Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 159: Khế ước linh hồn




“Vũ Khí Bản Mệnh của ta liền là nó, Phản Chiếu Thiên Đạo.” Linh Nhi triệu hồi lên vũ khí bản mệnh lơ lửng trong Thần Uyển.
“Một chiếc gương? Thật đẹp a, nhưng tại sao lại không phản chiếu gì vậy. Nó rốt cuộc có chức năng gì vậy.” Diệp Thần nhìn chiếc gương cổ lớn hình chứ nhật với cá đường nét đầy ma mị nói.
“Ân nó tượng trưng cho sự phản chiếu của thế giới ranh giới giữa sự phụ định và khẳng định. Nhờ có nó ta có thể phủ định mọi giả thiết tồn tại. Ngươi nói xem nó có lợi hại không à.” Linh Nhi liền khoe khoang nói.
“Nó có màu bạc hào quang giống ta nè.” Diệp Thần liền nhìn ánh sáng ơhats ra nói.
“Không thể nào chẳng phải là không có màu hay sao?” Linh Nhi ngạc nhiên nói. Vũ khí bản mệnh này đều vạn năm chưa từng thấy nó phát ra màu sắc a. Nàng còn tưởng hỏng đâu.
Leng....Keng...
Hai vũ khí bản mệnh gặp nhau liền lập tức rung lên mệnh mẽ, liên tục phát ra mạnh mẽ hào quang, tấn công trấn áp lẫn nhau.
“Lão Công ngươi mau thu hồi lại bản mệnh vũ khí đi.” Linh Nhi liền lo lắng nói. Thật không ngờ điều này lại có thể xảy ra đâu.
“Vũ Khí Bản Mệnh thu hồi.” Diệp Thần phát hiện ra dị thường lập tức liền thu lại mình nói.
“Thật là may chưa có gì xảy ra.” Linh Nhi liền vỗ ngực nói.
“Linh Nhi lão bà vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Diệp Thần thắc mắc hỏi. Tại sao hai cái này vũ khí lại đánh chiếm lẫn nhau đâu.
“Vừa rồi là dung hợp lại hiện tượng xảy ra. “ Linh Nhi liền giải thích nói.
“Dung hợp? Lão bà tại sao lại vậy à.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Ta cũng không có biết. Với lại Phản Chiếu Thiên Đạo của ta được sửa lại là tốt rồi.” Linh Nhi liền vui vẻ sờ lên mình vũ khí nói. Bỗng nhiên một đoạn hình ảnh liền vụt qua ngang trước nàng mặt khiến nàng lập tức sợ hãi.
“Linh Nhi ngươi sao vậy? “ Diệp Thần thấy nàng có vấn đề liền đỡ lấy nàng nói.
“Ta không sao chẳng qua liền thấy một số hình ảnh lạ thôi. Lão công ngươi không cần lo lắng.” Linh Nhi liền mở miệng nói.
“Ngươi thấy cái gì vậy?” Diệp Thần liền cười nói.
“Ta thấy ngươi chết, trên người rất nhiều máu.” Linh Nhi liền ôm chặt lấy hắn nói, như là sợ mất hắn.
“Ngươi tỉnh lại a, ai có thể giết được ta đâu. Phải tin tưởng ngươi lão công.” Diệp Thần cầm lấy nàng bàn tay an ủi nói.
“Có lẽ tại ta suy nghĩ quá nhiều đi.” Linh Nhi thu hồi lại vũ khí bản mệnh nói.
“Được rồi, vậy lão bà mau cho lão công giảng cái này Vũ Khí Bản Mệnh bài giảng đi.” Diệp Thần liền cười nói.
“Ân, vũ khí bản mệnh chia làm trắng, lục, lam, tím, cam, đỏ. mạnh dần từ trắng đến đỏ. Nó cũng chia làm nhiều loại vũ khí bản mệnh khác nhau, có lúc là đồ vật có lúc là vũ khí, có lúc là động vật.” Linh Nhi liền tóm gọn nói.
“Ta nói Linh Nhi lão bà sao ta thấy có vẻ giống game vậy à. Còn nữa bạc sắc của chúng ta có phải mạnh hơn đỏ sắc.” Diệp Thần thắc mắc nói.
“Ân, đúng vậy a. Ta nói lão công ngươi rất thông minh đi. Chúng ta bạc sắc khá giống trắng sắc, nên rất dễ bị hiểu lầm. Với lại bạc sắc không được phép tồn tại vì nó là của riêng thiên đạo bên trong a. Vậy nên đẳng cấp phân chia vốn không được cho vào. Tuy nhiên cũng không hẳn là giống game, bởi có một số người là song sinh vũ khí bản mệnh a.” Linh Nhi liền cười nói.
“Ân, ta đã hiểu đi. Ta biết đâu lại có hai vũ khí bản mệnh đâu. “ Diệp Thần liền gật đầu nói.
“Lão công ngươi mơ vừa thôi. Thời Không Thiên Đạo là bạc sắc vũ khí nếu muốn thức tỉnh phải thức tỉnh cao hơn nó vũ khí bản mệnh nếu không, không thể thức tỉnh nữa.” Linh Nhi liền trêu ghẹo hắn nói.
“Ta biết rồi a, chẳng qua chỉ là nghĩ một chút.” Diệp Thần có vẻ thất vọng nói.
