Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 987: Các ngươi có tội! (1)




Cường giả Hóa Phàm cảnh, chỉ có đạt tới đệ bát trọng Đạp Hư Cảnh thì mới có thể đạp hư mà lên. Chân đạp lơ lửng trên bầu trời, chỉ có điều cũng chỉ có thể dừng lại ngắn ngủi trên không trung. Đứng thẳng từ trên xuống, độ cao vẫn còn có giới hạn, không được tính là phi hành.
Người chân chính có thể bay, ít nhất cũng phải đạt tới Bán Thánh!
Siêu việt võ giả cửu trọng là Hóa Phàm.
Siêu việt Hóa Phàm cửu trọng là Bán Thánh.
Chỉ là, dù là Bán Thánh cũng chỉ là lăng không hư độ, không có cách nào tiêu sái tự nhiên được!
Thế nhưng vị trước mắt này đạp không mà đến, coi không khí như là cầu thang hữu hình. Lơ lửng ở trên không giống như thần tích, khiến cho người ta vừa nhìn một cái, từ chỗ sâu trong lòng đã sinh ra ý sợ hãi.
Quan trọng nhất chính là, khí tức trên thân hắn lại giống như thủy triều, vô cùng vô tận. Khiến cho người ta có một loại uy áp mãnh liệt ở trên linh hồn, khiến cho người ta không tự chủ được mà thần phục, không ngẩng đầu lên được.
Đây không riêng gì áp bách bên trên khí thế mà còn mang theo trấn phục ở trên phương diện linh hồn.
Giống như một ngọn núi lớn đặt ở trên đỉnh đầu, căn bản không thể nào sinh ra nổi nửa phần ý niệm phản kháng.
Người có thể có loại năng lực này, chỉ sợ... Đã đột phá Bán Thánh, đạt đến Từ Thánh, thậm chí là Thánh giả!
Loại cường giả này coi như ở trong Huyễn Vũ đế quốc cũng không có lấy một vị... Làm sao sẽ xuất hiện ở đây?
Hơn nữa... Xem ra, còn đang nói chuyện thay... Trương Huyền?
Trái tim đám người La Hoàng tông chủ run rẩy, như đang ở trong hầm băng. Mỗi một người bị dọa đến vẻ mặt trắng bệch, không còn khí thế hùng hổ và phách lối như vừa rồi nữa.
Vốn cho rằng, Trương Huyền này chính là một tiểu nhân vật ở địa phương nhỏ bé. Thế không nghĩ tới trong nháy mắt đã biến thành mãnh thú Hồng Hoang, có thể tuỳ tiện xé rách bọn hắn.
“Lão gia...
Mọi người bị dọa đến mức nhũn ra, hốc mắt Tôn Cường thì đỏ lên.
Người tản mát ra khí tức cường đại, đạp không mà đi này không phải là lão gia Dương Huyền, thì là ai cơ chứ?
Vốn cho rằng tai kiếp lần này khó thoát, không nghĩ tới lão gia đã đến!
Hơn nữa còn bí mật mang theo uy thế vô cùng, phá không mà tới.
“Đây là... Dương sư?
Tiết Nhất Dao bị trọng thương ở bên cạnh, khi nhìn thấy người trung niên ở trên không trung, trong lòng cũng rất chấn động, vẻ mặt kích động tới mức ửng hồng.
Khó trách Tôn Cường tự tin như vậy, hóa ra vị Dương sư này lại cường đại như thế!
Có được loại thực lực này, lại vượt qua Danh sư lục tinh, có lẽ thật sự có thể giải quyết vấn đề trên linh hồn của nàng, lần nữa khôi phục lại như lúc ban đầu.
“Tô Phàm, Lăng Hằng Vũ bái kiến Dương sư!
Sân nhỏ lặng ngắt như tờ một lúc, lúc này có hai bóng người phá phong mà tới, chính là Tô sư, Lăng sư.
Mặc dù bọn hắn đồng thời nhận được tin tức như đám người Khang đường chủ, đáng tiếc tốc độ so ra vẫn kém hai người. Cho nên lúc này mới chạy tới.
Vừa tới nơi thì đã thấy Dương sư đạp không mà tới, tản mát ra khí thế, cảnh tượng vô cùng uy thế. Trong lòng hai người đều chấn động, cung kính ôm quyền, một câu cũng không dám nói ra.
Lúc trước, khi dùng Minh Lý Chi Nhãn nhìn qua người này bọn hắn đã biết đối phương là một vị vượt qua Danh sư lục tinh, không tầm thường. Chỉ là không nghĩ tới, khi thực lực chân chính phát ra lại kinh khủng như vậy.
Khiến cho người ta không sinh ra nổi nửa điểm ý niệm phản kháng.
“Tiền bối hiểu lầm, vãn bối không phải có ý kia...
