- Ta cũng không biết...
...
Thấy người thanh niên lấy ra công cụ khắc không ngờ là một thanh trường thương, tất cả mọi người thiếu chút nữa thì lập tức nôn ra máu.
Sử dụng thương khắc ở trên trận bàn? Rốt cuộc là tình huống gì?
Đã thấy tán dóc, nhưng chưa thấy qua tán dóc như thế!
Khóe miệng đám người Nhược Hoan công tử, Phó Tiếu Trần cũng co giật. Tròng mắt mỗi một người sắp rơi ra khỏi viền mắt.
Thân thể Tô sư, Lăng sư còn run rẩy, trước mắt biến thành màu đen.
Sớm biết rằng người này ra bài không theo lẽ thường, nhưng... mẹ nó quá không theo lẽ thường!
Sử dụng thương khắc?
Có cần ác như vậy hay không? Ngươi dám khoa trương hơn một chút nữa sao?
- Bắt đầu đi!
Trong tay cầm trường thương, tư thế oai hùng hiên ngang, Trương Huyền giống như chiến thần bất bại, không để ý tới mọi người đang nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn về phía Ngô trưởng lão:
- Được rồi, bắt đầu đi!
- Nếu ngươi kiên trì... Vậy thì tốt rồi!
Vẻ mặt choáng váng mơ hồ, lau một chút mồ hôi trên đầu, Ngô trưởng lão gật đầu đáp ứng.
Đối phương cố ý như vậy, hắn cũng không có cách nào.
Leng keng!
Ngón tay nhẹ nhàng gảy ở trên đàn cổ, Phong Ma khúc vừa rồi lại vang lên lần nữa.
Đứng ở trước bồ đoàn, Trương Huyền lập tức cảm thấy một khí tức bạo ngược, trực tiếp vọt tới, kích thích linh hồn, hình như muốn xé rách đầu mình.
- Quả nhiên khác với ở nơi khác nghe được!
Cảm nhận được lực lượng quỷ dị này không ngừng kích thích tinh thần, khiến cho người ta mê muội, so với trước đó ở bên ngoài nghe được hoàn toàn khác nhau, Trương Huyền không nhịn được lắc đầu.
Trước đó ở bên ngoài, chỉ nghe được âm nhạc, hoàn toàn không có cảm giác được loại khí tức bạo ngược này. Mà ở vị trí này, giống như là thuyền nhỏ, rơi vào trung tâm của trận bão, bất kể giãy dụa như thế nào, cũng có thể đối mặt với số phận chìm nghỉm bất cứ lúc nào.
Thảo nào thời điểm đám người Nhược Hoan công tử, Phùng Mạc Sinh ở đây, đều tốn sức như thế. Có thể trở thành chức nghiệp đặc biệt, quả nhiên không tầm thường!
- Thấu hiểu thế sự đều là học vấn, thạo nhân tình tức văn chương!
Biết cứng rắn chống đỡ xuống, làm không tốt sẽ bị ép tới phát điên, tinh thần hắn vận chuyển một cái, đạt được mức độ tâm cảnh 14.1, lập tức vận chuyển ra.
Oong!
Giả đi, thật còn lại, tâm cảnh thông minh!
Đạt được loại cảnh giới này, có thể từ trong hỗn độn tìm ra bản chất, tâm cảnh càng thấu hiểu, phân tích sự tình, cũng sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Tâm cảnh vừa vận chuyển, khí tức bạo ngược vừa rồi kích thích linh hồn, uy lực nhất thời giảm bớt xuống, tự nhiên gần như không cảm giác được.
- Mức độ tâm cảnh của vị Ngô trưởng lão này tương đương với ta. Phong Ma khúc tuy rằng lợi hại, đối với ta lại cũng không tạo được ảnh hưởng quá lớn!
Quan sát bốn phía, thấy nhạc khúc của đối phương vẫn chưa dừng lại, Trương Huyền biết, không phải đối phương nương tay, mà là thủ đoạn của đối phương với hắn không có tác dụng lớn.
Mức độ tâm cảnh của hắn có thể so với danh sư tứ tinh đỉnh phong. So với Khang đường chủ, cũng không yếu hơn quá nhiều. Ngô trưởng lão cho dù lợi hại, cũng lại không kém hắn nhiều! Thực lực tương đồng, hơn nữa hắn còn là hồn sư, sức lực linh hồn mạnh mẽ. Chỉ dựa vào một bài Phong Ma khúc, đã muốn khiến cho hắn rơi vào hôn mê, tuyệt đối là không có khả năng.
- Bắt đầu đi!
Biết đối với hắn không có ảnh hưởng gì, cổ tay hắn rung lên, trường thương lập tức bắn ra ánh sáng trắng chói mắt, trực tiếp bay về phía trận bàn trống trên vách tường.
