng quá trực tiếp đi à. Ánh mắt không khỏi không dám chớp mắt nhìn học hỏi bí kíp tán giá bảo điển của phụ thân đi à. Hoàng Dung mặt không khỏi có chút xám xịt, cái này tiểu quỷ rõ ràng thấy chết không cứu a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.