Bình phục tâm cảnh, từ trong khiếp sợ khôi phục lại, La Hoàng tông chủ lập tức ôm quyền. Chỉ là vừa mới nói một nửa thì đã cảm thấy có một cỗ khí tức nghiền ép linh hồn bay thẳng đến, dường như muốn xé nát hắn ra.
Phốc!
Một ngụm máu tươi phun ra, chân lùi lại bảy, tám bước.
Chỉ giao phong một chút là hắn đã biết, linh hồn đã bị trọng thương.
Linh hồn không giống như thân thể, thứ sau dùng đan dược, chân khí ôn nhuận là có thể khôi phục. Mà linh hồn cần thời gian tích lũy ngày tháng mới có thể chậm rãi tu bổ. Thương thế lần này nghiêm trọng như thế, đoán chừng không có thời gian trăm năm thì sẽ không có cách nào không phục lại như lúc ban đầu!
Mà hắn... Rất rõ ràng, không sống thêm được trăm năm nữa.
Chỉ bằng vào linh hồn đã có thể nghiền ép hắn thổ huyết tại chỗ, cả đời này không có cách nào tiến bộ được nữa, chẳng lẽ... Đây chính là thực lực của Thánh giả?
Sắc mặt tái nhợt, thân thể La Hoàng tông chủ run rẩy.
Một chiêu đánh hắn trọng thương, ánh mắt người trung niên ở trên không trung lạnh lùng nhìn quanh một vòng.
“ Dương Huyền ta thâm cư, không tranh quyền thế, chưa từng chủ động trêu chọc thị phi. Một ít chuyện của vãn bối, cũng lười tính toán... Chỉ là, ta dễ tính là các ngươi coi ta dễ bắt nạt? Dám đến tìm ta gây phiền phức... Ai cho các ngươi lá gan như vậy?
Thanh âm không vui không buồn, nhưng lại lộ ra uy áp làm cho không ai có thể cự tuyệt được. Giống như chỉ cần dám phản kháng thì sẽ bị nghiền nát tại chỗ.
“Vãn bối không dám...
Đám người La Hoàng tông chủ bị dọa đến mức vội vàng ôm quyền, lông mày tất cả đều giật giật, sắp phát khóc.
Người này chẳng lẽ... Chính là lão sư của Trương Huyền?
Ai nói chỉ là nửa bước Danh sư ngũ tinh?
Coi như là Danh sư lục tinh cũng không có cường đại như vậy đi...
“Không dám? Ta nhìn các ngươi rất là dám...
Dương Huyền hất ống tay áo lên, nói: “Đã đánh tới cửa chính rồi, có phải nếu như ta không xuất hiện thì các ngươi sẽ trực tiếp giết chết quản gia và mấy tên đồ tôn này của ta hay không?
“Cái này...
Mọi người run rẩy.
Nói thật, quả thực bọn họ có ý nghĩ này.
Nhưng... Nếu sớm biết lão sư của Trương Huyền đáng sợ như thế, đánh chết bọn hắn cũng không tới ah.
“Vãn bối... Không biết bọn hắn là hậu nhân của tiền bối, có chỗ nào đắc tội...
La Hoàng tông chủ cắn răng nói.
“Không biết? Không phải mới vừa rồi khí thế hùng hổ, uy thế mười phần hay sao? Dương Huyền nhướng mày.
“Là... Vị Đinh Hồng này tìm tới chúng ta rồi nói... Bảo vật truyền thừa nhà hắn bị Trương sư cướp đi... La Hoàng tông chủ vội nói.
Lúc này, trong lòng của hắn đã mắng Đinh Hồng vô số lần.
Nếu như không phải tên này nói cái gì mà bản chép tay Khổng sư, dẫn tới bọn hắn kích động không thôi thì làm sao lại tới bước này chứ?
Không tìm Trương sư gây phiền phức thì sao có khả năng gặp vị trước mắt này chứ?
“Ngươi nói là bản chép tay Khổng sư sao? Đang ở chỗ của ta, sao nào? Ngươi muốn sao? Dương Huyền nhìn qua.
“Vãn bối không dám...
Thân thể La Hoàng tông chủ run rẩy.
Bản chép tay của Khổng sư là đồ tốt, thế nhưng cũng phải có thể chịu được... Đoạt với người này? Nói đùa cái gì vậy!
“Bản chép tay của Khổng sư là đồ vật của đồ tôn Cù Xung của ta. Tôn tử Đinh Mục của Đinh Hồng này vì cướp đoạt mà đánh hắn trọng thương, hôn mê bất tỉnh. Vì vậy đồ nhi Trương Huyền của ta mới chém giết hắn, tiêu diệt Hiên Viên vương quốc... Vì tuân thủ quy tắc, hắn dựa theo quy củ, đã xông vào Danh sư đường, thông qua tất cả các khảo hạch.”
Dương Huyền híp mắt lại: “Thế nhưng... Sao đến trong miệng ngươi lại thành không tuân thủ quy củ vậy?