“Lão công ta vừa nghĩ đến chúng ta vẫn là kí khế ước linh hồn được không. Như vậy ngươi cũng có thể giống như có hai vũ khí bản mệnh.” Linh Nhi liền nói. Nàng thực không thích nhìn Diệp Thần thất vọng đi a.
“Khế ước linh hồn?” Diệp Thần liền thắc mắc nói.
“Đúng vậy nó sẽ khiến ta vũ khí bản mệnh cùng với ngươi vũ khí bản mệnh liên kết lại với nhau. Lúc đó ngươi có thể sử dụng một lúc hai cái vũ khí bản mệnh ngược lại ta cũng vậy.” Linh Nhi liền nói.
“Thật quá tốt.” Diệp Thần gật đầu nói.
“Nhưng tuy nhiên nếu làm vậy, có nghĩa nếu một trong hai chúng ta chết người còn lại cũng không thể sống sót. Đó là lý do tại sao ở các vị diện đều không có mấy người đồng ý thực hiện nó.” Linh Nhi liền mở miệng nói.
“Vậy lão bà ngươi muốn cùng lão công cùng sống cùng chết sao?” Diệp Thần liền hỏi.
“Ta mới không muốn cùng lão công cùng sống cùng chết. Ta còn trẻ như vậy ngươi mà chết ta còn muốn tái giá.” Linh Nhi liền trêu trọc hắn.
“Ân, Linh Nhi lão bà ngươi thật sự là xấu a. Còn như vậy dám động ta vảy rồng.” Diệp Thần không khỏi có chút ghen nói.
“Không đùa lão công. Ngươi phải nhớ một khí ký khế ước, ngươi cả đời này đều không thể phá bỏ trừ khí một trong hai bên kí khế ước bị bên còn lại giết chết.” Linh Nhi liền nhắc nhở hắn.
“Cái này còn khỏi lo, ta làm sao có thể làm thương ngươi đâu.” Diệp Thần chân tay không thật thà liền sờ soạng nàng từ trên xuống dưới.
“ Được rồi, lão công ngươi tại Xạ Điêu thế giới dùng trò này với bao nhiêu người đừng tưởng ta không biết. Đừng như vậy táy máy để ta mở khế ước đâu.” Linh Nhi liền gạt ra hắn tay nói.
Linh Nhi liền đặt ngón tay lên không chung viết ra một bản khế ước. Sau đó liền niệm chút phép từ trong người lất ra một giọt máu nhỏ vào bên trong rồi đưa sang cho Diệp Thần.
“Ân, để ta.” Diệp Thần liền dùng Phi Thiên hoá ra một chiếc kim đến châm vào mình đầu ngón tay.
“Linh Nhi lão bà làm sao đây? Không châm thủng được.” Diệp Thần cười khổ nói.
“Lão công ngươi quả là cái đồ ngốc vẫn là để ta giúp.” Linh Nhi liền khẽ cười, đây là Diệp Thần hộ thể Long Phượng thần khí a.
Linh Nhi cầm lấy Diệp Thần tay giúp hắn thu lại Long Phượng Khí. Diệp Thần liền dùng Phi Thiên đâm vào nhưng kết quả liền không được đi. Hồi phục quá nhanh máu còn không có kịp chảy ra.
“Linh Nhi lão bà lấy một giọt máu cũng như vậy cực khổ sao?” Diệp Thần ngồi trên đất đau đớn nói. Các ngươi cứ thử châm vài chục phát vào một chỗ xem.
“Ân, cũng không hẳn. Lão công ngươi theo ta niệm chút phép liền có thể lấy máu trong cơ thể ra.” Linh Nhi liền cười nói.
Diệp Thần có chút đen mặt, nhất định là nàng muốn chỉnh hắn. Nhất định là thế.
Keng, vũ khí bản mệnh liên kết.
Keng, liên kết thành công.
Diệp Thần lập tức nhìn thấy một cảnh tượng hiện ra trước mặt hắn. Không gian liền trở lên tối mịt, có một thanh kiếm liền đâm đến hắn sau lưng
“Là ai?. “ Diệp Thần liền đau đớn nói.
“Diệp Thần tỉnh lại, lão công ngươi không sao chứ.”Linh Nhi liền thắc mắc hỏi.
“Hả? Cái gì vừa xảy ra? “ Diệp Thần liền tỉnh lại nói. Vừa rồi cảm giác rất chân thật là mơ sao.
“Ngươi sao lại như vậy thẫn thờ đâu.” Linh Nhi liền cười nhạo hắn nói.
“Được rồi, ngươi còn cười ta. Lão công nhất định muốn phạt ngươi.” Diệp Thần liền muốn tấn công Linh Nhi.
“Đợi lão công bắt được ta rồi tính đi.” Linh Nhi lập tức liền nhanh chóng chạy thoát.
Diệp Thần cũng chỉ bó tay rời đi ra bên ngoài Thần Uyển đâu. Còn đoạn hình ảnh vừa rồi liền có lẽ là hắn nghe Linh Nhi nói lo lắng quá nhiều đi à.
Tại Thần Uyển bên trong, Linh Nhi liền ngồi bên trên một cành cây lẩm bẩm.
“Tại sao ta lại đâm lão công? Tại sao lại là ta?” Linh Nhi cứ như vậy liền tục lẩm bẩm nói. Lúc hai vũ khí bản mệnh dung hợp lúc, nàng cũng có một đoạn hình ảnh chạy qua. Chẳng qua là sớm hơn Diệp Thần tỉnh lại mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.