Mũi thương và trận bàn vừa tiếp xúc, lập tức phát ra một tiếng động. Âm thanh không lớn, lại giống như tiếng chuông, vang vọng lòng người.
Bị âm thanh này ảnh hưởng, tiếng đàn của Ngô trưởng lão không nhịn được dừng lại một chút, lập tức lại tựa như nước chảy mây trôi vang lên.
Tiếng đàn đang giống như dòng chảy thông thuận, trùng kích sắc bén lại vang lên lần nữa. Vừa vặn ở thời điểm làn điệu của Phong Ma khúc không cao không thấp, bị âm thanh này xuất hiện, làn điệu giống như nước chảy một lần nữa xuất hiện sự hỗn loạn.
- Ừ?
Khuôn mặt trầm xuống, hai hàng lông mày của Ngô trưởng lão vung lên.
Lần đầu tiên có thể là trùng hợp. Lần thứ hai lại tuyệt đối không thể là trùng hợp như vậy.
Hai lần âm thanh mũi thương va chạm trận bàn, đều trùng hợp vang lên ở thời điểm Phong Ma khúc âm mới không sinh, âm cũ kết thúc, không chỉ làm rối loạn âm điệu bình thường, ngay cả chân khí của hắn, ở dưới sự nhiễu loạn này, cũng biến thành có chút hỗn loạn.
Ma âm sư là chuyển hóa lực lượng chân khí thành âm điệu, tiến hành công kích đối với người tu luyện. Đối phương quấy nhiễu âm thanh của hắn, chẳng khác nào cắt ngang quỹ tích vận hành chân khí. Cứ tiếp tục như vậy, không những không có cách nào hoàn thành từ khúc, làm không tốt còn có thể bởi vì chân khí đi loạn, bản thân bị trọng thương.
Vù!
Sắc mặt hắn nghiêm trọng, đứng dậy, hai tay phủ ở trên dây đàn, chân khí chấn động kịch liệt, tiếng đàn đột ngột phát ra.
Hình như cảm nhận được áp lực của hắn, tốc độ mũi thương và trận bàn tiếp xúc đột nhiên nhanh hơn.
Đinh đinh đinh.
Giống như cũng liền thành tổ khúc, nghe giống như là tạp âm, nhưng dưới mỗi một âm thanh, vẫn vang ở chỗ Phong Ma khúc không tự nhiên nhất.
- Không đúng!
Hắn vận dụng toàn lực, tiếng đánh của đối phương còn có thể mỗi lần đều chính xác không sai lầm, đập vào chỗ hắn không tự nhiên nhất, đủ để nói rõ, đối phương tuyệt đối không phải đánh loạn, mà là muốn cứng rắn chống lại g hắn!
- Hừ! Ta không tin còn không đối phó được một Hóa Phàm nhất trọng đỉnh phong như ngươi!
Liên tục bị đối phương quấy rầy, ngực có chút khó chịu, Ngô trưởng lão hừ một tiếng. Chân khí trong cơ thể phát ra dao động. Trên đầu giống như là xuất hiện hơi nước. Khí thế trong nháy mắt đạt được đỉnh phong.
Ầm ầm!
Dưới lực lượng cuồng bạo trùng kích, đàn cổ dưới bàn cũng lại không chịu nổi, trực tiếp nổ tung.
Hình như đã sớm biết loại tình huống này xảy ra, bàn chân Ngô trưởng lão vạch một cái. Đàn cổ bắt đầu bay lên, tay trái ôm lấy, tay phải đánh đàn. Âm thanh hoàn toàn không có chút dừng lại.
Đinh đinh đinh.
Bên này không ngừng, tiếng mũi thương và trận bàn đối diện va chạm, cũng không có dừng lại, thậm chí càng lúc càng vang dội, giống như nước sông kéo tới, cho người ta một loại cảm giác bị đè ép rất mạnh.
Nếu như nói trước đó, tiếng đàn của hắn giống như là sóng triều, khiến người ta không có cách nào né tránh. Vậy lúc này, âm thanh của đối phương giống như cơn lốc. Cho dù sóng gió lớn hơn nữa, một khi gặp phải, cũng muốn tránh phong quang, lập tức lui về phía sau!
- Đáng giận!
Sắc mặt trở nên trắng bệch, hai hàng lông mày của Ngô trưởng lão giống như kiếm, ôm lấy đàn cổ, tay phải giống như tia chớp nhanh chóng xoa, duy trì Phong Ma khúc không ngừng. Chân khí trong cơ thể vận chuyển quá nhanh, phát ra âm thanh giống như tiếng sấm.
Mà bản thân hắn, dưới chân lại đạp ra bộ pháp đặc biệt, không ngừng di chuyển.
Dao Cầm Bát Quái Bộ!
Một loại trận pháp đặc biệt, phối hợp cùng tiếng đàn, khiến cho Phong Ma khúc có thể trong nháy mắt tăng mạnh lực công kích gấp đôi.