Dựa theo tình huống bình thường, Danh sư không thể tùy ý diệt quốc. Chỉ có điều, Trương Huyền tuân thủ quá trình, xông vào Danh sư đường, coi như sau này tổng bộ có điều tra đến thì hắn cũng không có bất cứ trách nhiệm nào.
“Ta...
La Hoàng tông chủ câm nín.
Dù sao hắn cũng là thế lực từ bên ngoài đến, những chuyện này ngay cả Khang đường chủ cũng không rõ ràng thì làm sao hắn lại biết được cơ chứ?
Chỉ là, đối phương thân là Thánh giả, đã mở miệng giải thích cũng đã nói lên đây là sự thật.
“Thân là Danh sư, không phân phải trái, không biết tiến thoái. Vì bảo vật mà tùy ý ra tay với Danh sư, không để ý tới người nhỏ yếu, không để ý liêm sỉ...
Hai tay chắp sau lưng, Dương Huyền lạnh lùng quét qua đám người phía dưới: “Ta phán ngươi —— có tội!
Toàn thân La Hoàng tông chủ cứng ngắc.
“Bạch Tông chủ này ra tay với quản gia, linh thú của ta. Lại bỏ qua uy nghiêm của Danh sư cấp cao —— có tội!
Dương Huyền tiếp tục nói.
Thân thể Bạch Tông chủ cũng nhoáng lên một cái.
Vừa rồi chính là hắn ra tay nhiều nhất, đám người Tôn Cường là do hắn đả thương, coi như muốn phản bác thì cũng không phản bác được.
Đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân. Tên mập mạp đang nằm trên mặt đất cách đó không xa kia, coi như thực lực kém tới mấy, miệng tiện tới mấy thì cũng là hạ nhân của một vị Thánh giả. Đánh hắn, chẳng phải tương đương với đánh mặt của Thánh giả, bỏ qua tôn nghiêm của vị Danh sư cấp cao hay sao?
“Các ngươi, nghe theo lời mê hoặc, không phân tích không phán đoán, vì tư lợi của bản thân, không tự kiềm chế thực lực mà xông tới... Có tội!
Nhìn về phía những người khác, Dương Huyền lần nữa tuyên án.
“Chúng ta...
Bờ môi của mọi người run rẩy, trắng bệch.
Bị một Thánh giả hư hư thực thực định là có tội, trên cơ bản đã không có cách nào xoay người nữa.
Phán định mọi người có tội xong, Dương Huyền cũng không nói nhiều mà quay đầu nhìn về phía Tiết viên chủ đang nằm ở trên mặt đất.
“Ngươi không tồi, thời khắc mấu chốt có thể không quan tâm tới cường quyền, chỉ vì báo ân... Ta vừa mới nhìn qua, linh hồn của ngươi từng chịu tổn thương, không có cách nào đột phá được. Nếu như bái ta làm sư phụ thì ta có thể giúp ngươi giải quyết!
“Có thể... Bái sư?
Tiết viên chủ hơi đỏ mặt, nào còn do dự mà trực tiếp xoay người quỳ rạp xuống đất, nói: “Tại hạ Tiết Nhất Dao, tình nguyện bái nhập vào làm môn hạ của Dương sư, nghe theo phân phó, không dám vi phạm...
“Ừm!
Dương Huyền gật gật đầu, ngón tay duỗi ra, nhẹ nhàng điểm lên trên không trung một chút.
Phù!
Tiết viên chủ lập tức cảm thấy có một cỗ ý niệm tràn thẳng vào trong đầu, chính là pháp quyết tu luyện khôi phục linh hồn.
Những năm này nàng luôn nghiên cứu xem phải làm như thế nào để khôi phục, cho nên đối với linh hồn cũng coi như có lý giải cực sâu. Mặc dù không bằng cái gọi là Vu Hồn sư, thế nhưng cũng cường đại hơn không ít so với Trọc Thanh cảnh đỉnh phong bình thường. Bởi vậy bộ công pháp này, nàng chỉ nhìn một chút đã biết, không những có thể trị hết ám thương bên trên linh hồn nàng mà thậm chí còn có thể tiến thêm một bước, thành công xung kích Hợp Linh cảnh.
“Đa tạ Dương sư thành toàn!
Trong lòng kích động, nàng lần nữa quỳ mọp xuống dưới đất.
“Đây chẳng lẽ là... Linh hồn truyền công?
Nhìn người Dương Huyền ở trên không trung, thuận tay truyền lại công pháp, đám người La Hoàng tông chủ càng bị dọa đến mức run rẩy.
Linh hồn truyền công, điều này đã nói rõ đối phương khống chế linh hồn đã đạt đến cảnh giới cực kỳ cao thâm. Ngoại trừ Vu Hồn sư trong truyền thuyết ta, ít nhất cũng phải đạt tới Danh sư thất tinh mới có thể làm được chuyện này.
Vị trước mắt này có thể tự do bay lượn, khí tức trên người như rồng... Nhất định không phải Vu Hồn sư, nói cách khác... Có thể là một vị Danh sư thất tinh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.